Chương 65: Bán hàng đa cấp

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 65: Bán hàng đa cấp

Chương 65: Bán hàng đa cấp

Lộc Thuấn thấy phản ứng của Miên Bộ Lạc, cái đầu nghiêng nghiêng nghĩ một chút, sau đó cũng tiến lên, bùng phát ra khí thế. Mặc dù không chắc lắm, nhưng hắn cảm thấy nếu mình cũng bộc lộ lực lượng, hẳn sẽ có tác dụng với việc Thần Minh giao.

"Bùng... Bùng... Bùng..."

"Lộc Thuấn, ngươi cũng là Đồ Đằng Chiến Sĩ?"

Lộc Trục là Đồ Đằng Chiến Sĩ, đủ khiến Miên Bộ Lạc giật mình, lúc này lại thêm Lộc Thuấn càng để đám người khiếp sợ không thôi.

Âu Bộ Lạc vậy mà có hai đồ đằng chiến sĩ, cái này là chuyện kinh ngạc biết bao nhiêu.

Phiến rừng trước nay là chưa từng xuất hiện qua dạng chiến sĩ này, thật đáng hâm mộ a!

Lộc Trục nhìn mặt bọn Lộ Kiền ngây ra, càng là đắc chí khoe khoang, mở ra thủ đoạn "bán hàng đa cấp":

"Ngoài chúng ta, trong tộc còn có thêm Đồ Đằng Chiến Sĩ khác. Mà bộ lạc ta không chỉ có chiến binh mạnh mẽ, vũ khí càng là cường đại hơn, một phát bắn ra đều có thể giết chết Đồ Đằng Chiến Sĩ, chúng ta nhưng từng dùng qua nó diệt sát sáu tên dám xâm phạm bộ tộc đây"

"Cái gì? Giết qua Đồ Đằng Chiến Sĩ? Còn tận 6 người?"

Lộc Trục nói ra lời chấn động, để Miên Bộ Lạc càng thêm mê mang hoảng sợ.

Mãi một lúc sau, Lộ Kiền mới bình tĩnh hỏi lại:

"Diệt sát Đồ Đằng Chiến Sĩ? Ngươi nói là người của Hỏa Bộ Lạc sao?"

"A? Ngươi cũng biết bọn chúng?", Lộc Trục kinh ngạc hỏi.

"Đúng, mấy hôm trước bọn họ tới bộ lạc chúng ta, nói muốn tìm Xích Quỷ bộ lạc, ta không biết đó là các ngươi"

Lộc Trục hiểu ra, lại là ha ha cười lớn:

"Bọn chúng giết chết tộc nhân chúng ta, lại còn dám tìm đến gây hấn. Thần Minh giận dữ, đã đem bọn chúng trừng phạt"

Lộ Kiền biết đám người Hỏa Bộ Lạc cường đại, bọn họ là có sáu tên Đồ Đằng Chiến Sĩ, thế mà như Lộc Trục nói đều bị bắt giết, cái này thật quá dọa người.

"Thần Minh các ngươi thật lợi hại như thế sao?"

"Đương nhiên! Lực lượng, đồ ăn, nước uống, áo giáp, vũ khí của chúng ta đều là Thần Minh ban cho"

Người Miên Bộ Lạc nhận được lời khẳng định của Lộc Trục, lại là càng thêm ngây người ngưỡng mộ Âu Bộ Lạc may mắn.

Lộ Kiền nghĩ nghĩ một chút lại tiếp lời:

"Đúng, Lộc Trục thủ lĩnh, các ngươi đến bộ lạc chúng ta là vì chuyện gì?"

Lộc Trục nghe hỏi, thế là lại tiếp tục bán hàng đa cấp:

"Ta phụng ý chí Thần Minh, đi trợ giúp bộ lạc xung quanh phiến rừng này"

"Trợ giúp? Là có ý gì?"

"Uhm! Thần Minh nhân từ, thấy chúng ta sinh tồn gian nan, cho nên muốn dẫn mọi người trải qua cuộc sống tốt hơn"

Lộc Trục nói xong, Miên Bộ Lạc vẫn là ngẩn ra không hiểu, Lộc Thuấn ở bên thấy thế vội giục đồng đội đem "hàng hóa" ra bày biện.

Mấy chục người chiến binh, xuất ra một phần tư đồ vật mang theo, chất thành một đống.

Lộc Thuấn cầm lên một cái hũ đựng muối trắng cùng một khối thịt Tê Ngưu khô giơ lên nói:

"Đây là muối, còn đây là thịt hun khói. Lộ Kiền, ngươi thử một chút!"

Lộ Kiền nghi nghi hoặc hoặc lại gần, dùng tay nhón một chút tinh thể màu trắng muốt cho vào trong miệng, cảm nhận đến vị mặn mặn đã lâu không hưởng qua, hắn đều muốn rên lên.

"Thật là muối! Còn nhiều như vậy!"

"Đúng! Đây đều là Thần Minh bảo chúng ta mang đến cho các ngươi"

"Cho chúng ta! Thật sao?"

Lộ Kiền lúc này đã không thể bình tĩnh, bộ lạc hiện tại mỗi ngày kiếm đến con mồi đã khó khăn, nào có thể có được muối, bình thường đều là dùng uống máu dã thú đến bổ sung khoáng chất.

