Chương 46: Thu hoạch lớn

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 46: Thu hoạch lớn

Chương 46: Thu hoạch lớn


Lộc Thuấn vốn là gấp rút trốn trở về, nhưng giữa đường nhớ đến xác của Lộc Viên còn lưu nơi rừng núi, không muốn để dã thú ăn, hắn liền cắn răng quay lại.

Chôn cất tộc nhân hiện tại ở bộ tộc đã là một tập tục, Thần Minh đã từng nói mỗi một tộc nhân chết đi, sau khi hoả táng là phải có được phần mộ, được toàn tộc tôn trọng tế bái.

Cho nên, hắn là người phụ trách dẫn đội, cũng không thể bỏ mặc xác chiến binh nằm lại rừng hoang không quản.

Nhưng là, cũng chính vì một niệm này, để hắn có được cơ hội chứng kiến một màn cả đời đều chưa từng nhìn thấy.

Xem qua một trận, hắn mới hiểu, cái gì dã thú, cái gì hung thú, mặc kệ là bầy sói hay Hổ Ngạc, so với sự tình diễn ra trước mắt đều là chim đất, gà rừng.

Chân chính khủng bố cánh rừng này, là những gì vừa diễn ra trước mắt.

Lần đầu tiên trong đời, Lộc Thuấn mới biết đến sức mạnh đủ khiến trái tim hắn run rẩy phấn khích đến thế.

Con người, làm sao mới có được lực lượng như thế này?

Thần Linh ư? Uhm… có lẽ các Vị Thần hẳn sẽ biết cách.

Trốn sau khe núi, kết quả xem đến cuối cùng, vậy mà cả hai hung thú đều bỏ mạng, may là tình huống xảy ra như thế, nếu không một trong hai con bất ngờ chạy đến bộ lạc thì phải làm sao bây giờ, nghĩ thôi cũng đã cảm thấy bất an.

Lộc Thuấn là một chiến binh dày dạn, bằng kinh nghiệm bản thân, hắn nhận định hung thú đều đã chết.

Hung thú là có tinh hạch, mà hung thú mạnh mẽ thế này tinh hạch càng có thể tạo ra chiến binh cường đại.

Thế là, không bỏ lỡ cơ hội, Lộc Thuấn nhanh chóng tiếp cận mục tiêu.

Tới nơi, lại cẩn thận quan sát một hồi, như một sự đảm bảo cuối cùng hung thú thật đã xong đời, Lộc Thuấn mới tiến về phía Bạch Viên.

Nhưng là, còn chưa kịp đợi hắn làm ra cái gì, bất ngờ một cái bóng nhỏ nhanh như chớp lao về phía Lộc Thuấn.

Tốc độ của nó rất nhanh, Lộc Thuấn giật mình chỉ kịp nghiêng đi một cái.

Trên má truyền đến cảm giác đau rát, dường như còn có máu chảy xuống nhưng Lộc Thuấn lúc này đã không có tâm tư đi lau, mắt hắn căng thẳng nhìn chằm chằm vào sinh vật kỳ lạ trước mặt.

Nó giống khỉ nhưng không phải khỉ, có chút gì đó hơi nhân tính giống người.

Ở phía đối diện, Tiểu Viên thấy có kẻ lại gần mẹ nó, lập tức xù lông, nhe răng đe dọa.

Hai bên trợn mắt nhìn nhau, mất một hồi Lộc Thuấn không cảm thấy trên thân sinh vật có gì nguy hiểm, nó chỉ là một con non, thế là chậm rãi buông trường thương xuống.

Tiểu Viên thì vẫn cảnh giác như thế, nó lùi lại, chắn trước mặt Bạch Viên, người đứng thẳng lên, hai tay dang ra, ý muốn bảo vệ mẹ nó.

Lộc Thuấn nhìn không ra nó là con của hung thú khổng lồ trước mắt này, ngẫm đến loài thú cũng sẽ hấp thụ tinh tuý của đồng loại, thế nên liền hỏi:

"Mày cũng muốn tinh hạch à?"

Lộc Thuấn cũng chỉ là buột miệng hỏi, nhưng không ngờ Tiểu Viên chít oa chít oa đáp lại, thật chẳng rõ nó có hiểu hay không.

Thấy con vật nhỏ còn muốn tranh giành với mình, Lộc Thuấn định tiếp tục đánh đuổi nó đi, chỉ là thấy nó xinh đẹp lại không nỡ.

Chỗ này có hai con hung thú, Lộc Thuấn nghĩ ngợi giây lát liền quyết định xoay người đi về phía Cự Xà, hắn sẽ ra tay từ hung thú này trước.

Lân Phiến là rất cứng rắn, cho dù Lộc Thuấn có dao găm của Lý Trường Không ban cũng là rất khó cắt mở đi ra.

May mắn là, lúc chiến đấu, đầu của Cự Xà đã bị Bạch Viên đánh nát, cho nên Lộc Thuấn lục lọi bên trong một hồi, liền lôi ra một viên tinh hạch, có điều khác với Hổ Ngạc, tinh hạch của Cự Xà lại là màu cam.

Viên tinh hạch kích thước cũng không lớn, chỉ to bằng quả trứng gà rừng, nhưng năng lượng mà nó phát ra theo cảm nhận của Lộc Thuấn mà nói, thì chênh lệch không phải chỉ một vài cấp độ.

