Chương 50: Lợi ích
Lý Trường Không lúc nhìn đến trong sơn động bày là hàng chồng lân phiến cùng da lông cao lớn, nhịn không được một trận hoan hỉ.
Có những thứ này, an toàn cùng chất lượng sinh hoạt của tộc nhân đều sẽ tăng lên rất lớn.
Mà lại, cũng không chỉ có da lông, hai con hung thú còn vì bộ tộc cống hiến đến không ít thịt.
Số lượng phải có đến năm, sáu chục tấn, cụ thể bao nhiêu Lý Trường Không còn không tính toán được chính xác, chỉ biết là rất nhiều.
Duy có chút đáng tiếc chính là khí huyết hung thú bị hao tổn do phân giải, khiến không phát huy hết giá trị của nó.
Chỉ là, cho dù như vậy, hung thú nhị giai tác dụng vẫn vô cùng to lớn, hung thú nhất giai là sánh không được.
Một con Hổ Ngạc mới chết, không đủ làm hóa sinh một sợi lông, cần trải qua chiến binh phân giải tinh hạch, Đồ Đằng hấp thu đến mới xuất hiện mười sợi.
Mà Phì Di cùng Cử Phụ đây? Mỗi con chỉ bằng khí huyết tồn dư trên thi thể liền sinh sinh cho Đồ Đằng biến ra lần lượt sáu và tám chiếc lông đuôi. Thậm chí lông đuôi có vẻ đã mọc đủ, bắt đầu lan ra phần thân thêm mấy cái.
So sánh như thế, liền đủ thấy khác biệt giữa Nhất Giai và Nhị Giai rất lớn, Lý Trường Không căn cứ vào số lượng chênh lệc mà phỏng đoán, một con Nhị Giai có thể chống lại sự vây công của mười mấy con Nhất Giai vẫn là có thể, thậm chí còn sẽ là hơn.
Mấy chục tấn thịt hung thú, như trước cần sử dụng tươi sống mới hiệu quả, vì thế hắn cũng sẽ không đem ướp khô.
Hung thú Nhị giai, thịt có thể bảo quản rất lâu, cho nên mỗi ngày, Lý Trường Không đều để tộc nhân ăn thỏa thích.
Đồ Đằng Chiến Sĩ biểu hiện ra tác dụng của thịt hung thú lớn nhất. Lý Trường Không rất vui mừng khi bọn Lộc Trục, Lộc Thuấn hay Túc Hà trải qua gần một tuần liên tục hấp thụ, dựa vào khí huyết thúc đẩy, thế mà sinh sinh đột phá một tiểu cảnh giới, thành công bước vào Chuyển Luân Nhất Bộ Trung Đoạn.
Tiến bộ tuy chỉ là một tiểu cảnh giới nhưng lực lượng đột phá lên khá nhiều, như Lộc Trục lực bộc phát đạt tới 7.800 cân, Túc Hà 7.400 cân hay Lộc Thuấn cũng đạt tới 7.100 cân.
Ba người đều đột phá trung đoạn nhưng từ số liệu hiển thị, là có chênh lệch. Lý Trường Không đoán rằng, cái này hẳn cũng do thiên phú mà ra, trong cùng cảnh giới cũng có sự phân biệt sức mạnh nhất định tuỳ theo tố chất mỗi người.
Chiến binh hoặc Tộc nhân bình thường không có tiến bộ lớn như vậy, Lý Trường Không thử nghiệm qua, phát hiện mức tối đa mỗi người có thể đạt tới chỉ là từ 700 đến 1.000 cân, dù có ăn thêm bao nhiêu cũng chỉ giới hạn ở mức đó.
Lý Trường Không suy nghĩ, có lẽ phải là trở thành Đồ Đằng Chiến Sĩ, bọn họ mới có thể hấp thụ nhiều hơn huyết khí, từ đó mở ra lực lượng lớn hơn.
