Chương 49: Chiến lợi phẩm
Hai tay khó địch loạn quyền, bị mấy chục người đồng thời tấn công, Hỏa Ô cũng là chống đỡ không xong, cho dù hắn có giáp da cũng như da thịt rắn chắc, trên người vẫn liên tiếp xuất hiện vết thương, máu nhuộm hắn thành một huyết nhận.
Cảm thấy, cứ tiếp tục mình sẽ trốn không thoát một kiếp, Hỏa Ô nhịn đau, dùng sức đem cốt nhận vung mạnh một cái, đem trường mâu của Đội Đi Săn đánh gãy một mảng lớn, tiếp đó hướng khoảng trống xông ra.
Lộc Thuấn thấy thế, liền hô:
"Mau, tung lưới!"
Một tấm lưới lớn theo lệnh của Lộc Thuấn chớp xuất hiện, Hỏa Ô đang hùng hổ lao đến lập tức bị trúng chiêu vây khốn.
"Hừ! Là thứ gì?"
Bị thứ kỳ lạ phủ lên, Hỏa Ô vung lên cốt nhận muốn chém nát nó nhưng không như hắn mong muốn, lưới lớn vậy mà không dễ chém đứt.
Lý Trường Không đứng ở ngoài quan sát, cười lạnh:
"Hừ, thứ này đến hung thú còn trốn không thoát, ta xem ngươi chạy ra kiểu gì?"
Hỏa Ô bị nhốt lại, vùng vẫy không ra, lại bị Đội Đi Săn dùng trường mâu đâm xuống chi chít lỗ thủng trên cơ thể, máu tươi phun ra lênh láng.
Hắn bây giờ bộ dáng rất đáng sợ, cả người huyết nhục lẫn lộn, ánh mắt càng thêm đỏ rực vì đau đớn cùng điên cuồng.
Trước nguy cơ sinh tử, Hỏa Ô lại thét lên một tiếng, tiêu hao toàn bộ năng lượng kích hoạt ấn ký trên ngực, sau đó tập trung vào hai tay, đem lưới lớn sinh sinh xé rách.
"Xoẹt!"
Lưới lớn xuất hiện lỗ hổng, Hỏa Ô từ bên trong phi ra, nhưng hắn không có tiếp tục tấn công, mà hướng bìa rừng lao nhanh bỏ chạy.
Kích hoạt ấn ký, hắn là có thể đánh một trận nhưng có thắng cũng phải trả cái giá thảm trọng, cho nên Hoả Ô lựa chọn rút lui trước, đợi về bộ lạc gọi người tới tìm kẻ địch trả thù sau.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, chớp mắt liền biến mất sau tán rừng rậm rạp.
Hành động của Hỏa Ô khiến Đội Đi Săn bất ngờ, Lộc Trục muốn đuổi theo nhưng bị Lý Trường Không ngăn lại.
Giặc cùng đường chớ đuổi, hơn nữa đối phương giống như vẫn còn sức chiến đấu, Lộc Trục đuổi theo không cẩn thận trúng một đòn hồi mã thương, bên mình chính là thiệt hại.
Dẫu biết phải diệt cỏ tận gốc, nhưng so với việc tìm kiếm trong rừng, kẻ thù trong tối, mình ở ngoài sáng, vẫn là lựa chọn từ bỏ hợp lý hơn.
Nếu thật, đối phương dám đem người đến, hai bên lại đánh một trận, hắn không tin trên địa bàn của mình, lại không chơi chết bọn chúng.
Vừa rồi, dùng qua Tuệ Nhãn, hắn đã biết đối phương là người của Hỏa Bộ Lạc. Trở về, lại tìm hiểu tình hình bộ lạc này một chút, làm ra đối sách hẳn không muộn.
Địch thủ rút đi, Lý Trường Không cho bắt lại bốn tên chiến binh đi theo Hỏa Ô.
Xong xuôi, hắn mới có thời gian tới trước thi thể của Mãng Xà cùng Bạch Viên mở ra Tuệ Nhãn:
"Tên gọi: Phì Di"
"Chủng loại: Thú loại"
"Chức năng: Thú Tiến Hóa"
"Cảnh giới: Nhị giai Trung Kỳ"
"Đặc tính: Độc, Dẻo dai. Ăn thịt có thể bổ sung tinh lực tiêu hao, mật rắn có thể làm dược liệu, lân phiến có thể chế tạo lân giáp... Cách thức chế tác:..."
"Tên gọi: Cử Phụ"
"Chủng loại: Thú loại"
"Chức năng: Thú Tiến Hóa"
"Cảnh giới: Nhị giai Hậu Kỳ"
"Đặc tính: Bạo nộ, Bền Bỉ. Ăn thịt có thể bổ sung tinh lực tiêu hao, da lông có thể chế tạo trang phục, tị âm khí, hàn khí các loại, cách thức chế tác:..."
Lý Trường Không xem xong tin tức, chính là âm thầm ghi nhớ thông tin.
