Chương 68: Cơ hội
Lý Trường Không đang ở trong khu vườn cắt tỉa giàn nho, chợt thấy Lộc Trục mang theo một đoàn người ào ào đi vào để hắn rất ngạc nhiên.
Tên này chẳng phải được phái ra ngoài mua chuộc các bộ lạc khác rồi hay sao, cớ gì vừa mới nửa ngày đã liền quay trở lại?
"Thần Minh đại nhân, Thần Minh đại nhân, người ở đâu?"
Lộc Trục vừa vào trong sơn cốc, chính là miệng la ông ổng, cứ như sợ không ai biết hắn vừa về tới.
"Ta ở đây! Làm sao rồi?"
Lý Trường Không bỏ xuống cây kéo, kéo cái mũ trùm đầu xuống, phủi tay đi ra.
Bộ dạng vừa rồi của hắn chẳng khác lão nông dân là mấy, khó trách Lộc Trục không có nhìn ra.
Viên Thủ lĩnh vừa thấy Lý Trường Không, lập tức sáp lại, lớn giọng trình báo:
"Thần Minh đại nhân, trong rừng đi ra bộ lạc cùng chúng ta cướp người đâu!"
"Ồ, tình huống thế nào?"
Lộc Trục đem tình hình Miên Bộ Lạc kể lại một lần, để Lý Trường Không nghe xong khẽ nhíu mày, hắn tự hỏi làm thế nào kế hoạch vừa triển khai, đội ngũ ra cửa đã liền gặp rắc rối? Cái này cũng quá không may đi!
Đây coi như là tình tiết khốn kiếp gì a, mình vừa muốn tìm người, vậy mà liền chạy đến một cái bộ lạc cùng mình cướp.
Mà lại đối phương so với mình còn muốn hung ác, phía bên mình chí ít còn bao ăn bao ở, cung cấp đãi ngộ phong phú.
Bọn chúng ngược lại thực tốt, vậy mà đem người trực tiếp mang đi, đây quả thực là bắt nô lệ a, còn có hay không nhân quyền?
Mà lại càng đáng chú ý là, đối phương vậy mà còn có thể sai xử hung thú.
Lý Trường Không chưa nhìn thấy Dã Tượng, cho nên không biết nó hình thù thế nào, nhưng đã dám xưng hung thú, vậy thực lực chắc chắn chẳng yếu đi nơi nào.
Còn may, bộ lạc giờ đã có xe nỏ, cộng với thực lực đội chiến binh, nếu thực sự cần phải mở ra cuộc chiến cướp người, Lý Trường Không cảm thấy mình là sẽ không cần quá mức sợ hãi bọn chúng.
Mà Miên Bộ Lạc kia dễ dàng quy thuận, cũng là ngoài dự kiến của Lý Trường Không. Xem chừng bộ lạc này so với mình tưởng tượng trải qua còn thê thảm, như thế mới mau chóng làm ra quyết định đầu nhập nhanh tới vậy.
Từ góc độ này nhìn nhận, Tượng Bộ Lạc kia hành vi ngang ngược lại gián tiếp cho hắn cơ hội tiếp thu những bộ lạc khác, giúp giảm đi rất nhiều tâm tư tính toán.
Nhưng là, muốn hoàn toàn thu phục đám người, vẫn cần phải để bọn họ thấy thực lực của Xích Quỷ là có thể an tâm dựa vào.
"Đối phương có bao nhiêu hung thú? Bọn họ có Đồ Đằng Chiến Sĩ sao?"
Giống như Lộc Thuấn, Lý Trường Không sẽ hỏi tình hình đối thủ trước khi làm ra quyết định.
Lộc Thuấn vì đã chuẩn bị, nghe hỏi liền thay Lộc Trục đáp lời:
"Thần Minh đại nhân, Thủ Lĩnh Miên Bộ Lạc nói đối phương lúc tới bộ lạc bọn họ có mang theo hai đầu hung thú Nhất Giai, về phần số lượng hung thú cùng Đồ Đằng Chiến Sĩ đều không rõ ràng"
Lộc Thuấn trả lời rành mạch, để Lý Trường Không rất hài lòng. Tên này so với lúc hắn vừa đến, khả năng truyền đạt ngôn ngữ có cảm giác mỗi ngày đều phong phú thêm, có tiến bộ rất lớn.
Biết đến Tượng Bộ Lạc còn có điểm tin tức chưa thông, Lý Trường Không cân nhắc giây lát liền quyết định đích thân đi điều tra đối phương một chút.
Trải qua nửa ngày chuẩn bị, sáng sớm hôm sau hắn triệu tập Đội Đi Săn mang theo đầy đủ trang bị xuất phát.
Đi khoảng hai giờ đồng hồ, cả đội liền tới được nơi cư trú của Miên Bộ Lạc.
Lộ Kiền phát hiện đoàn người liền nhanh chóng dẫn tộc nhân ra đón.
Chỉ là, thấy dẫn đầu là một người vóc dáng nhỏ bé trang phục kỳ lạ, hắn liền có chút ngốc.
Lộc Thuấn nhìn thấy biểu hiện của hắn, liền lên tiếng nhắc nhở:
"Lộ Kiền Thủ lĩnh, còn không mau dẫn tộc nhân tới chào hỏi Thần Minh đại nhân"
"Thần Minh?"
