Chương 55: Hỏa Bộ Lạc

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 55: Hỏa Bộ Lạc

Chương 55: Hỏa Bộ Lạc

Đại Hoang Sâm Lâm,

Cách phiến rừng cận biên khoảng chừng 30 km có một khe núi lửa, từ trong lòng đất liên tục có từng dòng dung nham đỏ rực chậm rãi chảy ra.

Dung nham xuôi xuống chân núi, nguội lạnh bồi đắp thành những dải núi đá màu đen thẫm, địa hình gồ ghề phức tạp, bốc lên từng luồng khí trắng có mùi vị khó ngửi.

Xung quanh, thực vật khá thưa thớt, có lẽ do rất ít loài thích nghi được với nền nhiệt độ ở đây, cho nên mặt đất tương đối trống trải.

Hỏa Bộ Lạc chính là cư ngụ ở nơi này!

Bọn họ kỳ thực cũng không phải là tộc quần quy mô lớn, nhìn qua một vòng đều không thấy được cảnh tượng phồn vinh của Đại Bộ Lạc.

Mặc dù, nhân khẩu không ít, phải có đến gần nghìn người nhưng đa phần mặc lại là trang phục rách rưới, vừa nhìn liền biết không phải rất giàu có.

Bù lại, có lẽ do hoàn cảnh sinh trưởng có điểm ưu việt, tộc nhân có thể trạng tương đối cường kiện, đại đa số thanh niên trai tráng đều có một thân cơ bắp hung hãn.

Hỏa Ô cùng với mấy người dũng sĩ mới từ bên ngoài trở về, trong bộ lạc rất nhiều tộc nhân thấy hắn liền cung kính chào hỏi.

Nhưng hắn sắc mặt nặng nề, không muốn nói chuyện, trực tiếp xuyên qua đám người.

Ở vị trí trung tâm bộ lạc, có một ngôi nhà dựng bằng đá rất lớn. Đây là địa phương trang nghiêm nhất của bộ lạc, dùng làm Tế Đàn cung phụng Đồ Đằng.

Khác với Âu Bộ Lạc trước kia, nơi này trừ Vu, liền cũng chỉ có đám chiến binh được phép bước vào, tộc nhân muốn cầu nguyện chỉ có thể quỳ ở bên ngoài tế bái.

Trong phòng vô cùng rộng rãi, trên vách tường treo rất nhiêu các loại xương đầu cùng răng hung thú.

Phía sau cùng có cái bàn đá cao chừng ba mét, bên trên óng ánh một bức tượng phát ra ánh sáng màu cam.

Tượng đá lớn chừng trái bóng da, hình dạng cực giống một đầu Hỏa Điểu đang giương cánh.

Nếu như Lý Trường Không ở đây sẽ phát hiện chất liệu tượng đá này vô cùng tương đồng với lông đuôi trên mình Lạc Điểu.

Mặt bàn đá kỳ thực cũng không bằng phẳng, có chút lõm xuống, bên trong chứa đều là chất lỏng màu đỏ.

Chất lỏng này toàn bộ đều là máu động vật, từ năng lượng nó toả ra liền biết đây không phải là máu dã thú bình thường mà tất cả đều là huyết dịch hung thú.

Phía dưới Tế đàn, ngồi là một người đàn ông tuổi khoảng hơn bốn mươi, bên ngoài khoác áo bào da thú rộng rãi, trên mặt vẽ hoa văn phức tạp.

Ông ta là Vu của bộ lạc, đang lầm rầm tập trung cầu nguyện, bên cạnh còn có mấy người chiến binh thành tâm cúi bái.

Đột nhiên trên người Vu xuất hiện một hư ảnh Hỏa Điểu màu trắng, kích thước cũng là nho nhỏ, bộ dáng cùng bức tượng Hỏa Điểu là gần như đúc.

Chỉ là, hư ảnh giống như có sinh mệnh, tại không trung vậy mà vỗ cánh hai lần, thần kỳ đến cực điểm.

Mà hư ảnh xuất hiện, tại vị trí ngực mấy người chiến binh xuất hiện ấn ký nhấp nháy cùng với hư ảnh hô ứng.

Trên tế đài, máu tươi bắt đầu không ngừng sôi trào, hóa thành từng luồng huyết sắc hướng bức tượng Hỏa Điểu bao khỏa, vừa nhìn liền có thể cảm giác được Đồ Đằng đang không ngừng hấp thu lấy những luồng huyết khí này.

Nghi thức hết thảy chỉ diễn ra trong một phút đồng hồ thì máu tươi trên bàn giống như bị mất đi năng lượng, màu sắc thoáng chốc trở nên ảm đạm.

Hỏa Chúc là Vu của bộ lạc, ông ta thực hiện xong công việc cũng liền quỳ lạy Đồ Đằng đứng lên.

Nhưng vừa định bước ra ngoài thì thấy Thủ lĩnh Bộ Lạc Hỏa Ô vén bức rèm che cửa bằng da thú bước vào.

Nhìn vẻ mặt đối phương có chút buồn bực, hoả Chúc lên tiếng hỏi:

"Vẫn tìm không tới Hỏa Kê sao?"

