Chương 42: Người lạ tới
Không bắt được Hổ Ngạc, Đội Đi Săn chỉ đành tập trung vào bầy dã thú.
Mà với sức mạnh hiện tại, chiến binh Xích Quỷ đối với bọn chúng đều là một hồi tai nạn, dã thú giống như trở thành thú nuôi trong chuồng, tuỳ ý bị làm thịt.
Quãng thời gian này, Cự Xà cũng không có lại xuất hiện, xem chừng lần trước nó cũng chỉ là vô tình đi ngang qua phiến rừng rậm, nơi đây không phải địa bàn săn mồi chính của nó.
Lộc Trục đem tình huống hồi báo, Lý Trường Không nghe đến tin tức tốt trong lòng mới tạm thời thả lỏng xuống.
Hắn hiện thời là chưa có đối sách cho trường hợp bị Cự Xà tấn công, cho nên hung thú không tới liền tốt, bản thân có thể hưởng những tháng ngày yên ổn, tập trung kiến thiết xây dựng bộ lạc.
Nói một chút về lò gạch, gạch gần đây nung ra số lượng đã tương đối nhiều, có tới mấy vạn viên.
Ban đầu Lý Trường Không định dùng xây tường vây nhưng nghĩ đến tường vây khả năng cũng ngăn không xong Cự Xà thế là quyết định chuyển sang xây nhà ở.
Nhà ở kiên cố có thể bảo vệ tộc nhân, cũng có thể giữ ấm. Hàn Kỳ sắp đến, sơn động lại dùng để cất chứa bảo quản vật tư, thành ra chỉ có sớm dựng xong nhà lớn mới có chỗ cho tộc nhân tránh rét.
Tính toán như thế, Lý Trường Không tranh thủ mấy ngày nắng ráo, huy động tộc nhân tiến hành xây cất.
Móng nhà vốn là có sẵn, chính là hố sâu do khai thác đất sét để lại trước đó, vì vậy bớt đi rất nhiều thời gian làm việc.
Lý Trường Không vì đảm bảo nền móng được vững chắc, sử dụng toàn đá tảng xây lên.
Công việc này đòi hỏi chút kỹ thuật, nên hắn giám sát tương đối kỹ, thuận lợi là Đội Thợ Nề do Lộc Ban dẫn đầu, tay nghề có tiến bộ rất khá, móng nhà xây lên chắc chắn, không có khe hở.
Về phần xây tường, trát vữa… Lý Trường Không để bọn họ tự do phát huy, dù sao hắn cũng chẳng phải yêu cầu rất cao, chỉ cần đảm bảo ngay hàng thẳng lối là được, mà việc này bằng một chiếc dây rọi căng ngang liền đủ giải quyết.
Nhà lớn có diện tích khoảng 500m2, cao chừng 4m, mái tranh, phân làm hai khu nam nữ. Lấy sức lực của 35 Thợ Nề cùng bảy tám mươi người hỗ trợ phục vụ, chỉ hơn một tuần liền xong.
Tốc độ này tương đối nhanh nhưng ai bảo thổ dân sức lực lớn đây. Cái gì bê gạch, trộn vữa, người nào còn cảm thấy mệt mỏi chứ bọn họ thật giống như chơi đùa, một giọt mồ hôi cũng không có thoát.
Thuận lợi nữa là, trong khoảng thời gian xây dựng, trời cũng có đổ mưa nhưng đa phần là mưa nhỏ rồi tạnh, công việc ít bị gián đoạn qua.
Nhà Lớn chỉ dùng tránh rét, nên không thể phân chia cho mỗi hộ gia đình một gian, bất quá sinh hoạt cá nhân của tộc nhân cũng không đáng ngại, bọn họ muốn làm gì riêng tư còn có nhà lá đây, tranh thủ một lúc cũng sẽ không chết lạnh.
Lý Trường Không cũng chỉ lo được đến vậy, quản sự không thể quá nhiều, mà hắn cũng không có năng lực đi quản.
Nhà Lớn khánh thành, tộc nhân háo hức tham quan, nhìn thấy bên trong rộng rãi, kê lấy từng tấm gỗ được ghép lại thành giường, phía trên còn trải sẵn da thú, ai cũng hoan hỉ bày tỏ lòng cảm tạ Thần Minh che chở.
Hàn Kỳ năm nay có thể cư trú ở đây, vậy là không còn phải chịu cảnh giá rét, so với năm trước, phải hạnh phúc biết bao nhiêu đâu.
Lý Trường Không nhận lời cảm tạ của tộc nhân, trong lòng cũng là vui vẻ ấm áp.
Mà lại nói, hắn làm Nhà Lớn, chính mình cũng có một buồng nhỏ độc lập ở bên cạnh, thậm chí gian buồng này còn làm hành lang nối thông với nhà vệ sinh cá nhân.
Cái này cũng là đặc quyền giai cấp! Không giống thổ dân ăn no,ngủ kỹ, Lý Trường Không nửa đêm tỉnh giấc cũng có nhu cầu đi vệ sinh, mà đêm đông gió rét còn phải chạy ra khỏi phòng chính là quá mức chịu tội.
Thế là, hắn liền để Lộc Ban giúp mình dựng một hành lang kết nối với cửa sau gian buồng.
