Chương 57: Kẻ địch tới
Trong rừng, Lộc Thuấn đưa tay xốc lại gùi đeo lưng đang hơi trễ xuống, bên trong là rất nhiều tôm cá các loại mới thu hoạch được hôm nay.
Gần đây, Thần Minh mở rộng hoạt động đánh bắt cá, làm ra mấy trăm chiếc lợp, mỗi ngày hai lần sáng tối, Đội Đi Săn đều phải đi thu thập cùng gài bẫy con mồi.
Thành quả rất phong phú, một lượt đi về, đều thu hoạch mấy tấn cá cùng tôm cua, bộ lạc ăn khá là dư dả.
Mà tộc nhân cũng đặc biệt yêu thích thực phẩm dạng này, Thần Minh dạy dỗ Đội Chế Biến làm ra đa dạng món ăn, có thể luộc, nướng, hấp, rán, nấu canh, sốt cà chua... hương vị còn phong phú để khẩu vị của tộc nhân thật muốn bay lên trời, mỗi ngày từ người lớn đến trẻ nhỏ đều chỉ mong ngóng tới bữa ăn.
Ngay như Lộc Thuấn hắn, cũng vô cùng ưa thích món cá sốt cà chua, mỗi lần nhớ đến là bụng sôi cồn cào, nhịn không được sẽ nuốt nước bọt.
Đang nghĩ tới hôm nay trở về, sẽ lại có một bữa ngon chờ đợi, Lộc Thuấn định gia tăng cước bộ thì bất ngờ nghe tiếng Chu Yểm vốn đang nhảy nhót trên cây kêu lên báo động:
"Khẹc… khẹc… khẹc!"
Thường xuyên mang theo Chu Yểm đi vào rừng, Lộc Thuấn biết có chuyện gì đó xảy ra.
Hắn ra hiệu cho Đội Đi Săn dừng lại, cẩn thận nghe ngóng. Bất quá, đứng một lúc lại không phát hiện cái gì bất thường, cho là Chu Yểm hẳn nhìn thấy dã thú nào đó mới kêu lên, thế là lại nhấc lên cái sọt, muốn tiếp tục tiến về sơn cốc.
Thế nhưng Chu Yểm vừa thấy Lộc Thuấn định rời đi, nó liền lập tức kêu ré lên, sau đó nhảy xuống ôm lấy chân Lộc Thuấn chỉ chỉ lên ngọn cây, biểu hiện vô cùng nhân tính hóa.
Lộc Thuấn nhìn xem nó, nhíu mày hỏi:
"Mày muốn tao leo lên đó?"
Hỏi xong, thấy Chu Yểm gật gật đầu, Lộc Thuấn nghĩ một chút, vì thận trọng lại đặt gùi cá xuống, tiếp đó nhanh chóng trèo lên cây.
Chu Yểm là đã leo lên từ trước, đợi Lộc Thuấn đuổi kịp nó, nó liền giơ tay chỉ về phía xa cánh rừng, miệng liên tục chít chít oa oa.
Lộc Thuấn nheo mắt nhìn, cẩn thận quan sát, ở độ cao này tầm nhìn của hắn rất thoáng.
Quả nhiên, Chu Yểm là không hề đùa cợt, tại một vách đá có khoảng cách so vị trí của hắn bằng độ rộng của mấy con sông, Lộc Thuấn thấy một nhóm người đang tập trung ở đó.
Mà để Lộc Thuấn cảm thấy càng chú ý là địa phương bọn họ đang đứng chính là nơi hai con hung thú đánh nhau rồi bỏ mạng trước kia.
Hơi bất tiện là, nơi này quá xa, Lộc Thuấn nhìn không rõ hình dạng đám người, có điều từ màu sắc trang phục, có thể thấy không phải người bộ lạc quanh đây hắn từng gặp.
Chu Yểm bằng cách nào đó vẫn luôn có thể cảm nhận được nguy hiểm để báo trước cho chủ nhân, Lộc Thuấn hiểu rõ nên sẽ không xem nhẹ chuyện này.
Hắn nhanh chóng trèo xuống, giao lại gùi cá cho chiến binh khác khiêng về, phần mình dẫn theo Chu Yểm hướng vách đá kia tiến lên.
