Chương 48: Chiến Hỏa Ô
Bộ tộc chết đi một dũng sĩ, ông trời liền đền bù bằng hai con hung thú cường đại, để Lý Trường Không cảm thấy không quá mất mát.
Tinh hạch thu, cơ thể hung thú cũng phải thu, nhân lúc bọn chúng chết chưa lâu, mang về huyết tế Đồ Đằng chắc chắn sẽ thu được lợi ích to lớn.
Mặc dù bên ngoài có người lạ tới, Lý Trường Không cũng không ngại, bất kể thế nào bên mình người đông thế mạnh, cho dù Đồ Đằng Chiến Sĩ đối phương cường đại thì một người hẳn cũng đánh không lại bọn họ đi.
Nghĩ là làm, Lý Trường Không liền triệu tập nhân mã ngoài Túc Hà cùng Đội Hộ Vệ thủ tại bộ lạc, còn đâu Đội Đi Săn toàn bộ theo hắn ra ngoài.
Lộc Thuấn đem Tiểu Viên nhốt trong lều trại cẩn thận, sau đó liền chạy trước dẫn đường đến vị trí xảy ra cuộc chiến giữa Mãng Xà và Bạch Viên.
Đoàn người đi rất nhanh, khoảng nửa giờ đồng hồ liền tới được vị trí, nhưng vừa từ trong rừng rẽ lá đi ra, lập tức cả đội liền sửng sốt.
"Có người!"
Lộc Thuấn hô lên một tiếng, lập tức Đội Đi Săn giơ lên trường mâu, lăm lăm hướng mấy người lạ mặt đang đứng trong bãi chiến trường.
Hỏa Ô tới chỗ này, tuy rằng không thu được tinh hạch nhưng cơ thể hung thú còn có nhiều chỗ tốt, đang cùng với mấy người tộc nhân thu thập một phen, lại chẳng nghĩ, còn chưa kịp rời đi thì có người tìm đến.
Hắn quay sang nhìn đám người, vừa thấy dẫn đầu vậy mà lại là cái tên dã nhân lúc trước, thế là cả giận quát lên:
"Là ngươi? Còn dám quay lại?"
Lộc Thuấn cũng nhận ra Hỏa Viên, thế là hướng Lý Trường Không lớn tiếng thông báo:
"Thần Minh! Chính là tên này giết hại tộc nhân chúng ta!"
Lý Trường Không mở ra Tuệ Nhãn, lập tức thu được thông tin:
"Tên gọi: Hỏa Ô"
"Chủng loại: Nhân tộc"
"Chức năng: Chiến binh Hỏa Bộ Lạc"
"Cảnh giới: Chuyển Luân Nhất Bộ - Hậu đoạn"
"Đặc tính: Cuồng Nộ, Kiên Cường…"
Tuệ Nhãn cho biết địch thủ là Chiến Binh của Hỏa Bộ Lạc, cảnh giới cũng cao hơn bọn Lộc Trục, có điều xung quanh Lý Trường Không đều là binh hùng tướng mạnh, hắn cảm thấy chẳng có gì phải e ngại, thế là liền bước lên quát:
"Hay cho có kẻ to gan! Các ngươi xâm phạm địa bàn tộc ta, lại dám sát hại dũng sĩ ta, là vì cớ gì?"
Hỏa Ô thấy địch nhân đông đúc, khí thế rầm rộ, trong lòng đã có phần nao núng, phía sau hắn mấy người tộc nhân cũng đã rút trường mâu ra.
Mà Hỏa Ô cũng có chút quái dị, lên tiếng vậy mà lại là một kẻ ngoại hình thấp bé, trang phục kỳ lạ, không giống chút nào với thổ dân nơi này.
Nghe đối phương chất vấn, hắn nhăn mày một cái, sau đó bình tĩnh đáp:
"Kẻ yếu nhược, muốn giết liền giết, không vì cớ gì?"
"A, cuồng! Thằng này cuồng!", Lý Trường Không trong lòng thốt lên một câu, ngoài miệng thì thâm trầm nói:
"Vậy ta đem các người giết sạch, cũng không phải thứ gì chứ?"
"Hỗn xược! Ngươi dám?"
Mặc dù đối phương đông đảo, nhưng không phải bên mình không có năng lực chiến một trận, Hỏa Ô chẳng hề nao núng, một thân khí huyết trong nháy mắt bùng phát, cát đá lá khô xung quanh bị thổi bay lạo xạo.
Lộc Trục, Lộc Thuấn tức thời cũng liền bùng nổ, từng đường vân lấp lóe xuất huyện quanh thân, đem lực lượng Đồ Đằng Chiến Sĩ toàn bộ triển hiện.
"Đổi cung tiễn!"
Lộc Trục quát lên một tiếng, phía sau, Đội Đi Săn lập tức giơ lên cung, mũi tên toàn bộ hướng về phía đối thủ, thành quả huấn luyện lâu nay có cơ hội thể hiện đi ra.
Lý Trường Không thấy phe mình khí thế ngút trời, liền lấy một bộ dáng ung dung của kẻ mạnh, hướng Hỏa Ô nói:
"Các ngươi dám giết hại tộc nhân ta, cần nhận lấy trừng trị! Hãy mau mau quỳ xuống nhận tội!"
"Hừ, thật ngạo mạn!"