Đồ Đằng Chiến Sĩ có lẽ là một cánh cửa, ai mở được cánh cửa đó, liền sẽ thấy được trời cao biển lớn. Nhưng nếu đẩy không ra, vậy cũng chỉ ở trong hạn hẹp ao tù, vĩnh viễn không bao giờ thực sự trở nên cường đại.
Thịt hung thú đối với tộc nhân bình thường là không phát huy ra hết tác dụng, nhưng cho dù không thể khiến lực lượng tăng lên quá nhiều, Lý Trường Không vẫn để cho bọn họ dùng sức ăn.
Lý do là hắn phát hiện nó giúp nhục thân tộc nhân được cải tạo theo chiều sâu.
Cái này từ chính bản thân Lý Trường Không liền cảm nhận được.
Cũng như mọi người, hắn đạt tới điểm tới hạn lực lượng là 700 cân, sau đó không tăng lên được nữa.
Nhưng ngày ngày dùng đến thịt thú, hắn liền cảm thấy thời gian cơ thể chịu đựng cường độ làm việc sẽ càng lâu.
Ví dụ như tại mỗi ngày hắn sẽ nâng một khối đá 700 cân, ngày đầu tiên hắn duy trì được trong năm phút, nhưng ngày thứ hai có thể lên bảy phút, ngày thứ ba có thể lên 10 phút...
Tốc độ tăng lên nhanh chóng như vậy rõ ràng là không phải do luyện tập mà có, cái này nói rõ khí huyết tuy không khiến lực bộc phát tăng lên nhưng lại khiến cơ thể tăng cường độ bền bỉ.
Cho nên, ăn thịt hung thú vẫn là duy trì đều đặn hàng ngày, không có dừng lại qua.
Năm, sáu chục tấn thịt, cho dù tộc nhân toàn bộ mở ra sức ăn, một người bình quân ngày tiêu thụ hết sáu, bảy cân cũng phải hơn nửa tháng trời mới hết.
Có thể nói, một lần này toàn dân chính là ăn no thịt, ăn chính là phát ngán.
Có chút đáng tiếc, ăn hết hai con hung thú, bọn Lộc Trục cũng không có đột phá Hậu Đoạn, nếu không Lý Trường Không đã có cơ hội thử nghiệm hai viên tinh hạch màu cam kia rồi.
Lại nói, trong thời gian này, ngoài chuyện ăn thịt thú, Lý Trường Không còn đặc biệt quan tâm tới việc chế tạo lân giáp, áo lông cùng chăn nệm.
Lân giáp rất cứng rắn, muốn đem nó chế tạo thành áo giáp không đơn giản.
Trải qua nhiều lần thử nghiệm, Lý Trường Không quyết định dùng đinh nhọn đục thủng một lỗ trên lân phiến, tiếp đó dùng gân trâu xâu xuyên qua đính vào chiến giáp bằng da.
Từng chiếc lân phiến được xếp đặt so le giống như lợp ngói, cố định lên thành thân chiến giáp, bảo hộ từng bộ vị trên cơ thể chiến binh.
Mỗi một bộ giáp làm xong, đều nặng đến bảy, tám chục cân, nếu không phải là thổ dân lực lượng lớn, mang chính là không xong loại chiến giáp này.
Lân phiến một con Phì Di, toàn bộ vì Bộ Lạc cống hiến thành hơn một trăm bộ chiến giáp, đủ trang bị cơ bản cho Đội Đi Săn cùng Đội Hộ Vệ.
Lực lượng chiến binh của Xích Quỷ lúc này đã mang một dáng vẻ rất khác. Từng người khoác lên chiến giáp mới, đứng ngay hàng thẳng lối, lưng mang cung tên, tay nắm thẳng trường mâu, lân phiến lấp lánh màu xanh, cả đoàn quân mang đến cho người ta một cảm giác yêu dị không tầm thường.