Lộc Thuấn di chuyển rất nhanh, khoảng gần mười phút liền tiếp cận đến vị trí cần đến.
Vì đối phương là người lạ, Lộc Thuấn tại khoảng cách chừng sáu, bảy mươi mét liền dừng lại, leo lên một tán cây quan sát.
Lọt vào tầm mắt hắn là một đám người có khoảng hai mươi mấy tên, lưng đeo túi da gắn thạch mâu, tay cầm trường thương cùng với một tấm gỗ lớn.
Đột nhiên, từ trong số bọn họ, một kẻ cao lớn giống như cảm giác được cái gì, bỗng nhiên ngoảnh đầu nhìn về hướng Lộc Trục.
"Là hắn!"
Núp trên tán cây, vừa trông thấy khuôn mặt kia, Lộc Trục giật mình đánh thót, hắn lập tức nhận ra người đến chính là Đồ Đằng Chiến Sĩ từng giết chết Lộc Viên trước kia.
Tên này, hôm nay mang người trở lại, không lẽ là đến trả thù?
Không được, chuyện này cần báo cho Thần Minh biết!
Nghĩ là như thế, Lộc Thuấn liền nhẹ nhàng trèo xuống dưới, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất, mau chóng rời đi.
Lúc này, ở cạnh vách đá, Hỏa Ô nhìn về lùm cây phía xa, cứ có cảm giác như có ai đó đang theo dõi mình.
Nhưng là nhìn tới nhìn lui, cũng chỉ là một mảng xanh thẳm rập rạp, lại không có phát hiện ra cái gì khác.
"Thủ Lĩnh, chỗ đó có gì sao?", Hỏa Vũ thấy Hỏa Ô cứ nhìn về một hướng, liền lên tiếng hỏi.
Hỏa Ô đứng im cẩn thận quan sát thêm một lúc, mới lắc đầu:
"Không có gì! Đi thôi!"
Trở lại phiến rừng cận biên này, nơi đầu tiên Hỏa Ô tới chính là vị trí có thi thể của hai con hung thú.
Nhưng tới nơi, ngoài một chút sợi lông của Bạch Viên còn sót lại thì những thứ khác đều không còn, hiển nhiên đồ tốt đều bị mang đi.
Mặc dù không xem đám người đó vào đâu nhưng trí nhớ của Hỏa Ô rất tốt, hắn vẫn không quên được hai chữ Xích Quỷ, đây là tin tức quan trọng để hắn tìm kiếm bộ lạc ngỗ ngược kia.
"Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta đi đâu?"
Nghe Hỏa Vũ hỏi, Hỏa Ô lại đưa mắt nhìn về phía lùm cây, sau đó mới nói:
"Ngươi tìm một cây lớn trèo lên quan sát, nơi nào có khói bốc lên, chúng ta tới đó. Cho dù không phải, cũng có thể hỏi người nơi này về vị trí của bọn chúng"
Bộ lạc sinh hoạt là thường xuyên dùng tới lửa để nấu nướng sinh hoạt.
Mà đã dùng tới lửa, tất nhiên có khói, kinh nghiệm này Hỏa Bộ Lạc là rõ ràng hơn ai hết, cho nên muốn tìm ra bộ lạc đối phương, có thể dựa vào điểm này.
Hỏa Vũ nghe xong, mắt chính là ánh lên vẻ khâm phục:
"Vâng, thủ lĩnh!"
Nói xong, hắn liền nhanh chóng chạy đi.
Không mất bao lâu thời gian, liền thấy Hoả Vũ chạy ngược trở lại thông báo:
"Thủ lĩnh, gần đây ta thấy có năm vị trí bốc lên khói trắng, bọn họ ở những khu vực này"
Hỏa Vũ đưa tay chỉ về năm hướng khác nhau mô tả sơ bộ một chút, sau đó lại hỏi:
"Hoả Ô Thủ lĩnh, bây giờ chúng ta đi nơi nào?"
Hỏa Ô chẳng cần nhiều thời gian suy nghĩ, liền đáp:
"Còn cái nào, đi cái gần nhất!"
"Vâng!"
Hỏa Vũ gật đầu, sau đó quay sang kêu gọi tộc nhân.
