Chương 45: Hồng Hoang Mãnh Thú
Cự Xà vừa xuất hiện, thì ngay phía sau liền có âm thanh ầm ầm vang động, đại thụ từng cây gãy gập, giống như có bão lốc tràn qua.
Nó xoay đầu nhìn, con ngươi lạnh lẽo vậy mà ánh lên vẻ ngưng trọng, giống như chuẩn bị xuất hiện thứ có thể uy hiếp đến nó.
Chỉ dừng lại giây lát, Cự Xà liền tiếp tục chuyển động, lộ ra từ bụi cây rậm rạp là một thân thể màu xanh thẫm, óng ánh lân phiến ma mị.
Mãng Xà kích thước vô cùng khổng lồ, chiều dài có đến ba mươi mấy mét, đường kính thân gần hai mét, có thể nói là to lớn dọa người.
Nhưng một hung thú như vậy, lại giống như là đang chạy trốn, tốc độ nó mỗi lúc một nhanh.
Chỉ là, nó còn chưa đi được bao xa, từ trên cao bỗng nhiên một cái bóng như tòa núi nhỏ từ đâu ầm ầm rơi xuống chắn trước mặt nó.
"Rầm!"
Cự vật va chạm khiến mặt đất rung chuyển, bụi đất bay lên mù mịt, tiếp đó là một tràng âm thanh khủng bố doạ người:
"Gràooooo... Bịch... Bịch... Bịch..."
Bụi đất theo gió tán đi, nhìn kỹ, hiện trường tới thế mà lại là một đầu Bạch Viên, con này tay chân rất dài, lông màu trắng muốt, thân thể đứng thẳng cao có mười mấy mét, đang không ngừng dùng hai tay đấm liên tiếp vào ngực, uy hiếp Cự Xà.
Cự Xà vừa thấy địch thủ, lập tức dựng lên thân thể, cái đầu nâng cao, hai bên mang phùng ra rộng như tán cây đại thụ.
Nó há miệng, lộ hai chiếc răng nanh đen bóng, lấp lóe đường vân, phát ra những âm thanh khè khè rùng rợn.
Bạch Viên giống như đang phẫn nộ, nó chẳng chút kiêng dè vẻ dữ tợn của Cự Xà, bỗng chốc ôm lên một khối đá lớn hướng đầu đối phương đánh tới.
Mãng Xà phản ứng rất linh hoạt, nó hơi uốn éo người liền tránh đi đòn tấn công của địch thủ.
Bạch Viên đánh hụt bị mất trọng tâm, lộ ra khoảng trống, Mãng Xà phát hiện lập tức nghiêng đầu táp tới.
Bạch Viên ỷ vào lớp lông dày, không chút nao núng liền giơ tay đỡ lấy.
"Phập!"
"Khè!!!"
Mãng Xà thành công cắn trúng tay đối thủ, nhưng nó còn chưa kịp rút lui thì đầu đã liền bị một tay khác của Bạch Viên bắt được.
Bạch Viên xách đầu Cự Xà, nhặt lên khối đá muốn đập náy đầu đối thủ, nhưng trong lúc nguy cấp, Mãng Xà làm ra phản xạ, quăng mình cuốn lấy Bạch Viên, nó toàn thân xiết chặt, ngăn không cho đối phương tổn thương mình.
Bạch Viên trong chớp mắt bị khóa lại không thể động, nhưng nó cũng không có buông Cự Xà ra, ngược lại nắm nay càng xiết mạnh.
"Khè Khè! Greccc!
Mãng Xà bị đau, phát ra âm thanh gầm rít, trong phút chốc phát sinh huyễn hóa, chỉ thấy một luồng khí màu cam yêu dị khuếch tán bao phủ lấy toàn thân, cơ thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bành trướng đi lên, phút chốc kích thước tăng lên mấy phần.
Bạch Viên trước sức mạnh bộc phát của Cự Xà, tay bị thoát khỏi đầu của địch thủ, nó cũng cảm nhận đến lực lượng cường đại của địch thủ gia tăng trên cơ thể, để xương cốt của nó lách cách kêu vang.