Đối với Cử Phụ, Lý Trường Không là lần đầu thấy, nó mặc dù to lớn, nhưng bộ dáng không khiến hắn có nhiều cảm giác kinh sợ.
Mà khi nhìn thi thể khổng lồ của Mãng Xà, trong lòng hắn vẫn còn bóng ma ám ảnh.
Ba mươi mấy mét chiều dài, quả thật phi thường đả kích con mắt.
Cự Xà kích thước không khác gì một đoàn tàu, lần trước còn chưa thấy được cơ thể của nó, bây giờ tận mắt thấy rồi, lại thêm một lần hãi hùng.
Còn may, Cự Xà đã chết, nếu không làm sao mà đối phó được nó đây?
Nghĩ đến hung thú này vậy mà dọa mình mấy đêm liền ngủ không ngon, Lý Trường Không vung chân đá vào người nó mấy cái, thầm mắng "Hừ, cho mày ra vẻ! Không phải cuối cùng cũng chết rồi à? Hại tao ngủ cũng giật mình"
"Bịch! Bịch! Bịch!"
Âm thanh va chạm trầm đục vang lên, nhưng như cũ Cự Xà nằm bất động, chỉ có Lý Trường Không cảm nhận được rõ ràng lân phiến cứng rắn.
"Đồ tốt a!"
Mỗi một miếng lân phiến đều to như bàn tay, Lý Trường Không nghĩ đến nếu có thể đem Đội Đi Săn toàn bộ trang bị lên lân giáp dạng này, lực phòng ngự phải có bao nhiêu chắc chắn?
Còn có thịt, thịt hung thú là đại bổ a!
Con Mãng Xà này to lớn như thế, phải vì bộ tộc mang đến bao nhiêu năng lượng?
Hơn nữa còn có Bạch Viên đây?
Lớp lông kia thật mềm mại, làm quần áo giữ ấm, làm chăn nệm mùa đông, nghĩ thôi đều thấy thoải mái.
Cảm giác kích động khiến Lý Trường Không thật muốn nhảy cẫng lên, nhưng là hắn rất nhanh tỉnh táo xuống.
Bộ tộc là mang đi không xong hai con hung thú này!
Hung thú kích thước quá mức khổng lồ, trọng lượng phải tới bốn, năm chục tấn, cho dù lấy lực lượng gần tám mươi thành viên Đội Đi Săn, di chuyển đường dài cũng sẽ là khiêng không đi bọn chúng.
Xem chừng, trước mắt chỉ có thể phân giải, nhưng phân giải sẽ không thể huyết tế đến bao nhiêu khí lực.
Cái này khiến Lý Trường Không rất đau lòng.
Đây là hai con hung thú Nhị giai a!
Hổ Ngạc chỉ là Nhất Giai sơ kỳ liền để Đồ Đằng sáng lên chục sợi lông đuôi, nếu có hai con thú này vậy chẳng phải liền cả một nửa lông vũ trên thân thể Lạc Điểu đều có thể hóa sinh?
Hung thú là khiêng không đi, vậy chỉ có thể khiêng tới Đồ Đằng, chỉ là mang Đồ Đằng, còn phải mang cả tộc nhân đến đây tế bái, sự tình quá mức phiền phức hơn nữa có trời mới biết xung quanh đây còn có hung thú tới quấy phá hay không.
Nếu thật có hung thú, tộc nhân bị mất mạng, mà Đồ Đằng cũng dễ hư hỏng, Lý Trường Không chính là không dám đánh cược.
Sau cùng, đau lòng thì đau lòng, Lý Trường Không vẫn quyết định đem Cự Xà cùng Bạch Viên phân giải xuống, chậm rãi chuyển về sơn cốc.
Mà thực tế, quá trình phân giải cũng không đơn giản. Thịt hung thú vô cùng rắn chắc, để có thể xẻ thịt được chúng nó, Lý Trường Không đã phải về lại sơn động, xuất ra toàn bộ dụng cụ đồ nghề của mình, từ cưa, đục, kéo... cho tộc nhân làm việc.
Giống như vảy rắn, là phải dùng đục cùng búa gõ tách ra, thao tác xử lý quả thực không khác gì đang đục lấy một khối gỗ.
Mà da của Bạch Viên, là phải dùng cưa đến xẻ, nếu không phải đều là vật liệu hợp kim siêu bền, lại có sức lực mạnh mẽ của tộc nhân, Lý Trường Không dù muốn thu thập đầu hung thú này cũng là bó tay chịu trói.
Vì bảo đảm an toàn, Đội Đi Săn đã đóng rào quây lại bãi chiến trường xung quanh, bên ngoài lại rải đầy dịch thể cây Mân Uyên xua đuổi dã thú.
Thậm chí, để tránh phát sinh tình huống không mong muốn, Lý Trường Không còn cho đốt đuốc cả đêm làm việc.
Bận rộn ba ngày trời, cuối cùng mới xử lý xong, ngoại trừ nội tạng đem vứt bỏ, toàn bộ những phần hữu ích trên cơ thể hai con hung thú đều được đem về bộ tộc.