Hỏa Ô ngồi xuống ghế đá, mệt mỏi lắc đầu:

"Ta đuổi theo nó đến núi Sơn Dương thì mất dấu. Không bắt lại được!"

Hỏa Chúc vừa nghe, khẽ liếc nhìn Đồ Đằng, vẻ mặt chính là đăm chiêu xuống.

Đồ Đằng truyền thừa tại trong bộ lạc qua rất nhiều đời Vu, nhưng tại thời gian trước, bộ lạc gặp phải chiến loạn, trong quá trình chạy nạn tộc nhân không cẩn thận khiến Đồ Đằng chịu thương tổn, trên thân phát sinh vết nứt.

Vì bổ khuyết chuyện này, bộ lạc vẫn dùng huyết khí hung thú cho Đồ Đằng hấp thu, lấy năng lượng đi cải tạo thân thể.

Đáng tiếc, máu hung thú chỉ có thể duy trì, lại không có tác dụng khôi phục, vết nứt chẳng những không liền lại, còn có dấu hiệu mở rộng ra.

Linh quang Đồ Đằng càng ngày càng mờ nhạt, lấy tình trạng hiện tại so với lúc huy hoàng, phải ảm đạm đi rất nhiều.

Vấn đề đáng ngại là Đồ Đằng suy yếu, sẽ không thể tiếp tục vì bộ lạc tạo ra chiến sĩ cường đại hơn, chiến lực cao nhất hiện tại vẫn là thủ lĩnh Hỏa Ô – Chuyển Luân Nhất Bộ Hậu Đoạn.

Án theo tình trạng này, ngày Đồ Đằng nứt vỡ sẽ không còn xa, mà chuyện đó nếu xảy ra, Hỏa Bộ Lạc cũng liền xong đời.

Không có Đồ Đằng che chở ban phúc, bộ lạc không có thêm Đồ Đằng Chiến Sĩ, mà chờ đám chiến binh này chết đi, về sau không có lực lượng kế thừa, sinh tồn ở sâm lâm sẽ vô cùng khốn khổ.

Còn may, trong một lần tế tự, Vu tiếp nhận đến ý chí Đồ Đằng, nói cho ông ta biết bộ lạc cần tìm được máu huyết của Hỏa Kê, loài có huyết thống sâu xa với Hỏa Điểu, mới có thể giúp chữa lành thân thể.

Hỏa Chúc thu được thông tin, liền vội vàng triệu tập tộc nhân thông báo, huy động lực lượng toàn tộc mau chóng truy tìm Hỏa Kê.

Đáng tiếc, Hỏa Kê thực lực không mạnh nhưng vô cùng xảo trá, hơn nữa nó lại thường xuyên thay đổi địa điểm sinh sống, cho nên rất khó bắt tới.

Trong bộ lạc, chiến binh đi rừng đôi lúc sẽ loáng thoáng nhìn thấy Hỏa Kê, có điều vừa thấy bọn họ nó sẽ hóa thành một đoàn lửa bỏ chạy, thực tế hình dáng con vật này thế nào lại tương đối mơ hồ.

Người duy nhất từng gặp được Hỏa Kê trong trạng thái bình thường là Hỏa Ô, khi hắn vì truy đuổi một đầu hung thú, ngang qua khu vực rừng cận biên thì gặp một đôi trống mái đang vờn nhau bên một con suối nhỏ.

Bình thường Hỏa Kê rất tinh ý, nhưng có lẽ hôm đó bọn chúng đang ở mùa ghép đôi, mới để Hỏa Ô ở khoảng cách gần thấy được hình dáng thật.

Có điều, cũng liền chỉ là một lần liếc mắt như thế, khi Hỏa Ô còn chưa kịp làm gì thì đã bị chúng phát hiện, trong chớp mắt hai đoàn lửa bùng lên, cặp đôi gà lửa cũng liền biến mất.

Gần nhất, biết được máu huyết của Hỏa Kê có thể giúp Đồ Đằng chữa trị thương thế, Hỏa Ô mới lần nữa dẫn đội quay trở lại phiến rừng này, hi vọng có thể tìm thấy tung tích cặp gà lửa kia.

Không ngờ, giữa đường xảy ra nhiều chuyện, để hắn suýt chút nữa mạng cũng liền ném.

Ngày đó, ôm một thân thương thế trốn thoát khỏi vòng vây của đám chiến binh kia, Hỏa Ô tính trở về huy động dũng sĩ tìm đám người càn rỡ trả thù đồng thời cứu về mấy tộc nhân bị bắt.

Nhưng là, giữa đường hắn lại phát hiện được tung tích Hỏa Ô, dấu vết thậm chí còn đưa đến gần hang ổ của bọn chúng.

Chuyện của Đồ Đằng hệ trọng, cho nên mặc dù giận dữ, Hỏa Ô vẫn nén xuống, dẫn theo dũng sĩ vây bắt Hỏa Kê.

Có điều, Hỏa Kê vẫn như cũ xảo quyệt, đôi mắt của nó là vô cùng tinh anh, vừa mới phát hiện có điểm dị động xung quanh, tổ cũng không cần giữ, lập tức điên cuồng bỏ trốn.

Hắn vì đuổi theo nó, truy cũng liền truy đến ngày hôm nay!