Bạch Viên cũng không phải hung thú bình thường, gặp đến nguy hiểm, sức mạnh của nó cũng lập tức giải phóng.
Chỉ thấy nó ngửa mặt lên trời, sau một tiếng gầm, trên nền màu lông trắng muốt cũng xuất hiện từng luồng khí huyết màu cam luân chuyển, đuôi mắt xạ tiết kim quang.
Không như Cự Xà, Bạch Viên cơ thể không biến lớn, ngược lại trong chớp mắt liền thu nhỏ lại một nửa, hai tay nó đập vào thân Cự Xà, chân nhún mạnh, lập tức bật thoát ra vòng vây.
"Rầm"
Bạch Viên đáp xuống một mỏm đá, ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm Cự Xà, khí thế cả người dâng lên tạo ra cảm giác áp bách còn mạnh mẽ gấp nhiều lần so với trước.
Không gì so với nó có thể thống hận đầu Cự Xà này hơn được. Vì đuổi theo đối phương, nó đã truy đuổi thật lâu, nhất định là phải giết chết kẻ địch này.
"Gràoooo!!!"
Bạch Viên lại gầm lên một tiếng, ở phía đối diện, Cự Xà cũng không yếm thế, mở miệng rít gào.
Trong khu rừng, hai con Hồng Hoang Cự Thú đánh nhau, triển lộ ra khí thế kinh thiên động địa, dọa cho tất cả dã thú xung quanh sợ mất mật bỏ chạy, có dã thú không kịp rời đi, chỉ biết ở trên đất nằm run lẩy bẩy.
Kỳ thực, mặc dù xuất hiện ở đây nhưng cả Cự Mãng lẫn Bạch Viên đều không phải hung thú của phiến rừng này, bọn chúng đều là từ sâu thẳm sâm lâm chạy tới.
Một đường người truy ta đuổi, mà nói đúng hơn là Vượn Truy Rắn Trốn, không biết đánh đến bao lâu, cả hai mới tới được vùng cận biên hiện tại.
Mối hận thù của bọn chúng bắt đầu từ việc Cự Xà ăn mất một đầu Tiểu Viên, chính là con của Bạch Viên đang truy giết nó.
Bạch Viên mất con, trở nên điên cuồng giận dữ, không thèm để ý tất thảy, bỏ cả địa bàn, quyết tâm diệt sát Cự Xà.
Cự Xà bị Bạch Viên truy đuổi gắt gao, quấy cho long trời lở đất, cũng không dám ở lại sâm lâm, một đường bỏ trốn.
Thế nhưng Bạch Viên là không chịu từ bỏ, nhất nhất đuổi theo nó đến đây, mặc cho Cự Xà lẩn tránh thế nào, vẫn bị đối phương tìm ra, thế mới có một trận chiến trời long đất lở hiện tại.
Cự Xà lúc này thuế biến, nhưng xem ra Bạch Viên càng thuế biến lợi hại hơn, nó ánh mắt ngưng trọng, nhìn chòng chọc đối thủ, lưỡi liên tục thò ra thụt vào.
Nhưng nỗi bất an không làm nó lùi lại, hơn thế bản năng hoang dã còn thúc giục nó lập tức tiến công.
Chỉ thấy Cự Xà phùng mang trợn má, há ra miệng rộng như cái hang sâu hướng Bạch Viên cắn tới.
Bạch Viên tuy là thu nhỏ, nhưng thể trạng vẫn vô cùng hùng vĩ, nó đang ở trạng thái chiến đấu mạnh nhất, quanh người huyết khí canh kim, lông trắng như tuyết, mắt lóe hào quang, quả thật là không khác gì Thánh Thú Thần Thoại.
Bạch Viên nhìn Cự Xà lao tới, khẽ nghiên người né tránh, một cánh tay nhanh như chớp ôm ghì lấy cổ rắn, tiếp đó dùng sức lực khổng lồ nâng lên hình thể to lớn của đối phương quay một vòng trước khi ném vào vách đá trước mặt.