Tất nhiên, hành lang cũng không phải rất kiên cố, chủ yếu trải một lớp gạch làm đường, hai bên vách cùng mái đều dùng thân và lá cây lợp lên, đủ chắn gió tuyết là được.
Tộc nhân thấy Thần Minh dựng nơi ở kỳ lạ cũng có phần tò mò nhưng sẽ không ai đi hỏi. Dù sao, kể từ ngày Thần Minh tới, chuyện mới mẻ nơi này hẵng còn thiếu hay sao?
Bộ lạc những ngày sau đó, trong tiết trời ẩm ướt của Mùa Mưa, chậm rãi phát triển lên, các Tổ Đội sản xuất ai đều có việc người đó, chưa từng dừng lại.
Nhưng là, thế giới này giống như không thích sự yên lặng, luôn có việc lộn xộn sẽ phát sinh!
Vào một ngày, phiến rừng núi bỗng nhiên tới những người khách lạ.
"Sột xoạt!"
Lộc Thuấn đưa tay rẽ vạt dương xỉ, ánh mắt chăm chú nhìn trên mặt đất, tìm kiếm dấu tích con mồi để lại.
Đội Đi Săn gần đây chia nhóm, thay phiên nhau vào rừng săn mồi, như hôm nay là Lộc Thuấn phụ trách dẫn đội.
Buổi sáng, đã bắt được kha khá dã thú, ngoài ra Lộc Thuấn còn săn được mấy đầu gà rừng, trải qua rèn luyện, kỹ thuật bắn tên của hắn đã tiến bộ không tệ
Lộc Thuấn biết Lý Trường Không thích ăn thịt gà, cho nên định đi săn nhiều thêm mấy con, nghĩ đến lúc mang về hiến lên, Thần Minh đại nhân nhất định sẽ vui vẻ.
Mà liền tại Thuấn đang hăm hở lần theo dấu vết gà rừng để lại, thì ở ngoại vi phiến rừng xuất hiện năm tên thổ dân bộ dáng có chút mệt mỏi đi vào lãnh địa.
Dẫn đầu là một người, trong tay cầm một thanh cốt nhận khá sắc bén, cũng không biết là xương thú hay là răng thú mài thành, nhìn qua giống như ngọc thạch.
Đầu bọn họ gắn lông vũ, giáp da trên người nổi lên những đường vân kì lạ, xem xét cũng không phải là từ con mồi phổ thông làm thành, tuyệt đối là da lông hung thú.
Mặc dù nhìn qua trình độ chế tác kém một chút, nhưng lực phòng ngự là không chút nào hoài nghi, chí ít cùng giáp da Hổ Ngạc đem so sánh, tuyệt đối là đồ vật cùng một cái cấp bậc.
Thổ nhân dẫn đầu càng là có một loại khí thế khó mà hình dung, có cảm giác áp bách người đứng gần, để bốn người phía sau hắn tất cả đều cung kính mà bước theo.
Đi được khá xa, một tên trẻ tuổi nhất lúc này bỗng hướng về thổ dân đầu lĩnh hỏi:
"Hỏa Ô Thủ Lĩnh, nơi này có Hỏa Kê thật ư, làm sao chúng ta đi lâu như vậy còn không có phát hiện a?"
Đầu lĩnh gọi Hỏa Ô nghe tộc nhân hỏi, buồn bực quay sang giải thích:
"Ta từng nhìn thấy Hỏa Kê khi ngang qua nơi này, chắc chắn là không sai được. Đây mới chỉ là khu vực bên ngoài, đi vào trong mới có thể tìm đến nó"
Trả lời xong, Hỏa Ô nghĩ một chút, lại dặn dò:
"Hỏa Kê có thể phát hỏa, gặp nó, cần tránh đụng vào người nó, nếu không liền bị bỏng"
"Vâng!"
Bốn người nghe xong liền đáp ứng, tiếp đó bọn họ thẳng hướng khu vực rừng rậm đi tới, tại Hỏa Ô dẫn đầu tựa hồ rất là xe nhẹ đường quen.
Mà Lộc Thuấn lúc này vẫn như cũ còn đang hăm hở đi săn lấy gà rừng, không có chút nào ý thức được một nhóm người ngoại tộc đang không ngừng tới gần.
Hỏa Ô thì ngược lại, hắn vì phát hiện có người trong khu vực nên hơi lo lắng, Hỏa Kê là có quan hệ đến khả năng lớn mạnh bộ lạc, Vu đã dặn dò rất kỹ, không có máu của nó, vấn đề thế nhưng là rất nghiêm trọng.
Hỏa Ô vì sợ có người bắt mất gà quý, thế là vội vàng gia tăng cước bộ, theo đó tại một mỏm đá ven suối thì liền cùng bọn Lộc Thuấn đụng độ.
Lộc Thuấn vừa nghe được tiếng cành cây cùng lá cây bị giẫm trên đất, còn tưởng là có dã thú xuất hiện, lập tức ra hiệu cho cả đội chú ý, tay nắm chặt trường mâu nghênh đón.
Bước chân càng ngày càng gần, lúc Thuấn coi như là dã thú liền muốn xuất hiện, lộ ra ngoài vậy mà là mấy tên nhân loại.
Lập tức song phương đều cảnh giác lên, một bên năm người, một bên mười mấy người, mắt lớn trừng mắt nhỏ.