Chương 44: Chiến đấu

Mạt Thế Thời Đại - Tầm Tiên Ký

Chương 44: Chiến đấu

Chương 44: Chiến đấu

P/s: Cảm tạ Minh chủ Nguyễn Thiên, situvodanh07, Thanhhtl, Tình Nhân Khấu, Thái học đại học, Nấm Đẹp zai, Quang Massager, Trần Tula, sPHkf54388, Tổng Soái, dragon black, Rojja07979, Thiết Quan Âm, Thanhhtl, oaithuong, Aaron009, DV007, Anh Nông Dân và nhiều đạo hữu khác đã tiếp tục ủng hộ.


Hỏa Ô vốn cho là mình chỉ cần đuổi kịp bọn người kia, liền có thể bắt bọn chúng lại trừng phạt, không nghĩ tới bản thân còn kém chút trọng thương, cái này khiến hắn không thể không vừa kinh vừa sợ.

Đám tộc nhân đuổi kịp Hỏa Ô, vừa rồi bọn họ ở phía sau cũng đã chứng kiến một màn, có chút kinh hãi nói:

"Hỏa Ô Thủ lĩnh, đó là thứ gì? Lại có thể thương tổn Đồ Đằng Chiến Sĩ?"

Hỏa Ô đương nhiên không biết vũ khí đối phương dùng là cái gì, nếu biết hắn sao có thể để bản thân dễ dàng bị bắn trúng.

Ngắn ngủi thời gian, hai lần bị đám dế nhũi làm mất tôn nghiêm trước mặt tộc nhân, trong lòng Hoả Ô không ngừng dâng lên lửa giận, nháy mắt liền bao phủ đại não hắn.

Đám Lộc Thuấn thấy đơn giản như vậy liền bắn trúng kẻ địch, không khỏi vui mừng. Trình độ xạ tiễn của bọn họ chẳng phải rất cao minh nhưng mười mấy đầu tên bay loạn xạ, xác suất trúng đích vẫn là khá lớn.

Thấy được hiệu quả, cả đội lại nhanh chóng lắp tên lên cung, ý đồ mở một đợt tấn công mới.

Thế nhưng là đó cũng là bọn họ suy tính, sự việc tiếp theo lại làm cho tất cả mọi người chấn kinh.

Chỉ thấy, Đồ Đằng Chiến Sĩ kia đứng tại chỗ, giơ tay còn lại nhổ mũi tên ra, tiếp đó song quyền nắm chặt ngửa mặt lên trời "Aaaaaaaaaaa..." thét dài một tiếng.

Tiếp đó, trên người hắn tỏa ra một trận hồng quang, toàn thân lấp lóe phù văn yêu dị.

Lộc Thuấn cũng là Đồ Đằng Chiến Sĩ, vừa nhìn liền biết đối phương bắt đầu cuồng hoá, thế là lập tức phát động tấn công.

Chỉ là, tốc độ của Hỏa Ô so với khi trước phải nhanh hơn mấy lần, dễ dàng né tránh mũi tên, đồng thời hướng bọn Lộc Thuấn lao đến.

Đường khá dốc nhưng thấy Hỏa Ô như đạp trên đất bằng, Lộc Thuấn lại hô to:

"Mau, tách ra chạy!"

Lộc Thuấn cảm thấy trước mắt là đánh không lại Hỏa Ô, nếu chiến lên phía bên mình hoàn toàn không có phần thắng.

Những người khác trong đội cũng đều rõ ràng tình huống, địch nhân thực lực khủng bố, cần mau trở về thông báo cho Thần Minh đại nhân xử lý.

Mười mấy người không có chút nào do dự, lập tức tách ra bắt đầu chạy trốn.

Cơ hồ chính là thời gian mấy hơi thở, Hỏa Ô liền đã đuổi sát theo, trên thân huyết sắc lập lòe để hắn tựa như ác ma địa ngục.

Hỏa Ô nhìn thoáng qua đám người bỏ chạy tứ tán, liền hướng một tên cách mình gần nhất đuổi theo.

Chỉ thấy hắn đạp mạnh một cái, cả người như đạn pháo bắn ra, dưới chân xuất hiện một trận bụi mù, người liền biến mất tại chỗ.

Lộc Viên là thành viên đội đi săn, hắn mới vừa chạy mấy chục mét, quay đầu nhìn thấy kẻ địch nhắm vào mình mà đuổi.

