Chương 52: Chế Đường Đỏ
Đến nơi, vừa rẽ vạt cây bụi um tùm bước ra, rơi vào trong tầm mắt Lý Trường Không cùng đám người chính là một rừng mía bạt ngàn.
Đáng nói là cây cối xung quanh rừng mía khá thưa thớt, thật giống như là có người vì trồng trọt xuống rừng mía này mà phát quang ra một dải đất trống vậy. Tất nhiên, đó cũng là liên tưởng so sánh, quan sát đến cây mía mọc hỗn loạn, không vào hàng vào lối liền biết bọn chúng thuần túy chỉ là thực vật hoang dại.
Thân mía so với mía thông thường to gần gấp rưỡi, ước chừng phải bằng cổ chân người lớn, lá cây chỗ rộng nhất lớn như bàn tay, cạnh lá sắc lẹm.
Lý Trường Không thấy một thành viên Đội Đi Săn đưa tay định chạm vào thì liền nhắc nhở:
"Đừng đụng! Lá cây này sắc bén, lại có lông gây ngứa, sẽ rất khó chịu"
Lý Trường Không dù biết đám người từng tên da dày thịt béo nhưng mía ở đây cũng là mía của thế giới này, cùng thổ nhưỡng sinh sống, ai biết chúng có gây ra vấn đề gì không, nhắc nhở một chút rất cần thiết.
Phải biết ở thời đại của hắn, người ta lúc thu hoạch mía đều phải trùm toàn thân kín mít mới dám xuống làm việc đây.
Mà nói, đó cũng là trường hợp thu hoạch số lượng lớn, Lý Trường Không muốn kiểm tra một chút, thế là rút ra dao găm, đi tới lựa một cây chặt xuống.
Dao găm tuy không phải dụng cụ chặt cây hợp cách, nhưng thường xuyên được Lý Trường Không mài dũa, tương đối sắc, hai ba nhát liền đem thân mía chém đứt.
Tiếp đó, hắn cầm lên thân mía róc bỏ lá cẩn thận quan sát.
Vừa nhìn, hắn khẽ nhíu mày, hiển nhiên không phải rất vừa lòng.
Từ màu sắc vỏ ngoài liền thấy, thân mía một màu tím thẫm bóng loáng mà mía ở thời điểm mềm ngon thì thường có một tầng phấn trắng phủ lên. Tình trạng như hiện tại, nói rõ mía đã già, thớ mía cứng cáp, muốn ăn thật là không dễ.
Lại ước lượng, hắn phát hiện cây mía khá là nặng, bên trong hẳn còn chứa khá nhiều nước.
Lý Trường Không chặt lấy một khúc, đưa lên miệng thử nghiệm.
"Cứng quá!"
Quả nhiên, là rất khó ăn, ruột mía màu vàng đậm, nhai trong miệng có cảm giác cân cấn, ran rát. Cho dù mía khá ngọt nhưng ăn đến không thoải mái, Lý Trường Không cũng chẳng nghĩ lại đi cắn vào miếng thứ hai.
Nhưng không ăn được lại chẳng có nghĩa cây mía vô dụng, đây vẫn là món quà tuyệt vời thiên nhiên ban tặng trong ngày hôm nay a.
Lý Trường Không tính toán chế tạo đường đỏ, hắn bây giờ có muối, lại có thêm đường vậy thì rất ra nhiều món ngon đang đợi hắn chế biến ra.
Đem khoảng mấy chục cây hạ xuống, Lý Trường Không gọi Lộc Thuấn đến nói:
"Lộc Thuấn, quả màu đen kia gọi là Quả Bồ Kết, còn thứ này gọi là Cây Mía, đều là thứ tốt! Ngươi nhớ kỹ địa điểm, từ mai, Đội Đi Săn phân ra một bộ phận tới thu thập chúng đem về trong tộc!"
"Vâng! Thần Minh Đại nhân"
Có kinh nghiệm từ cây Nỗ, Lộc Thuấn biết Thần Minh thu thập mấy loại quả, cây hoang dại này là đều có chỗ dùng, nhất nhất vâng theo, hắn kỳ thực cũng thật tò mò Thần Minh tiếp theo sẽ làm ra đồ tốt gì cho bộ lạc sử dụng.