"Lộ Kiền Thủ Lĩnh, đây là thật! Còn có thịt hun khói cùng với bánh rán, ngươi thử a!"

Lộ Kiền nhận được lời khẳng định, nói không ra lời, nhưng tay vẫn như là một cái máy, cầm lên bánh rán Lộc Thuấn đưa tới cắn mạnh một cái.

Vừa vào miệng, nhai mấy miếng, phản ứng lập tức giống như người của Mân Bộ Lạc trước kia, liền muốn bật khóc.

"Ngon! Quá ngon a!"

Đám người của Miên Bộ Lạc vốn ăn không đủ no, thấy thủ lĩnh ăn tới đồ ăn mới mẻ, miệng liên tục khen ngon, nhịn không được nuốt nước bọt khan.

Lộc Thuấn giống như một nhân viên bán hàng mẫn cán, quan sát thấy tràng cảnh như thế, liền học theo Lý Trường Không trước kia, bắt đầu chào hàng:

"Tới! Tới! Đồ Thần Minh ban có thế này, ăn một cái thiếu một cái! Các ngươi cũng xuống ăn đi a"

Trước kia hai bộ lạc là có quan hệ thân cận, cho nên người của Miên Bộ Lạc là không có tâm lý đề phòng nhiều, thấy đối phương vậy mà đến tặng mình bánh, lập tức nam phụ lão ấu ào ào chạy xuống, đưa tay xin đồ ăn.

Lộc Thuấn chỉ chờ có thế, lập tức để Đội Đi Săn phân phát bánh cho mọi người.

Mà không có gì ngoài dự đoán, ít phút sau đó, Miên Bộ Lạc liền bị đồ ăn khuất phục.

Có người thậm chí còn không nhịn được vừa ăn vừa khóc, đây là cả đời này họ ăn đến ngon nhất một lần.

Miên Bộ Lạc nhân khẩu khá ít, chỉ có chừng 150 người, nhưng cơ hồ đều là trẻ nhỏ, người già hoặc tàn tật, nam nữ trưởng thành lành lặn không có nhiều.

Mà lại, Miên Bộ Lạc trừ số ít chiến sĩ nhìn qua tương đối khỏe mạnh, những người còn lại cơ bản gầy trơ cả xương.

Đây còn là mùa mưa, đồ ăn xem như phong phú, có thể nghĩ đám người này trải qua Thần Nộ Kỳ phải có bao nhiêu thê thảm.

Ăn qua vài lượt bánh, thấy còn rất nhiều đồ, Lộ Kiền hướng Lộc Thuấn đầy mong chờ hỏi:

"Cái này đều là mang tới cho chúng ta sao?"

Lộc Thuấn gật đầu:

"Đúng thế! Là Thần Minh ban ân! Các ngươi là bộ lạc gần chúng ta nhất, cho nên tới đây trước"

Miên Bộ Lạc nghe được đến lời này, cũng không cần ai yêu cầu, lập tức có người quỳ xuống hướng trời đất hô lên:

"Cảm tạ Thần Minh ban ân! Cảm tạ Thần Minh ban ân!"

Nếu là thời kỳ hiện đại, cái bánh từ trên trời rơi xuống này đại đa số không ai tin tưởng,

Nhưng nơi này, dã nhân là thật ăn qua bánh, thấy đến muối cùng thịt khô, tâm tư đơn giản lập tức chấp nhận lời của "nhân viên đa cấp" Lộc Thuấn.

Lộc Thuấn đem mười mấy cái gùi giao cho Lộ Kiền, bên trong chủ yếu là thịt hun khói cùng với vài bình muối, ngoài ra còn có hai cục xà phòng, hướng dẫn đối phương sử dụng.

Thủ lĩnh Miên Bộ Lạc cầm tới bánh rán liền đã đủ ngạc nhiên, không nghĩ tới Lộc Thuấn còn cho đồ ăn khác chứa trong những chiếc bình thần kỳ, càng là mừng rỡ.

Lộ Kiền cầm lên bình gốm đựng muối, chính là vừa xúc động, vừa tò mò, hắn chưa từng nhìn thấy qua đồ vật thần kỳ như thế.

Sờ lên giống như đá, thế nhưng lại so tảng đá muốn nhẹ nhiều, mà lại rất nhẵn mịn.

Mà bên trong bình, còn là từng hạt muối trắng như tuyết, muối trước đây hắn từng ăn tuyệt đối không có xinh đẹp như vậy qua.

Thắc mắc liền hỏi, Lộc Kiền lập tức hướng Lộc Thuấn lên tiếng:

"Muối này chẳng lẽ cũng là Thần Minh mang tới sao?"

"Đúng, chúng ta hết thảy đều là Thần Minh ban cho, cái bình này cũng là Thần Minh hướng dẫn chúng ta tạo thành"

Lộc Kiền nghe xong, như nhặt được đồ quý, lập tức hô hào tộc nhân nhận lấy đồ vật, tiếp đó mang theo bọn Lộc Thuấn đi vào bộ lạc.

Mà liền khi bọn Lộc Trục đi vào sơn động, cách đó không xa từ trên một tán cây đại thụ, bỗng nhiên trèo xuống 3 bóng người khả nghi.

Bọn họ nhìn bốn phía, phát hiện không có ai khác, liền vội vã biến mất vào rừng.