Chương 56: Toan tính của Hỏa Ô

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 56: Toan tính của Hỏa Ô

Chương 56: Toan tính của Hỏa Ô


Hỏa Kê đã phát giác có nguy hiểm, là tuyệt đối sẽ không lại trở về tổ, nó sẽ đi tìm chỗ ở mới, cho nên thời gian mấy tháng sau đó, Hỏa Bộ Lạc một mực truy tung, không có thời gian đi tìm đám người Lý Trường Không gây sự.

Đó cũng là lý do mà Xích Quỷ bộ lạc có một quãng thời gian yên ổn, không bị kẻ địch tới quấy phá.

Nhưng chuyện này, cũng sẽ không kéo dài. Hỏa Ô vất vả thời gian lâu như vậy cũng không có bắt đến Hỏa Kê, bắt đầu nao núng.

Hắn cứ nghĩ đến đám người kia nhặt được thi thể của hai hung thú Nhị Giai, thu lấy hai viên tinh hạch có thể giúp Đồ Đằng Chiến Sĩ cảnh giới Nhất Bộ tấn thăng lên Nhị Bộ thì trong lòng liền không yên tĩnh.

Hỏa Kê khó bắt không phải là nói giỡn, thực tế chứng minh lấy lực lượng của hắn mấy lần đều hoàn toàn thất bại, mà Đồ Đằng cần cũng không phải chỉ một con Hỏa Kê, lấy tình hình trước mắt, giữ được Đồ Đằng là rất khó.

Tính toán không bằng lại đem dũng sĩ tới tìm bọn người kia đoạt lại hai viên tinh hạch, nhân lúc Đồ Đằng còn có thể hữu dụng, phát huy ra tác dụng cuối cùng cho Bộ Lạc, để Đồ Đằng giúp hắn tranh thủ nâng cao cảnh giới.

Hai viên tinh hạch có thể giúp dũng sĩ có tỷ lệ rất cao thành công đề thăng cảnh giới lên Nhị Bộ, mà Hỏa Bộ Lạc chỉ cần có Chiến Binh cấp độ này tồn tại, vậy chiến lực sẽ cường đại hơn rất nhiều, dù cho Đồ Đằng không còn, cũng có thể duy trì bộ lạc xuống rất lâu, cho tộc nhân thời gian đi tìm Đồ Đằng mới.

Suy tính là như thế, cho nên trong nhà tế tự, vừa thấy Vu tỏ ra sa sút, hắn liền lên tiếng:

"Vu, ta có ý này cần đại nhân cho phép!"

"Uhm! Là gì?", Hỏa Chúc có chút phiền muộn nói.

"Ta muốn đem dũng sĩ đi đánh bộ lạc kia, cứu tộc nhân của chúng ta trở về!"

Nghe Hoả Ô nhắc lại chuyện này, Hỏa Chúc càng là nhíu mày chặt hơn:

"Ta biết ngươi muốn tìm kẻ địch trả thù, nhưng Bộ Lạc đang lúc nguy nan, cần người làm việc, lúc này chưa thể phân tâm đi trừng phạt bọn chúng"

Hỏa Ô thấy Vu không thuận, liền giải thích:

"Vu, ta cũng không phải chỉ vì muốn báo thù. Bọn người kia là có tinh hạch hung thú nhị giai a!"

Sự tình kia, Hỏa Chúc cũng đã được Hỏa Ô hồi báo, nhưng khi đó ông ta chỉ nghĩ đến Hỏa Kê, cho nên cũng không chú ý quá nhiều.

Bây giờ nghe vị Thủ lĩnh bộ lạc nhắc lại, mới liền cân nhắc đến:

"Ngươi là muốn đi thu lấy tinh hạch?"

"Đúng! Có tinh hạch, chúng ta liền có thể chế tạo Đồ Đằng Chiến Sĩ Nhị Bộ. Mà có Đồ Đằng Chiến Sĩ Nhị Bộ, bộ lạc sẽ rất mạnh a"

Hỏa Ô không chút giấu diếm ý đồ của mình, chỉ là Hỏa Chúc như cũ là khẽ lắc đầu:

"Ngươi cũng biết tình trạng của Đồ Đằng, cho dù có mang về Tinh Hạch, Đồ Đằng cũng không giúp được dũng sĩ tấn thăng. Nếu cưỡng ép sử dụng, chỉ sợ Đồ Đằng hoàn toàn hỏng mất"

Đồ Đằng tại mỗi thời điểm chiến binh cắn nuốt tinh hạch, đều sẽ hấp thu phần lớn năng lượng dư thừa. Thực tế, hấp thu tới những khí huyết đó, không chỉ chiến binh, ngay cả Đồ Đằng cũng chịu đến năng lượng cuồng bạo tàn phá.

Cơ thể bình thường thì không nói, nhưng từng bị nứt vỡ qua, một khi lại giúp bộ lạc tấn thăng một siêu cấp chiến binh, tổn thương sẽ càng mở rộng.

Cho nên, nếu Hỏa Ô thật có ý muốn dùng tinh hạch đột phá Nhị Bộ, nhiều khả năng Đồ Đằng chịu không nổi lực lượng, trực tiếp liền vỡ nát.