Trở về đến sơn cốc đã là gần trưa, nhân trời đang nắng ráo, Lý Trường Không liền để đám phụ nữ mang bồ kết ra phơi.
Phần mình, ăn xong bữa trưa, hắn liền đi thử chế tạo đường đỏ.
Đường đỏ muốn làm ra kỳ thực chỉ có bốn bước, bao gồm ép nước, lọc, cô đặc cùng phơi khô, đương nhiên đây cũng là cách làm dân gian, nếu nói tới sản xuất công nghiệp, vậy khẳng định cũng không có đơn giản như thế.
Trong bốn bước, ép nước là khó giải quyết nhất, bởi nơi này không có máy ép chuyên dụng cho nên chỉ có thể dùng sức người.
Còn may, thổ dân sức lực đều cường đại đến biến thái khiến mọi chuyện dễ dàng hơn rất nhiều. Lý Trường Không gọi đến Lộc Thuấn, bảo tên này dùng xà phòng rửa tay xong rồi cứ như thế tay không bóp dập thân mía đã cạo vỏ thành bã, nước mía chảy ra được hứng vào một cái bình gốm phía dưới.
Biện pháp đơn giản! Thô bạo!
Lực tay Lộc Thuấn lên tới hơn bảy tấn, quả thực làm mấy chuyện này không thể đơn giản hơn được.
Tất nhiên về sau bộ tộc sản xuất mía sẽ không sơ sài như vậy, cần tới công cụ chuyên dụng thực hiện, nhưng bây giờ Lý Trường Không cần thử nghiệm chế tạo đường đỏ, cho nên cứ tùy ý một chút cũng không sao.
Đem Đồ Đằng Chiến Sĩ làm máy ép mía, đây quả thực là chuyện kỳ hoa của thế giới này, thiết nghĩ người của mấy đại bộ lạc nếu có mặt ở đây, cũng chính là bị làm cho há hốc miệng, ấy mà một màn như vậy, cứ thế diễn ra.
Mấy chục cây mía, ép thành bốn bình nước đầy, mặc dù có chút vẩn đục, thoạt nhìn còn có chút không sạch sẽ, nhưng này chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Đem nước mía lọc qua một lần, loại bỏ bã vụn không mong muốn, công đoạn tiếp theo chính là cô đặc.
Lý Trường Không phân ra làm năm nồi, tìm mấy người phụ nữ thuộc Tổ Chế Biến tiến hành đun trên bếp, còn để bọn họ dùng gậy gỗ liên tục khuấy đều.
Theo nhiệt độ đun sôi, mực nước bên trong đều rút đi một nửa, còn lại là một hỗn hợp dung dịch sền sệt màu đỏ sậm.
Nước đường sền sệt, mỗi lần quấy đều phải hao phí khí lực không nhỏ, người bình thường sẽ rất mệt mỏi, chỉ là đối với dã nhân mà nói, thật giống như quấy nước loãng mà thôi.
Lý Trường Không để đôi cô đặc của năm nồi ở mức khác nhau, hắn muốn thử nghiệm trong trường hợp nào sẽ cho ra loại đường tốt nhất.
Đường cô đặc xong, cần để nguội mới có thể thành khối, bận rộn đến gần chiều Lý Trường Không thu được năm khối lớn đường đỏ khác nhau.
Hắn kiểm tra, loại bỏ những khối hoặc mềm quá, hoặc bị cháy quá, sau cùng chọn ra được khối tốt nhất, độ cứng vừa phải lại giữ được vị ngọt nguyên bản của đường.
Cái khối này là cô đặc một nồi bảy phần nước, giữ lại ba phần sẽ cho ra chất lượng tốt nhất. Tất nhiên đây cũng là tỷ lệ áp dụng cho mía ở giai đoạn hiện tại, nếu thu hoạch mía ở thời kỳ khác, tỷ lệ lại phải điều chỉnh mới thích hợp.
Lý Trường Không thu được công thức đúng, liền gọi mấy người phụ nữ lại, đánh dấu mức dung dịch cô đặc trên thân nồi cho bọn họ, giải thích cách ước lượng để thu lấy đường đỏ.