"Rầm… Rầm… Rầm!"
Cây cối đứt gãy, đất đai rung chuyển, từng khối từng khối đá vỡ vụn rơi xuống.
Cự Xà chịu lực va chạm khổng lồ, toàn phân lân phiến rụng xuống từng mảng, máu tươi màu cam từ trong lớp thịt trắng muốt chảy ra, thấm xuống đại địa, bốc lên từng tia huyết khí.
Bạch Viên một kích đắc thủ, lại liền nhảy tới. Nó ôm lên đầu Cự Xà, hai tay tách miệng đối thủ, muốn đem xé rách.
Thế nhưng, Cự Xà trong giây phút sinh tử, từ trong hai chiếc răng nhọn hoắt của nó, phun ra chất lỏng màu đen, bắn thẳng vào mặt Bạch Viên.
"Rống!"
Chất lỏng chứa đầy chất độc, lập tức ăn mòn hai mắt khiến Bạch Viên đau đớn buông ra Cự Xà, dùng hai tay dụi lấy.
Cự Xà thoát khốn, lập tức triển khai thế công. Mặc dù vừa rồi một kích kia làm nó bị thương không nhẹ, nhưng nó hiện tại cũng đang ở trạng thái chiến đấu điên cuồng, liền lần nữa đu mình cuốn lên Bạch Viên xiết chặt, miệng liên tục mở ra cắn xuống.
Bạch Viên bị đau đớn cường liệt kích thích lên hung tính, chỉ thấy nó dùng một chân đạp xuống cơ thể Cự Xà, có khoảng trống hai tay liền ôm lấy thân thể đối phương, miệng há ra điên cuồng cắn xé.
Cuộc chiến tiếp theo đơn giản chính là cuồng dã!
Hai con vật quấn lấy nhau, xử ra những đòn đánh bản năng nhất, tiếng gào thét vang lên ghê rợn, đất đá xung quanh đều bị ép cho nát vụn, máu tươi văng tung tóe khắp nơi, vương vãi bốn phía đều là lông trắng cùng lân phiến.
Cự Viên mặc dù mạnh hơn Mãng Xà nhưng không cẩn thận bị nó làm mù đôi mắt, thành ra hai bên hiện tại chính là ngang sức ngang tài, khổ chiến triền miên, tràng cảnh song phương vô cùng bi thảm.
Không có gì nghi ngờ, đây chính là một hồi tử chiến. Tình trạng cân bằng diễn ra cho đến khi, Cự Viên cầm lên được một tảng đá, sau đó một chiêu vô tình đập trúng đầu của đối thủ, lúc này sự tình mới có chuyển biến.
Mãng Xà vốn tổn thương đã khá nặng, lại không cẩn thận bị đánh trúng một đòn, cả người chếnh choáng đổ nghiêng ra đất.
Nó còn có lực phản kháng, đang muốn nâng đầu dựng dậy thì phần đuôi bỗng chốc bị nhấc lên, cả người sau đó lập tức bị xoay tròn.
Bạch Viên dựa vào cảm giác tóm được đuôi Mãng Xà, thế là nó liền nắm lên thực hiện đòn đánh sở trường. Theo từng cú xoay mạnh mẽ của nó, thân thể Mãng Xà va đập liên tiếp vào đại thụ xung quanh vang lên những âm thanh đổ gãy khô khốc, hơn nữa rắn có điểm yếu ở đầu và các đốt sống, bị Bạch Viên nhấc lên quay vòng vòng, sống lưng nó bị duỗi ra liền mất đi sức kháng cự.
Không thể phản kháng, cái kết tiếp theo chính là liên tục bị Cự Viên dùng sức quật mạnh trên nền đất, phía dưới tạo thành những rãnh sâu khổng lồ.
