Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 17: Thầy Tôi

Chương 17: Thầy Tôi



Ông Cao quan nhìn Chí, trong mắt ông Cao quan thì Chí tương đối cao lớn nhưng cũng chỉ thế mà thôi, người cao lớn hơn Chí thì ông Cao quan cũng đã thấy nhiều, người An Nam cũng có, người Tây Dương thì lại càng nhiều.


Thứ làm ông Cao quan hứng thú nhất ở Chí là ánh mắt, ánh mắt của Chí rất bình tĩnh, con mắt đen nhánh không nhìn ra vui buồn, không nhìn ra cảm xúc, khuôn mặt tuy đang ra vẻ tươi cười nhưng ông Cao quan vẫn cảm thấy có cái gì đó rét lạnh.


Ông Cao quan từ xưa đến nay nhìn người rất chuẩn, cho dù từ miệng thằng cặp rằn biết được Chí không phải tác giả bài Nhớ Rừng điều này đúng là làm hứng thú của ông Cao quan với Chí giảm đi không ít nhưng ông Cao quan cũng nhìn ra Chí là nhân vật không tầm thường.



Tại cái thời đại mà lưng người An Nam vẫn luôn cúi gập xuống, cái thời đại đầu gối đồng bào luôn sẵn sàng quỳ lạy các quan tây, quan ta thì người như Chí rõ ràng không bình thường.


Trong giọng nói không mang theo bất kính nhưng cũng không có sợ hãi, càng không nghe ra khúm núm cùng lấy lòng.


"Anh Chí này, nghe Bá Đạt nói võ nghệ anh cao cường, không biết luyện võ ở đâu, sư phụ là vị nào? ".


Ông Cao quan nhìn người còn phải hơn thằng cặp rằn, nếu thằng cặp rằn chỉ cảm thấy Chí không giống nhà thơ, không giống bậc thi sĩ thì ông Cao quan lại thấy khác, ông Cao quan lại thấy một con hổ.


Hổ là loài chúa sơn lâm, nó đại diện cho thứ sức mạnh điên cuồng cùng nỗi sợ hãi đè ép đến làm con người ta cảm thấy nghẹt thở.


Từ xưa tới nay đi rừng cũng sợ nhất là gặp hổ thậm chí vì chỉ sợ hãi này mà sinh ra lòng tôn kính, có nhiều vùng bắt đầu thờ phụng hổ, có rất nhiều nơi gọi hổ là Ông Ba Mươi.


Trong mắt ông Cao quan, loài hổ cũng rất đẹp, hổ còn là sự tinh tế uyển chuyển, ẩn trong cái vẻ to lớn bễ nghễ.


Cái sức mạnh bá đạo, cái dữ tợn bên ngoài lại như che đi sự tinh tế bên trong, loài chúa sơn lâm có bao giờ ngu ngốc, loài chúa sơn lâm có bao giờ si đần?.


Chỉ có những thợ săn giỏi nhất cái xứ An Nam này, chỉ có những thợ săn có nhiều kinh nghiệm nhất cái xứ An Nam này mới dám đi săn hổ, mới dám đi săn Ông Ba Mươi hơn nữa còn phải kết đoàn mà đi.


Cũng chỉ có bọn họ mới dám đối mặt với con hổ dữ, cũng chỉ có bọn họ mới càng biết loài chúa sơn lâm thông minh và ranh mãnh đến bậc nào.


Trong mắt ông Cao quan, Chí chính là một con hổ.


Một con hổ tựa hồ sáng tác bài thơ về hổ cũng là hợp tình hợp lý.


Chí không biết ông Cao nghĩ gì nhưng nghe ông Cao hỏi vậy đầu óc của hắn bắt đầu suy tính.


Ông Cao quan chắc chắn không giống thằng cặp rằn, đối ứng với ông Cao quan cũng phải khác đối ứng với thằng cặp rằn dù sao đây là vấn đề miếng cơm manh áo, vấn đề ăn cơm có đủ no hay không, đối với Chí đây là vấn đề rất quan trọng.


"Thưa ông, tôi học võ của người Tây Dương, học võ của người Mỹ, cũng không biết từ lò nào ra nhưng nghe thầy tôi nói nó là Boxing ".


Ông Cao quan làm sao có thể nghĩ ra được Chí lại trả lời như vậy.


Ông Cao chỉ cảm thấy Chí là con hổ, Chí rất có thể là tác giả của bài Nhớ Rừng nhưng vì lý do nào đấy – cái lý do rất có thể là vì không tin tưởng mà dẫn đến không thừa nhận.


Ông Cao chỉ muốn đổi câu chuyện, từ văn chuyển sang võ lấy đề tài quen thuộc hơn với Chí, nào có biết Chí trả lời như thế?.


Người trong thế giới này chỉ phân làm hai dạng, dạng thứ nhất là người Á Đông, dạng thứ hai là người Tây Dương.


Cái suy nghĩ này tồn tại trong đầu rất nhiều người An Nam cũng bởi vậy bất kể là người Mỹ, người Anh hay người Pháp đều quy về người Tây Dương hết.


Ông Cao quan học rộng hiểu nhiều, bản thân ông cũng nghe đến cái môn Boxing này trong miệng đám người Pháp, nó được gọi là Boxe nói dân gian hơn theo tiếng An Nam là cái môn đấm bốc.


Ông Cao nghe đến cái trò đấm bốc này nhưng không hiểu rõ, chỉ nghe mấy người bạn Pháp của ông nói rằng cái môn đấm bốc này còn được mang tham gia thế vận hội thế giới, cái môn này thực sự rất phổ biến ở phương tây nhưng ở An Nam lại ít được nhắc đến.