Có chiến giáp loại này, tin tưởng trong rất nhiều trường hợp nguy hiểm, tộc nhân là có thể được bảo hộ vô cùng tốt.
Chẳng hạn như Lộc Viên trước kia, nếu mặc lên loại giáp này, cũng không thể bị đối thủ một kích xuyên ngực mà chết.
Ngoài lân giáp, da lông của Bạch Viên cũng đã được xẻ ra.
Từng tấm từng tấm tuy rằng mềm mại, nhưng rất dai cùng bền bỉ, Lý Trường Không cảm giác nó có thể so với sợi cacbon.
Để phân tách da hung thú, tộc nhân phải dùng hai người giữ, hai người cưa mới đem nó chia thành từng khối vuông vức.
Da lông dùng làm nệm cùng chăn là chủ yếu. Về phần mũ cùng áo lông, là cần phải trải qua công đoạn thuộc da mà việc này cần thời gian lâu dài đi thực hiện.
Xử lý hung thú khiến bộ tộc mất gần một tháng rưỡi mới xong, mà đó cũng là vì trời mưa khiến lao động nhiều bộ phận dôi ra, mới trưng dụng đẩy nhanh tiến độ. Nếu không chỉ trông chờ vào mấy chục người Tổ Thuộc Da khi trước, muốn thực hiện xong từng đó công việc, có lẽ cũng phải tính bằng năm.
Trong tộc, ngoài những chuyện này, Lý Trường Không còn để ý đến một chuyện thú vị khác, đó là Lộc Thuấn không biết bằng cách nào dụ dỗ vậy mà thành công đem con Chu Yểm kia nuôi lên.
Nhìn sinh vật nhỏ cả ngày nhảy tới nhảy lui quanh chân Lộc Thuấn, hắn thật có chút ghen tị tên này may mắn, vậy mà thu phục được một thú sủng có tiềm lực như vậy.
Nhưng là ghen tị thì ghen tị, đó cũng là cơ duyên của Lộc Thuấn, Lú Trường Không chẳng thể đi giành. Mà kỳ thực, hắn có muốn giành cũng giành không được, cái này còn liên quan đến phương pháp khiến Chu Yếm nhận chủ mới xong, thứ này hắn là không hiểu.
Còn một chuyện khác nữa để Lý Trường Không để tâm chính là Hỏa Bộ Lạc.
Mấy tên tù binh bắt về tương đối cứng đầu, thà chết chứ ép hỏi không ra tin tức gì về bộ lạc bọn họ, đã thế còn luôn miệng đe doạ Vu sẽ cử dũng sĩ tộc bọn họ sẽ tới đây trừng phạt đám người Lý Trường Không.
Đối với bọn này, Lý Trường Không chính là ném cho Túc Hà để hắn quản thúc, bắt đi làm Nô. Bọn chúng không khai gì cũng được, nhưng tổng thể cũng phải làm việc, bộ lạc là nuôi không lên kẻ nhàn rỗi.
Đem vấn đề hỏi qua người trong tộc nhưng cũng không ai nghe về đối phương, xem chừng Hoả Bộ Lạc không phải là ở gần, nếu không một bộ lạc có Đồ Đằng Chiến Sĩ, sớm đã vang danh ở phiến rừng rậm này rồi.
Mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng, không phải người ở đây liền tốt. Bọn họ cũng sẽ không biết Xích Quỷ nằm ở đâu, trong ngắn hạn, nếu tên Đồ Đằng Chiến Sĩ kia có tìm tới gây sự cũng không biết đi nơi nào tìm, Lý Trường Không sẽ có thời gian để phát triển bộ tộc.
Chờ đám Lộc Trục đạt tới Hậu Đoạn, lại cho sử dụng hai viên tinh hạch kia, thành công đột phá Chuyển Luân Nhị Bộ, còn chẳng phải treo đối phương lên mà đánh.
Nghĩ là như thế, Lý Trường Không trong dạ cũng là mười phần yên tâm.