Chương 67: Tượng Bộ Lạc

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 67: Tượng Bộ Lạc

Chương 67: Tượng Bộ Lạc


Tộc nhân bị đói chết trong Thần Nộ Kỳ là chuyện bình thường, trước kia Âu Bộ Lạc vốn thường xuyên xảy ra. Nhưng là Lộ Kiền nói chiến binh của bọn họ bị bắt đi để Lộc Thuấn có chút giật mình, chỗ này các bộ lạc quan hệ tương đối thân cận, bình thường sẽ không đánh giết lẫn nhau.

Lộ Kiền nghe hỏi liền mang sự tình nói ra, chuyện là vào thời điểm cuối của Thần Nộ Kỳ, xung quanh nơi này đột nhiên xuất hiện một bộ lạc cường đại gọi là Tượng Bộ Lạc, có thể cưỡi lấy hung thú Dã Tượng.

Bọn chúng khắp nơi tập kích các bộ lạc khác, bắt đi chiến binh cùng phụ nữ trẻ tuổi.

Người nào phản kháng đều bị đánh cho đổ máu, bởi vậy bộ lạc xung quanh không ai dám chống lại, chịu cho bọn chúng mang đi tộc nhân.

"Hừ! Lại dám cướp người của chúng ta, bọn chúng ở đâu, để ta đi diệt bọn chúng! "

Lộc Trục nghe xong, đứng lên đùng đùng tức giận, Miên Bộ Lạc đồng ý gia nhập, hắn tự nhiên coi đối phương chính là người mình.

Mà đám chiến binh cũng là như thế, tất cả đều tỏ ra giận dữ, mắt lộ ra hung quang.

Người Miên Bộ Lạc bị khí thế phát ra trên thân vị Binh trưởng làm cho giật mình kêu lên, một lần nữa cảm thụ đến chênh lệch to lớn giữa đôi bên.

Lộc Thuấn cũng rất tức giận có kẻ dám tới phiến rừng quấy phá, nhưng hắn không có hùng hổ như Lộc Trục, ngược lại bình tĩnh hỏi:

"Tượng Bộ Lạc có Đồ Đằng Chiến Sĩ không?"

"Ta không biết!" Lộ Kiền lắc đầu, ngắn gọn đáp.

"Uhm... vậy bọn chúng có bao nhiêu đầu Dã Tượng?"

Lộ Kiền suy nghĩ một lát, mới nói:

"Bọn chúng mang tới đây hai đầu! Trong Bộ Lạc, hẳn là còn có nữa"

Lộc Thuấn nhíu mày, cuối cùng quay sang nói với Lộc Trục:

"Chúng ta trước về thông báo cho Thần Minh, sau lại dẫn người đến diệt bọn hắn"

Chiến tranh bộ lạc, Lộc Trục dù nóng nảy cũng không dám tự ý làm ra quyết định, vì thế đành gật đầu:

"Được!"

Nói xong, lại quay sang Lộ Kiền tiếp lời:

"Chúng ta về bộ lạc bẩm báo Thần Minh, để Thần Minh cử dũng sĩ đi Tượng Bộ Lạc đem tộc nhân đều cứu ra"

Người Miên Bộ Lạc nghe đến lời này, lập tức tinh thần đại chấn. Bọn họ không cho rằng vị thủ lĩnh Âu Bộ Lạc trước đây sẽ dối trá.

Tượng Bộ Lạc có Dã Tượng nhưng Xích Quỷ cũng có Đồ Đằng Chiến Sĩ a.

Dã Tượng dù cường đại nhưng Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng rất mạnh. Xích Quỷ nếu có thể cứu ra người của bộ lạc mình, chờ tộc nhân trở về, lại để tất cả hướng Thần Minh cầu thu nạp.

Lộc Trục nói xong liền dẫn chiến sĩ rời đi. Vì lộ trình thay đổi, Lộc Thuấn tự chủ trương đưa toàn bộ bánh rán cho Miên Bộ Lạc, phần vật tư còn lại giao cho Lộ Kiền bảo quản giúp, còn không quên căn dặn đây là đồ ăn Thần Minh ban cho bộ lạc khác, tuyệt đối không được đụng vào.

Lộ Kiền đấm ngực hứa hẹn sẽ cất giữ cẩn thận, còn mang tư cách chiến binh ra thề thốt.

Lộc Thuấn yên tâm mới cùng Lộc Trục và Đội Đi Săn trở về. Không có vật tư, tốc độ liền rất nhanh, thoáng chốc đã biến mất trong cánh rừng.

Lúc này, tại một khe núi đá cách vị trí của Miên Bộ Lạc khoảng bốn km, có một bộ lạc khác cư ngụ nơi này.

Bộ lạc nhìn qua người đi lại đông đúc, lều trại mọc thành hàng, từ bên trong khói bếp bốc lên nghi ngút.

Bắt mắt nhất là ở vị trí sau cùng, giáp với vách đá, xung quanh một căn nhà gỗ to lớn, đứng là năm đầu Dã Tượng.

Bọn chúng thân thể khổng lồ, hai bên mép mọc ra bốn chiếc ngà, hai chiếc lớn dài chừng 4 mét cong cong hướng lên trên, hai chiếc ngắn hơn lại giống như một cặp dùi nhọn thẳng tắp mọc chĩa xuống dưới.

Đôi tai màu hồng phấn hình rẻ quạt, xương tai sắc bén giống như mang cá, vòi và bốn chân đều có vảy mọc ra, phát ra lấp lánh đường vân.

Đáng sợ nhất vẫn là đôi mắt đỏ rực quang mang để chúng trông dị thường hung hãn.