Xong xuôi, hắn còn căn dặn cả nhóm cách che đậy bảo quản, tránh để đường tiếp xúc không khí dễ bị chảy nước. Ngoài ra, vì phòng chống đường ngọt có thể hấp dẫn đến kiến và các sinh vật nhỏ, Lý Trường Không còn yêu cầu bình chứa phải đặt trong một chậu gốm có nước, như thế kiến sẽ không vào được.
Đường đỏ dùng cũng không phải quá nhiều, trước mắt chủ yếu vẫn là làm gia vị, về phần chế tạo đô uống gì đó thì vẫn là để đến mùa hè năm sau tính toán, hiện tại còn không phải vật tư quan trọng cho nên Lý Trường Không chưa cần mở đội sản xuất chuyên biệt, tuỳ tiện để Tổ Chế Biến tích khoảng đôi chục bình là đầy đủ.
Bàn giao xong cho đám phụ nữ, Lý Trường Không lại tất bật dẫn đội đi thu hoạch cá, con sông lớn như thế, hẳn có thể bắt được không ít cá.
Ra tới nơi, hắn cho người kéo lên, kết quả không làm Lý Trường Không thất vọng.
Hai mươi chiếc lợp, cái nào cũng có cá, thậm chí còn có cả cua cùng tôm dính bẫy.
Mặc dù kích thước đều to lớn một chút nhưng Lý Trường Không biết bọn chúng đều là thực phẩm thuần thiên nhiên không ô nhiễm, chất lượng sẽ không kém đi nơi nào được.
Hắn để bọn Lộc Thuấn đem cá trong lợp đổ vào giỏ chứa, sau đó lại cho mồi mới vào trong thả lại xuống sông. Như thế qua một đêm, liền lại có thể thu hoạch.
Lần đầu tiên bắt được đến cá, cả đội đi săn tỏ ra rất phấn khích, tranh nhau đưa tay sờ soạng mấy con cá đang nhảy tanh tách trong giỏ, có người không cẩn thận bị cua cắp vào tay giật mình vung lên làm gãy cả càng cua.
Lý Trường Không nhìn bọn họ vui đùa đầy hứng thú, khóe miệng khẽ con lên, con người quả nhiên là luôn bị những thứ mới mẻ hấp dẫn đến, đây chính là thiên tính a.
Khối lượng cá tôm bắt được tương đối nhiều, có chừng gần hai trăm cân trong đó có mười mấy con cua cùng khoảng hơn hai mươi cân tôm.
Chỉ là, nói nhiều cũng là dựa theo quy mô đánh bắt, với số lượng này kỳ thực cũng chỉ đủ cho Đội Đi Săn cùng Tầng quản lý dùng, về phần tộc nhân, vẫn là đợi có thêm nhiều lợp hơn nữa mới có thể phân phối đến.
Thủy sản có vị tanh nặng, cho nên chế biến cần đến gia vị khử mùi, mà những thứ này, thời gian qua hắn thu thập cũng khá phong phú, hôm nay liền có thể phát huy ra tác dụng.
Đội Đi Săn hoan hỉ mang cá về đến bộ lạc trời đã gần tối. Tổ Chế Biến tiếp theo lại được một phen bận rộn.
Lý Trường Không cũng không rảnh rỗi, hắn phải túc trực hướng dẫn thổ dân như thế nào làm sạch, như thế nào ướp gia vị, như thế nào nấu nướng... khu vực bếp lao xao đến nhá nhem tối mới xong, thành quả là mươi mấy nồi canh cá lớn cùng với mấy chục đĩa tôm cua luộc.
Bữa tối diễn ra ngay sau đó, lần đầu tiên ăn đến thủy sản để cho tộc nhân cảm thụ được một hương vị khác, mấy trăm cân con mồi rất nhanh liền không cánh mà bay.
Lý Trường Không đã lâu không được ăn đến cá cùng tôm cua, hơn nữa đây toàn đồ thiên nhiên, cũng cảm thấy đặc biệt ngon miệng, một mình hắn ăn hết ba con cua, một cân tôm với mấy bát canh cá, là một lần ăn được hăng hái nhất trong mấy tháng gần đây.