Hỏa Ô hiểu được suy nghĩ của Vu, nhưng ngoài là một chiến binh mạnh mẽ, tính cách hắn cũng là một kẻ đủ cay độc, lập tức đáp lời:

"Vu, Đồ Đằng đã khó có thể cứu, vậy sao không vì bộ lạc làm ra bảo hộ cuối cùng. Lấy sức của chiến binh Nhị Bộ, còn sợ không đánh lui hung thú, để chúng ta đi xa hơn về phương Bắc tìm kiếm Đồ Đằng càng cường đại"

"Hỗn xược! Ai cho ngươi nói lời ngỗ ngược ấy, mau quỳ xuống tạ tội với Đồ Đằng cho ta!"

Vu Chúc cầm lên cốt trượng, đụng mạnh xuống sàn nhà khiến nền đá vang lên âm thanh trầm đục, cả người ông ta giống như được bao trùm trong ngọn lửa, giận dữ nhìn Hỏa Ô mắng lớn.

Đồ Đằng là Thần Linh mà bộ lạc thờ phụng, vì tộc nhân ban phúc che chở, thế mà tên này lại cả gan mạo phạm, nói ra lời bất kính như thế, không sợ Thần Phạt?

Hỏa Ô thấy Vu nổi trận lôi đình, còn khai triển ra thần thông trấn tộc, ánh mắt nhìn mình như muốn đánh giết, hắn khẽ chau quỳ xuống tế bái, con ngươi liên tục đảo loạn.

"Vu! Ta thấy..."

Sau một hồi, hắn cho là mình nghĩ không có gì sai, vừa định lên tiếng thì liền bị Hỏa Chúc ngắt lời:

"Đừng nói thêm chuyện này nữa! Đồ Đằng còn, Bộ Lạc còn, Đồ Đằng mất, Bộ Lạc mất. Các ngươi bằng mọi cách phải bắt được Hỏa Kê về cho ta!"

Thấy không thay đổi được suy nghĩ của Vu, Hỏa Ô buồn bực đứng lên, thầm nghĩ sao không phải là nên nói ngược lại, Bộ Lạc còn Đồ Đằng còn, Bộ Lạc mất, Đồ Đằng tiêu đâu?

Chần chờ suy nghĩ một hồi, hắn mới khẽ cúi người nói:

"Vâng! Vu!"

Nói xong, hắn liền quay người, vén lên tấm mành cửa bước đi ra, ánh mắt âm u lạnh lẽo.

Hỏa Chúc nhìn hướng vị Thủ Lĩnh rời đi một lúc lâu, mới khẽ thở dài ngồi xuống.

Tâm ông ta lúc này quả thực rất mệt mỏi a!

*****

Hỏa Ô đi ra khỏi nhà đá, bên ngoài đứng đợi là mấy người chiến binh vừa trở về từ bên ngoài cùng hắn, đây là nhóm dũng sĩ thân cận rất trung thành với Hỏa Ô.

Đi tới trước mặt một người trong số đó, hắn lên tiếng:

"Hỏa Vũ, ngươi về tập hợp 20 chiến binh, ngày mai theo ta đi cứu bọn Hỏa Sơn"

Hỏa Vũ nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi:

"Thủ lĩnh, chúng ta không đi bắt Hỏa Kê nữa à?"

Hỏa Ô vừa nghe nhắc đến Hỏa Kê, liền trừng mắt:

"Bắt? Ngươi còn muốn bắt? Ngươi bắt được nó không?"

Hỏa Vũ thấy thủ lĩnh nổi giận, khó khăn nói:

"Không có Hỏa Kê, vậy còn Đồ Đằng..."

"Hừ, Đồ Đằng là Tổ vật Thần Linh, sao có thể dễ dàng hư hỏng được. Ngươi lo cái gì, mau đi chuẩn bị!"

Hỏa Vũ còn chưa nói hết câu, liền bị Hỏa Ô gạt đi, thế là cùng mấy người còn lại vâng lời rời đi.

Hỏa Ô đứng tại chỗ nhếch mép cười nhẹ một cái mới đi về lều của mình.

Vu mặc dù rất có uy tín trong tộc nhưng lần này hắn sẽ không nghe theo, bộ lạc chẳng thể đặt hết hi vọng vào quyết định của ông ta được.

*****

Sáng hôm sau,

Hỏa Chúc như thường lệ, chuẩn bị làm lễ tế tự thì một tộc nhân đi vào thông báo:

"Vu sứ đại nhân, thủ lĩnh đã ra ngoài rồi ạ!"

"Uhm, đội hình thế nào?", Hỏa Chúc vừa đổ máu hung thú từ trong một chiếc bát làm từ sọ động vật vừa hỏi.

"Vu Sứ Đại nhân, Thủ lĩnh mang theo năm Đồ Đằng Chiến Sĩ cùng mười mấy chiến binh, trang bị rất nhiều thạch mâu cùng khiên chắn"

"Khiên chắn?"

Hỏa Chúc nghe xong, có chút khó hiểu quay lại nhìn vị tộc nhân, giống như muốn xác định lại tin tức.

"Vâng!"

Nhận được cái gật đầu của đối phương, Hỏa Chúc mày nhíu càng chặt, cái này rõ ràng là chuẩn bị đi đánh nhau chứ nào phải đi săn Hoả Kê.

Phất tay ra hiệu cho người tộc nhân lui xuống, Hỏa Chúc ánh mắt sầu muộn nhìn lên Đồ Đằng, hồi lâu trong phòng vang lên tiếng cầu nguyện:

"Hỡi Thần Linh Vĩ Đại, xin hãy thương xót thân ta kém cỏi, tha thứ tộc nhân ta vô tri, lòng người đã không còn hướng về nữa rồi..."