Năm con voi, đứng xung quanh nhà gỗ bảo vệ, trong tộc người qua lại nhiều nhưng không ai dám lại gần, hiển nhiên đây chính là vị trí quan trọng nhất trong bộ lạc.

Ở trong nhà hiện tại, ngồi có mấy người, bao gồm Vu, Thủ Lĩnh cùng với năm tên chiến binh đang nói chuyện.

Có hung thú thủ hộ, nhưng nhìn qua, lực lượng của dũng sĩ bộ lạc cũng không phải rất mạnh, giống như còn chưa có ai là Đồ Đằng Chiến Sĩ.

"Húc Nam, ngươi chắc chắn đám người đó mặc là lân giáp của Phì Di Xà chứ?"

Tộc nhân được gọi là Húc Nam kia nghe Vu lên tiếng hỏi mình, lập tức khẳng định:

"Vu Sứ Đại Nhân, đúng là như thế! Hung thú này ta từng thấy qua mấy lần, không nhầm được"

Húc Hòa là Vu của Tượng Bộ Lạc, thu đến xác nhận từ tộc nhân, ánh mắt liền biến chuyển.

Tượng Bộ Lạc vốn không phải người của phiến rừng này, sở dĩ cư trú ở đây là do chạy nạn mà tới.

Lúc này, nghe tộc nhân thông báo trong rừng vậy mà xuất hiện một nhóm người cường đại, để ông ta có chút bất an, lo lắng kẻ thù truy tung tìm tới.

"Húc Dương, ngươi thấy thế nào?"

Thủ lĩnh Tượng Bộ lạc gọi là Húc Dương, dáng vẻ cao lớn, trên người khoác một tấm giáp da hổ, trầm giọng đáp:

"Vu, tình huống có chút không đúng. Lang Bộ Lạc sẽ không phát đồ ăn cho kẻ khác"

Húc Hòa nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút, liền gật đầu:

"Đúng! Có lẽ không phải bọn chúng! Nhưng chúng ta cần biết kẻ tới là ai"

Húc Dương gật đầu đồng tình, hướng Húc Nam hạ lệnh:

"Các ngươi tiếp tục đi nhìn chằm chằm bọn chúng, có tin tức gì lập tức về bộ lạc báo lên"

"Vâng! Thủ Lĩnh!"

Húc Nam nói xong, liền cùng hai người tộc nhân khác lui ra, hướng phía Miên Bộ Lạc chạy tới.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Húc Hòa mới chậm rãi lên tiếng:

"Ngươi bắt tới đám người, sẽ khiến mấy bộ lạc xung quanh giận dữ. Nếu bọn họ tìm tới Đại bộ lạc cầu bảo hộ, vậy chuyện liền phiền phức rồi"

Húc Dương vẫn là bình tĩnh như trước hồi đáp:

"Vu Sứ Đại Nhân không cần lo lắng, nơi này cách xa các Đại Bộ Lạc Sâm Lâm, bọn họ sao có thể qua lại cùng nhau được chứ"

"Thế vì sao lại xuất hiện những kẻ kia?", Húc Hòa chưa thôi nghi vấn.

"Cái này ta cũng không rõ, nhưng chắc chắn không phải do Miên Bộ Lạc mời tới. Đại Bộ Lạc sẽ không đi phát đồ ăn cho bất kỳ ai a!"

Húc Dương sinh trưởng trong sâm lâm, hiểu rất rõ tình huống nơi đó, cho nên hắn tin chắc không có đại bộ lạc nào sẽ vì một bộ lạc nhỏ bị bắt mất tộc nhân mà chạy đến đây. Lý do rất đơn giản, bộ lạc nhỏ vốn là không có gì hấp dẫn để các Đại Bộ Lạc phải chú ý.

Đó là nguyên nhân, hắn dám công khai bắt người. Kỳ thực, Húc Dương cũng không quá muốn làm thế này nhưng hết cách rồi, bộ lạc gặp phải hạo kiếp, chết rất nhiều tộc nhân, muốn kiến tạo lại cần bổ sung rất nhiều nhân khẩu mới.

Mà biện pháp đơn giản nhất chính là đi các bộ lạc bắt người, ai thuận theo thì cho cùng người trong tộc kết hợp sinh con đẻ cái, ai không nghe thì bức đi làm Nô, giúp bộ tộc xử lý những công việc nặng nhọc.

Húc Dương là thủ lĩnh bộ lạc nhưng kỳ thực cũng chỉ là mới đảm nhiệm chức vụ thủ lĩnh không lâu, thủ lĩnh đời trước đã bị dũng sĩ Lang Bộ Tộc cắt đứt cổ, chết trong chiến loạn.

May mắn là Vu còn sống, lúc chạy nạn mang theo được cả Đồ Đằng, Bộ Lạc có Vu có Đồ Đằng liền có cơ hội phục hồi cho nên Húc Dương vẫn là rất có hi vọng.

Húc Hòa thấy Húc Dương tỏ vẻ trấn định, trong lòng cũng liền bình tĩnh lại, thầm nghĩ nếu Thủ Lĩnh đời trước của bộ lạc cũng có thể sáng suốt được như Húc Dương, có lẽ bộ lạc đã không rơi vào thảm trạng diệt tộc.

Đáng tiếc, Húc Dương này lại là con của tội nhân, bị tộc nhân trước kia tị hiềm không cho tấn thăng Đồ Đằng Chiến Sĩ, nếu không bằng sự khôn ngoan của hắn, Tượng Bộ Lạc sẽ không luân lạc đến một bước này.