Biết rõ tốc độ tuyệt đối là chạy không thoát, thế là ngay lúc Hỏa Ô đuổi kịp, hắn nhấc lên trường mâu sử dụng ra một chiêu hồi mã thương, hướng ngực địch thủ đâm tới.

Hỏa Ô hai lần bị ăn quả đắng, lần này tuyệt đối lại không sẽ sai lầm, chỉ thấy hắn nghiêng người dễ dàng tránh đi trường mâu, tay đập mạnh vào vũ khí của đối phương khiến trường mâu trong chớp mắt gãy nát.

Lộc Viên bị lực phản chấn làm mất đi thăng bằng, sau đó căn bản cũng không có thời gian làm ra phản ứng khác, chớp mắt liền bị cốt nhận trong tay Hỏa Ô đâm xuyên lồng ngực.

"Phốc"

Lộc Viên phun ra một ngụm máu tươi, nhưng là hắn cũng không có lập tức tử vong.

Dã nhân thể chất xác thực vô cùng cường hãn, dù là dính phải vết thương chí mạng, hắn vẫn cố nén đau đớn kịch liệt, một phát bắt được cốt nhận, tay còn lại hướng Hỏa Ô đánh tới.

Đáng tiếc, thực lực chênh lệch quá mức rõ ràng, Hỏa Ô lùi lại một chút liền né tránh.

Lộc Viên cảm giác cốt nhận từ trong ngực mình bị đột ngột rút ra, hắn giữ đều giữ không được.

Hỏa Ô thu hồi vũ khí, thuận thế liền một cước đem Lộc Viên đạp bay ra ngoài, một cước này để chút sinh cơ cuối cùng của tên thành viên đội đi săn diệt hết, Lộc Viên chỉ kịp thét lên một tiếng liền không còn động đậy.

Bọn Lộc Thuấn cách Lộc Viên chưa quá xa, nghe được tiếng kêu của hắn liền quay đầu nhìn lại.

Phát hiện thảm cảnh của đồng đội, mấy tên đội viên giận dữ lập tức muốn trở về báo thù, thế nhưng là Lộc Thuấn vẫn như cũ hét lớn một tiếng "Đi!".

Một đám người cắn chặt răng, xoay người tiếp tục đào vong, mỗi người nội tâm đều yên lặng lập xuống lời thề, chờ trở lại bộ lạc, nhất định muốn dẫn người giết sạch kẻ địch.

Hỏa Ô nhanh chóng chém giết một người, khí thế càng mạnh, trên người huyết sắc yêu dị như là sôi trào, thậm chí ngay cả tròng trắng mắt đều biến đỏ bừng, sát khí tỏa ra bốn phía.

Hỏa Ô cũng không phải đồ đần, đối phương tách ra chạy, hắn muốn bắt cũng bắt không hết, thế là không cần cân nhắc thêm cái gì, liền hướng Lộc Thuấn lao tới.

Tên này vóc dáng tuy thấp bé, nhưng lại là Đồ Đằng Chiến Sĩ, còn giống như là đầu lĩnh chi đội này. Hắn trước đem thủ lĩnh của đối phương bắt lấy, dù đám người còn lại chạy hết cũng có cách tìm ra.

Thân ảnh huyết hồng lập lòe lao đi, trong tay cốt nhận dính đầy máu tươi của Lộc Viên càng thêm lộ vẻ hàn quang lạnh lẽo.

Lộc Thuấn phát hiện tình huống xấu, lập tức vận lên khí lực tối đa, lấy tốc độ nhanh nhất bỏ chạy
Chỉ là hắn nhanh, đối phương còn nhanh hơn hắn, khoảng cách song phương trong nháy mắt rút ngắn.

Đã chạy cũng khó thoát, Lộc Thuấn bất ngờ dừng lại, hắn muốn tận dụng lúc mình khí huyết còn sung túc, liều mình cùng đối phương chiến một trận, tranh thủ thời gian cho đồng đội thoát đi.

"Mọi người, ta giữ lại hắn, các ngươi mau trở về bẩm báo Thần Minh"

Đều là chiến binh, đám dũng sĩ nào sẽ để đồng đội hi sinh giúp mình giữ mạng, thế là vừa nghe tiếng Lộc Thuấn, ào ào dừng lại, hét lên:

"Không! Muốn chiến thì cùng chiến! Chúng ta không sợ chết!"

"Ngu ngốc! Đi mau! Các ngươi ở lại chỉ chịu chết! Ta đánh không lại, còn có thể chạy! Nhanh!"