Lộ Kiền hôm qua nghe bọn Lộc Thuấn luôn miệng nói Thần Minh lợi hại, hắn còn tưởng tượng ra Thần Minh sẽ là ba đầu sáu tay đâu, thật chẳng nghĩ ngoài vẻ ngoài có chút kỳ lạ, hình dạng cũng không có gì nổi bật hơn bọn hắn nếu không muốn nói là có chút thấp bé, không đạt tiêu chuẩn.
Lộc Trục thấy Lộc Thuấn nói xong, người của Miên Bộ Lạc vẫn còn đứng ngây ra không động, cho là bọn này có ý khinh nhờn Thần Minh thế là, liền lớn giọng hét:
"Thế nào? Thần Minh nhân từ tới cứu giúp bộ lạc các ngươi, cớ gì lại không muốn tiếp?"
Âm thanh mang theo lực lượng Đồ Đằng Chiến Sĩ vừa ra, mười phần chấn nhiếp, đánh tỉnh đám người. Cả bọn bao gồm Lộ Kiền kinh hãi vội vàng nằm xấp xuống đất, hô to:
"Thần Minh tha thứ! Thần Minh tha thứ!"
Lý Trường Không biết đám người lần đầu nhìn thấy mình còn chưa quen thuộc mới có phản ứng như thế, theo đó phẩy nhẹ tay với Lộc Trục bảo hắn:
"Ta tới để bảo hộ bọn họ, ngươi lại đem mọi người doạ sợ, bảo ta phải làm sao?"
Dứt lời, lại quay sang đám người Lộ Kiền, nghiêm túc bày ra dáng vẻ đường hoàng của một Giáo chủ đa cấp, đạo mạo nói:
"Các ngươi đứng lên đi! Đừng sợ! Thần Minh tới là cho các ngươi che chở, để các ngươi trải qua cuộc sống tốt hơn"
Nói xong, còn tưởng sẽ có một phen tung hô cảm tạ nhưng kết quả thu về chỉ là một mảnh im ắng.
Lý Trường Không đợi một lúc, không thấy đám người có động tác gì, thầm than bọn này sao có chút trì độn, động một tý là mất khả năng hành động như thế.
"Thần Minh cho phép các ngươi đứng lên nói chuyện!", Lộc Thuấn khá hiểu tình huống, lại lên tiếng nhắc nhở, giọng có chút lớn.
"Vâng!"
Lộ Kiền nghe được mới chống tay đứng dậy, vẻ mặt vẫn là thấp thỏm hướng Lý Trường Không thận trọng nói:
"Thần Minh! Chúng ta vừa rồi mạo phạm, xin tha thứ!"
"Được rồi! Được rồi! Vào trong rồi chúng ta nói chuyện!"
"Vâng!"
Lộ Kiền vội vàng đi trước, dẫn theo đám người Lý Trường Không leo lên sơn động.
Lý Trường Không nhìn một vòng, thấy được sự nhếch nhác, đói khổ của Miên bộ lạc, càng hiểu rõ vì sao bọn họ không có ý chí, dễ dàng quy phục mình như vậy.
Tiến vào nơi trú ẩn, bên trong truyền đến mùi ẩm mốc kém chút để Lý Trường Không buồn nôn, thật giống như là bản thân bị một trận công kích sinh hóa.
Thế là, hắn đành tìm một vị trí ngay cửa hang ngồi xuống, thuận tiện cho mình hít thở không khí, giữ lấy tinh thần tỉnh táo.
Chỉ là vừa mới ngồi xuống, tiếp theo liền nhận được một trận ào ào cảm tạ của Miên Bộ Lạc:
"Cảm tạ Thần Minh ban ân, cho chúng ta đồ ăn"
"Cảm tạ Thần Minh nhân từ!"
"Cảm tạ Thần Minh thương xót!"
Cái nghi lễ này đi tới đâu cũng là tránh không thoát, Lý Trường Không mặc dù cảm thấy có chút phiền phức nhưng cũng không để tộc nhân từ bỏ, dù sao đó cũng là một cách để hắn củng cố vững chắc địa vị Thần Minh trong lòng tộc nhân của mình.
"Được rồi! Đứng lên nói chuyện đi!"
Lý Trường Không dùng tay khoát khoát, ra hiệu cho bọn Lộ Kiền đứng lên, tiếp đó hắn cũng không dài dòng, trực tiếp vào thẳng chủ đề:
"Ngươi gọi Lộ Kiền đúng không, ta nghe nói Miên Bộ Lạc bị kẻ khác bắt đi?"
"Đúng vậy, Thần Minh đại nhân! Tượng Bộ Lạc đem hung thú tới, bắt đi gần ba mươi người của chúng ta. Mời Thần Minh đại nhân trợ giúp trừng phạt bọn chúng, cứu tộc nhân trở về, bộ lạc chúng ta nguyện ý quy thuận, cầu xin Thần Minh che chở"
Lộ Kiền cung kính nói, sau lưng tộc nhân lại thêm một lần nằm sấp xuống.
Lý Trường Không nhìn bọn họ, khóe miệng cong lên, cũng không nói ra lời đáp ứng, chỉ đáp:
"Các ngươi đã lựa chọn quy thuận, ta đương nhiên sẽ ra sức bảo hộ. Đã nơi này các ngươi sinh tồn gian nan, vậy mau chóng di chuyển tới Xích Quỷ Bộ lạc. Về sau, chỉ cần các ngươi nguyện ý ra sức vì bộ lạc, sẽ không cần phải sợ đói sợ khát"