Hỏa Ô là chiến binh siêu cấp, nào sẽ dễ dàng bị doạ khuất phục, thế là chỉ quát một câu lập tức rút ra cốt nhận lao lên, muốn lấy tốc độ nhanh nhất càn quét quân địch.
"Bắn!"
Lộc Trục trong chiến đấu luôn biểu hiện ra tương đối xuất sắc, hắn rất biết cách khai thác sức mạnh bên mình, không chọn cận chiến, lập tức phát động cường công từ xa.
"Viu... Viu... Viu..."
Hàng loạt thanh âm vang lên, Đội Đi Săn bây giờ là toàn bộ quân số chứ không phải mười mấy người như trước.
Hỏa Ô cho dù nhanh nhưng trước vô số mũi tên lao đến cũng là né không xong, trên bắp tay, bắp đùi liên tiếp trúng lấy năm, sáu mũi.
"Ha ha... ta bắn ngươi thành con nhím! Cuồng nữa đi!", Lý Trường Không thấy cung tiễn bày ra hiệu quả, chính là âm thầm cười lớn.
Có điều, hắn còn chưa kịp vui vẻ lại đã thấy Hỏa Ô gầm lên một tiếng, dùng tay nhổ hết mũi tên ra sau đó lại hướng bên mình xông lại.
"Mẹ nó, thằng này không biết đau à? Có còn là người?"
Chính xác, Hỏa Ô không còn là người, nói đúng hơn hắn không phải người bình thường, mấy vết thương kia chỉ trúng phần mềm, còn không gây ra được nguy hiểm tính mạng, trong trạng thái cuồng dã, thật sự không tính là gì.
Cốt nhận trong tay hắn quay cuồng, đánh bạt các đợt tấn công mới của Đội Đi Săn.
Phía sau hắn các tộc nhân cũng ào ào xông lên, khí thế hùng hổ, chẳng chút sợ hãi, có điều bọn họ thể hiện cũng chỉ được như thế, không giống như Hỏa Ô là Đồ Đằng Chiến Sĩ, bọn họ chỉ là chiến binh bình thường, chẳng mấy chốc liền bị trúng tên nằm ra đất kêu la đau đớn.
Đội hình chỉ còn một mình Hỏa Ô, nhưng hắn gần như chẳng biết sợ, giơ lên cốt nhận, chọn hướng về phía Lộc Thuấn đánh tới.
Tốc độ rất nhanh nhưng Lộc Thuấn đã có chuẩn bị, lập tức lách người tránh đi.
Cốt nhận không trúng mục tiêu, đánh vào tảng đá lớn dưới đất khiến nó vỡ thành mảnh nhỏ.
Lộc Trục đứng gần, nhân cơ hội giương lên trường thương đâm tới.
Hỏa Ô thấy có ánh sáng lóe lên, cũng không né tránh dùng tay đón lấy đầu mũi trường thương, muốn một nắm đem nó bóp nát.
Chỉ là hắn không biết, thương của Lộc Trục cũng không phải làm bằng đá, mà là hợp kim tạo thành.
Chỉ thấy hắn vừa chạm vào, mũi thương sắc lẹm cắt qua khiến hai ngón tay Hỏa Ô trong chớp mắt đứt đoạn.
"Aaaaaaaaaa!"
Hỏa Ô bị bất ngờ, hét lên một tiếng đau đớn, vội vận chuyển huyết khí, giữ cho máu không chảy ra.
Nhưng hắn còn chưa kịp cầm xong máu, bất ngờ dưới đùi lại truyền đến cảm giác đau nhức nóng bỏng.
Lộc Thuấn từ phía sau, không biết tự bao giờ đã lại một thương đâm trúng đùi hắn.
Đều là Đồ Đằng Chiến Sĩ, cho dù lực lượng mạnh hơn nhưng chiến một mình Lộc Thuấn, Hỏa Ô thuận lợi đối phó, bây giờ gặp đến hai tên, hắn cũng là lo liệu không xong.
Chiến đấu chưa bao lâu, liên tiếp hai lần bị thương, chọc đến Hỏa Ô cuồng dã, chỉ thấy hắn bất chấp thương thế, gầm lên một tiếng, cả người khí huyết thiêu đốt nhảy lên cao, hướng Lộc Trục đứng gần một quyền nền xuống.
Tình huống quá nhanh, Lộc Trục không kịp né tránh, chỉ lấy hai tay chắn lại trước ngực, chống cự đòn tấn công của Hỏa Ô.
"Bình... Ầm"
Lộc Trục chịu đến một quyền, cả người giống như bị hung thú đụng trúng, loạng choạng lui về phía sau, mãi đến khi lưng đập vào vách đá mới có thể dừng lại. Cánh tay hắn lúc này vô cùng đau nhức, trong chốc lát mất đi cảm giác, đủ thấy được lực lượng khủng bố của một quyền kia.
Hỏa Ô một quyền đánh lui Lộc Trục, sẽ không có buông tha, nhưng lúc hắn đang định truy sát vị Binh trưởng Xích Quỷ thì Lộc Thuấn lại tới, hơn nữa tới không chỉ có mình hắn còn có Đội Đi Săn.
Các chiến binh bao vây lấy Hỏa Ô, sau đó trường mâu liên tục đâm tới.