Phía trên viên tinh hạch hoa văn lưu chuyển, họa tiết cũng khác biệt khá nhiều so với hoa văn tinh hạch Hổ Ngạc, giống như là càng thêm phức tạp cùng đẹp đẽ.

Cả người Cự Xà đều là đồ quý hiếm, từ kinh nghiệm xử lý Hổ Ngạc, Lộc Thuấn biết Thần Minh có thể sử dụng các bộ phận trên người nó để chế tạo ra thần khí, mà thần khí sẽ giúp chiến binh càng trở nên cường đại.

Nhưng là lúc này, một mình hắn mang không đi Cự Xà, theo đó chỉ có thể trở về thông báo tộc nhân cùng đến thu thập.

Lấy được tinh hạch Cự Xà, ngay lúc Lộc Thuấn quay sang phía Bạch Viên đi thu lấy tinh hạch của nó thì liền thấy Tiểu Viên cũng đang ôm một viên tinh hạch.

Đáng nói là viên tinh hạch này cũng giống hệt viên mà Lộc Thuấn đang cầm, có chăng là nó sáng hơn một chút.

"Mày làm gì? Đưa cái đó cho ta!"

Lộc Thuấn chìa tay ra, nhưng Tiểu Viên rất nhanh liền lùi lại, ánh mắt giận dữ mà nhìn Lộc Thuấn.

Đây là vật mà mẹ nó truyền lại, bằng bản năng của mình, nó biết thứ này là cần thiết cho nó.

Tiểu Viên hai tay ôm thật chặt Tinh Hạch, nhưng cũng không có rời đi. Nó cần ở đây trông chừng mẹ nó!

Lộc Thuấn không muốn ra tay với Tiểu Viên, thế là đành tìm cách thu hút sinh vật nhỏ.

Hắn thấy Tiểu Viên ôm khư khư Tinh Hạch, cho rằng nó thích món đồ này, thế là lại đưa Tinh Hạch của Cự Mãng ra dụ dỗ:

"Này! Mày thích thứ này đúng không? Tao cũng có, đi theo tao, tao sẽ cho mày cả viên này!"

Tiểu Viên nhìn tinh hạch trong tay Lộc Thuấn, lại xem tinh hạch trong tay mình, nó đúng là bị thu hút tới, vô cùng cẩn thận lại gần ngửi ngửi viên trên tay Lộc Thuấn.

Nhưng mà, nó dù sao cũng chỉ là con non, đâu so được tâm tư với một tay lão luyện như Lộc Thuấn.

Chỉ thấy nhanh như chớp, Lộc Thuấn vung tay ra, Tiểu Viên liền bị túm lấy gáy.

Bị tấn công bất ngờ, Tiểu Viên hoảng sợ kêu thất thanh, tay chân vung loạn, thậm chí làm rơi cả viên tinh hạch.

Lộc Thuấn một tay túm lấy nó, một tay nhặt viên tinh hạch lên, cẩn thận cất vào túi da, sau đó mới lại tìm dây mây trói Tiểu Viên lại mang về bộ tộc, mặc cho nó ra sức chít oa chít oa kêu gào phản ứng.

Lộc Thuấn không dám ở lại lâu, chỗ này oanh động như vậy, rất có thể sẽ thu hút đến hung thú khác, vì thế sau khi nhặt thêm một số tấm lân phiến rơi vãi, hắn liền vội vã chạy đi.

Nhưng là, hắn cũng chỉ lo lắng thừa, bởi kỳ thực toàn bộ hung thú quanh đây đều đã bị dọa cho bỏ chạy gần hết, có con nào còn ở lại, cũng sẽ không dám lại gần.

Bạch Viên cùng Cự Xà tuy đã chết nhưng dư uy còn tại, hung thú tiến hóa bậc cao có tính áp chế huyết mạch tương đối lớn, hung thú cấp thấp đều không dễ dàng tiếp cận.

Có điều, hung thú không tới lấy một con nhưng người là lại đến mấy mạng.

Hỏa Ô khi đang chiến đấu với Lộc Thuấn, phát hiện khí tức nguy hiểm, đoán là Hồng Hoang Mãnh Thú tìm tới liền vội vã trốn đi.

Ở khoảng cách rất xa hắn vẫn nghe được âm thanh chiến đấu khủng bố cùng khí tức bạo phát cực kỳ nguy hiểm.

Nhưng là không giống Lộc Thuấn cả gan quan sát ở khoảng cách gần, Hỏa Ô phải đợi rất lâu sau khi những luồng khí tức kia biến mất mới dám quay trở lại tìm hiểu tình hình.

Đến được nơi này, phát hiện vậy mà có hai hung thú Nhị kỳ đồng quy vu tận, hắn vừa chấn kinh vừa là mừng rỡ như điên.

Có điều mừng rỡ cũng không kéo dài, sau khi xem xét tinh hạch đều bị người khác lấy đi, hắn chính là dùng cả hai tay đấm ngực thét gào.

Tinh hạch hung thú nhị kỳ a! Đây là thứ mà nằm mơ hắn cũng mong có được, vậy mà một cơ hội tốt đến như thế, lại bị kẻ khác nhanh chân đoạt đi.

Chuyện này, để người ta có bao nhiêu thống khổ!