Lộc Thuấn gầm lên khiến đội đi săn trở nên lưỡng lự. Hàm răng của bọn hắn cơ hồ đều sắp bị cắn nát, lợi cũng ứa ra máu, thế nhưng đúng như Lộc Thuấn nói, bọn hắn chỉ là chiến binh bình thường, ở lại chính là chịu chết, hơn nữa còn để Lộc Thuấn chiến đấu bị phân tâm.

Thế là, chỉ chần chờ giây lát, cả nhóm tiếp tục chạy.

Mà cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, Hỏa Ô đã tới trước mặt Lộc Thuấn.

Hỏa Ô nhìn Lộc Thuấn cười gằn một tiếng, tên này thực lực không tính mạnh nhưng tinh thần chiến binh xem ra vẫn được, dám đứng lại ứng chiến cũng để hắn đỡ tốn công truy đuổi một hồi.

Đã muốn đánh một trận, Lộc Thuấn cũng không mảy may e ngại, hắn vận khí lực toàn thân, không nói thêm một lời, trong tay trường thương liền hướng ngực Hỏa Ô đâm tới.

Lực chân của hắn phát ra có đến sáu, bảy nghìn cân cự lực, tốc độ phát động như lưu tinh hạ hải, trường thương rẽ không khí phát ra âm thanh rin rít kinh người.

Hỏa Ô đương nhiên sẽ không tiếp tục khinh thường, cốt nhận trong tay hắn quét ngang cùng trường thương va chạm.

Đôi bên vừa giao thủ, Lộc Thuấn liền cảm thụ đối phương khủng bố, trường thương của hắn bị hất văng ra, còn may nó là được đích thân Thần Minh chế tạo qua, chất lượng tốt hơn rất nhiều của Lộc Viên nên không có lập tức bị chấn gãy.

Nhưng là lực phản chấn khổng lồ để cổ tay Lộc Thuấn run lên đau nhức, suýt chút nữa làm rơi cả thương.

Hỏa Ô một đòn chiếm thượng phong liền nâng cốt nhận lên tiếp tục công tới, Lộc Thuấn chỉ có thể cắn răng nhịn đau, dùng cả hai tay giữ lấy cán trường đón đỡ đòn tấn công dồn dập của đối phương.

Cuộc chiến hoàn toàn diễn ra theo hình thức nguyên thuỷ nhất, căn bản là không có chiêu thức gì, hoàn toàn chính là cuồng bạo, đem sức lực mạnh mẽ phát huy ra trên mỗi đòn đánh.

Song phương thực lực chênh lệch, Lộc Thuấn không thể phản đòn, thậm chí còn bị cốt nhận vài lần đâm trúng, gây ra một số vết thương khá sâu trên tay.

Hỏa Ô càng đánh, lực đạo gia tăng càng mạnh, cán thương cuối cùng cũng chịu không được, theo một âm thanh khô khốc vang lên nó liền bị chấn gãy.

Hỏa Ô thấy thế, cười gằn nói:

"Thương của ngươi đã phế, còn không mau quỳ xuống nhận lấy trừng phạt?"

"Hừ, dũng sĩ tộc ta không bao giờ biết khuất phục!"

Lộc Thuấn một bộ dạng cứng rắn, bất khuất cầm lấy nửa cán thương còn lại hướng về Hỏa Ô, bày ra một tư thế sẵn sàng tử chiến.

Nhưng vừa ngay lúc đó, xuất hiện những âm thanh kỳ lạ từ phía sâu cánh rừng. Hỏa Ô đang hăng hái, khẽ nhíu mày nhìn, sau đó giống như phát hiện thứ gì đó vô cùng đáng sợ, mặt bỗng nhiên biến sắc.

Tiếp đấy, không làm thêm động thái gì khác, hắn lập tức xoay người nói lớn với mấy người tộc nhân:

"Rút nhanh!"

Hoả Ô nói xong liền chạy, trước khi đi chỉ kịp ném lại cho Lộc Thuấn một câu: "Nay mạng ngươi lớn! Chờ ta quay lại, sẽ trừng phạt các ngươi!"

Lộc Thuấn không quản lời đe dọa của Hỏa Ô, lúc này hắn cũng đã phát hiện ra dị thường, quan sát giây lát, hắn giật mình vội vàng nhặt lên mũi thương, theo hướng khác mà chạy.

Tại hiện trường, tích tắc lúc hai người vừa biến mất, bất ngờ một đầu cự xà khổng lồ rẽ bụi cây rậm rạp hiện ra, đầu lưỡi thụt ra rút vào, ánh mắt sắc lạnh khiến lòng người run sợ.