Trúng phải đòn này, cho dù thể trạng Mãng Xà có mạnh, nhưng trước lực lượng khủng bố của Bạch Viên, nó có mạnh hơn nữa cũng chịu không được, trong phút chốc cả người nhão ra, đầu bị công kích nát bét đến máu thịt lẫn lộn, đã chết không thể chết hơn.
Bạch Viên phát tiết một hồi, mãi tới khi thấy thân thể Cự Xà trong tay đã là một khối mềm nhũn mới dừng lại.
Nó kéo lấy Cự Xà, dùng mũi ngửi ngửi, cảm thấy đối phương thật đã mất đi sinh mạng mới chịu buông xuống.
Cự Xà đã chết, nhưng Bạch Viên cũng thương thế thảm trọng, hơn nữa vận động mạnh làm nọc độc đã ngấm sâu vào máu nó, ngay cả khí huyết chi lực hùng hậu trong người cũng không thể áp chế.
Bạch Viên bước lại gần vách đá ngồi xuống, trạng thái chiến đấu thu hồi, cả người trong phút chốc liền bành trướng ra giống như lúc trước.
Nhưng hiện tại, nó đã rất suy yếu, khí thế siêu quần bạt luỵ trước đó đã không còn, chỉ có thể ngồi một chỗ phát ra từng hơi thở khó nhọc.
"Chit... Chit... Chit..."
Bất ngờ có âm thanh ríu rít vang lên, tiếp đó từ trong cánh rừng, một bóng trắng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện, hướng Bạch Viên lao tới.
Bóng trắng dừng lại, hiện ra là một đầu khỉ con nhỏ bằng trái dưa, nó đứng tại trên thân Bạch Viên chít chít oa oa liếm láp lấy máu tươi màu cam đang rỉ ra trên cơ thể.
Khí huyết chi lực giúp Bạch Viên khôi phục một chút tầm nhìn, nó mơ hồ nhìn thấy khỉ con liền dùng tay kéo nó lại, ánh mắt hung hãn lúc trước vậy mà bây giờ lại có chút trở nên hiền lành.
Sinh vật nhỏ này chính là con nó, nói đúng hơn là một trong hai con còn sót lại sau khi bị Cự Mãng ăn thịt.
So về kích thước, sẽ thật khó tin khi hình thể to lớn như Bạch Viên lại chỉ sinh ra bé con nhỏ như vậy.
Nhưng thực tế đây chính là con nó, mà cũng bởi vì thể trạng nhỏ bé mới giúp Tiểu Viên tránh thoát một kiếp, không bị Cự Mãng chú ý rồi mất mạng như người anh em song sinh.
Khỉ con so với mẹ nó, vẻ ngoài còn có điểm dị biến, ở đầu cùng với dưới bốn chi đều có chòm lông màu đỏ, cái này, để nó nhìn qua vô cùng bắt mắt.
Bạch Viên nâng lên khỉ con, khẽ vuốt ve cái đầu xinh đẹp của nó, bộ dáng hiền từ giống như một người mẹ.
Nhưng cũng chỉ tỉnh táo được ít phút, độc tố Mãng Xà phát huy càng lúc càng mạnh, khiến cả người nó chịu chẳng được bao lâu, liền bắt đầu sụp đổ.
Bạch Viên hiểu được điều gì đó, nó đưa tay lên đầu lục lọi, từ vết thương bên trong móc ra một vật thể óng ánh màu cam.
Nhưng là, còn chưa kịp làm gì tiếp theo, nhận thức của nó cũng liền mơ hồ, chất độc xâm nhập vào trung khu thần kinh để Bạch Viên chớp mắt mất đi tỉnh táo.
Phút chốc, theo một tiếng rên nhẹ, liền thấy Bạch Viên chỉ kịp hít vào một hơi trước khi hai tay hoàn toàn buông thõng xuống.
Tiểu Viên không biết rằng mẹ nó đã chết, chit chit oa oa chạy quanh gọi mẹ nó dậy, đáng tiếc, dù nó có lay gọi thế nào, một đời hung thú bá chủ sâm lâm, tại nơi này theo một trận chiến mạng sống cũng liền chấm dứt.