Ít giây sau, đoàn người nhanh chóng biến mất, bỏ lại vách đá một mảnh trống vắng, thi thoảng có cơn gió thổi những chiếc lông màu trắng muốt bay qua.
*****
Lộc Thuấn chạy về được đến bộ lạc liền đã là giữa trưa. Vừa vào đến sơn cốc, liền lập tức đi tìm Lý Trường Không báo cáo sự việc.
Lý Trường Không vẫn luôn dụng tâm hướng dẫn Lộc Ban làm đồ mộc, hắn thấy thiếu niên này khéo tay, muốn chọn làm truyền nhân y bát, về sau mang kỹ nghệ ra cống hiến nhiều hơn cho bộ lạc, thay hắn chế tạo những vật hữu ích.
Dù sao, bản thân là Thần Minh, không phải muốn thứ gì cũng tự tay đi đục đẽo được. Lý Trường Không là yêu thích nghề mộc, nhưng cũng đơn thuần chỉ yêu thích mà thôi, không muốn biến bản thân thành một thợ mộc chuyên nghiệp, cả ngày cắm đầu chạm chạm khắc khắc.
Lúc này, thấy Lộc Thuấn vội vã chạy đến, liền bỏ xuống cái chạm, hướng đối phương hỏi:
"Ta thấy các tộc nhân khác trở về nói ngươi phát hiện thứ gì đó. Sao? Là có việc gì?"
Lộc Thuấn nghe hỏi, cũng không dài dòng, trực tiếp thông báo:
"Thần Minh, Đồ Đằng Chiến Sĩ kia lại tới?"
"Là kẻ nào?", Lý Trường Không nhíu mày.
"Là kẻ đã giết chết Lộc Viên, sau đó bị chúng ta vây đánh!"
Đối phương quả nhiên đã quay trở lại, Lý Trường Không nghe đến tin tức, lập tức đứng lên trầm giọng hỏi:
"Ngươi phát hiện bọn chúng ở đâu, có bao nhiêu người? Bao nhiêu là Đồ Đằng Chiến Sĩ?"
Hỏi một câu này, Lý Trường Không cảm giác cũng sẽ không ra đáp án, nhưng vẫn là thử một chút.
Lộc Thuấn nghe xong, quả nhiên là lưỡng lự rất lâu mới đáp:
"Thần Minh, kẻ địch ngay tại vách đá chúng ta phát hiện thi thể hung thú. Bọn chúng có khoảng hơn hai mươi người. Về phần Đồ Đằng Chiến Sĩ, ta không biết chính xác số lượng, nhưng ngoài tên kia, còn có năm tên ta có cảm giác rất cường đại"
Lộc Thuấn có trực giác rất mạnh, chuyện này Lý Trường Không đã biết, cho nên nghe hắn đáp như thế, lập tức tinh thần tập trung hẳn lên.
Địch thủ có thể tới ít nhất là sáu đồ đằng chiến sĩ, chiến lực này hắn không thể xem thường. Cho dù đây là địa bàn của mình, lại có nhiều điểm để dựa vào, nhưng hắn vẫn cần cẩn thận đi đối đãi, tuyệt đối không thể sơ sẩy.
Bên mình Đồ Đằng Chiến Sĩ cũng có, nhưng vừa là số lượng không bằng, chiến lực lại chênh lệch, cho nên không bố trí tốt một chút, chết vẫn là phía mình.
Bộ lạc cách vách đá cũng không tính quá xa, lấy tốc độ của chiến binh, đi cũng chẳng mất mấy hồi, rất nhanh có thể tới.
Còn may, Lộc Thuấn phát hiện ra sớm, mà kẻ địch cũng chưa chắc đã phát hiện ra được vị trí bộ lạc, cho nên hắn vẫn còn thời gian chuẩn bị.
Nghĩ tới đây, Lý Trường Không liền ném nốt cái chày xuống bàn, chạy ra cửa sơn động hô lớn:
"Đội Đi Săn, Đội Hộ Vệ, Đội Cung Binh, toàn bộ cho ta tập hợp!"
Hô xong, hắn cũng liền chạy xuống thung lũng, bắt đầu lu bù chỉ đạo công việc.