Nếu không phải ông Cao quen nhiều người Pháp thì còn không biết cái đấm bốc kia tồn tại.


Chí thấy ông Cao rõ ràng đang suy nghĩ, Chí cũng nghĩ nghĩ một chút rồi bồi thêm một câu.



"Về phần thầy tôi, thầy tôi cũng là người Mỹ, thầy tôi gọi Muhammad Ali ".


Nói ra cái tên này Chí cũng phải suy nghĩ rất nhiều hơn nữa Chí nói cũng không sai.


Ngay từ bé, ngay từ trước khi gặp mẹ nuôi thì Chí đã có thiên hướng bạo lực dù sao nói theo cách của người Trung Quốc thì hắn gọi là 'trời sinh thần lực', Chí vẫn luôn thích giải quyết mọi thứ bằng vũ lực mà vũ lực ở Mỹ nổi tiếng nhất chỉ có hai thứ.


Thứ nhất là súng, thứ hai là Boxing.


Súng thì Chí không có nhưng Boxing thì Chí có thể thử.


Thời đó làm gì có ai dạy Chí, Chí chỉ có thể xem lại những đoạn băng ghi hình từ thời nảo thời nào rồi đứng trước Tv tập lại.


Đã xem băng ghi hình đương nhiên phải xem của người giỏi nhất, Chí đã xem qua rất nhiều người nhưng nhiều nhất vẫn là Tyson cùng Ali.


Về sau này gặp mẹ nuôi, Chí từng hỏi bâng quơ về việc này, Chí hỏi mẹ nuôi giữa Tyson cùng Ali thì người thích ai hơn, ai vĩ đại hơn?.


Nếu là một người Mỹ hiểu Boxing sẽ đắn đo suy nghĩ nhưng mẹ nuôi khi đó cũng không cần nghĩ, câu trả lời của mẹ nuôi là Ali.


Khi đó mẹ nuôi nói với Chí, bà không biết trong mắt người Mỹ thì ai vĩ đại hơn nhưng bà biết trong mắt người Việt thì sự vĩ đại của Ali hơn Tyson nhiều lắm.


Đây không phải vấn đề scandal của Tyson trên võ đài năm đó mà là vì những việc Ali đã làm trong Chiến Tranh Việt Nam khi đó.


Với mẹ nuôi, đây là đủ rồi.


Với Chí, đây cũng là đủ rồi.


Nếu phải chọn một cái tên làm thầy của mình, Chí chọn Ali.


Đương nhiên hiện tại Ali chỉ là một cái tên bởi chính Muhammad Ali còn chưa sinh ra đời nhưng đây cũng thể hiện rõ sự tôn trọng của Chí với con người huyền thoại này.


Ông Cao quan lúc này lại một lần nữa bị Chí làm bất ngờ.


Ông Cao quan còn đang không biết cái môn đấm bốc kia du nhập vào An Nam từ bao giờ thì Chí lại lôi một người Mỹ ra.


Thật tình mà nói ông Cao quan còn chẳng biết người Mỹ là thế nào, cái đất nước này xa xôi quá, xa lạ quá.


Ông Cao quan quen thuộc nhất là người Trung Quốc rồi đến người Pháp, tiếp đó là người Anh, người Bồ và người Nhật nhưng ông đúng là chưa quen người Mỹ nào.


Hiện tại còn chưa phải giai đoạn Chiến Tranh Thế Giới thứ 2, địa vị của nước Mỹ vẫn còn kém Đế Quốc Anh nhiều lắm dù sao nước Mỹ vẫn là tân lục địa.


Đương nhiên Chí cũng biết giai đoạn trước Chiến Tranh Thế Giới sẽ là một thời kỳ khủng hoảng kinh tế trầm trọng sau đó địa vị nước Mỹ mới càng ngày càng tăng cũng bởi ba chữ 'tân lục địa' kia.


"Không ngờ cậu lại quen một người Mỹ, là người Mỹ đến xứ An Nam ta sao? ".


Câu hỏi này đơn thuần là tò mò đến từ phía ông Cao, về phần Chí thì Chí cũng đã nghĩ tốt.


"Thưa ông Cao, Chí tôi vốn không cha không mẹ, không đọc sách không biết chữ nhưng mấy năm trước thầy tôi có đến qua làng, số phận thế nào thầy lại hợp mắt tôi thế là nhận tôi làm trò ".


"Thầy tôi có một cô vợ người An Nam, sư mẫu dạy tôi viết tiếng Tây, nói tiếng Tây còn thầy tôi thì dạy tôi võ Tây, dạy tôi Boxing ".


"Thầy cùng vợ thầy ở cái xứ An Nam này 5 năm sau đó trở về bên Mỹ, từ đó về sau tôi cũng không có tin tức gì của thầy nữa ".

Chỉ chỉ kể một cách thô sơ giản lược như vậy thì ông Cao quan cũng không thể từ đó tìm được điểm không đúng dù sao Chí biết hắn nói càng tỉ mỉ mới càng dễ lộ.

Không nói đâu xa, chỉ cần cho người về làng Vũ Đại hỏi một chút là lập tức biết thật hay giả.



Về phía ông Cao, ông Cao là người bất phàm, nghe Chí nói qua vài câu liền bắt được trọng tâm.


Ông Cao quan bắt được hai điểm, điểm đẩu tiên là Chí nói mình được dạy chữ Tây, nói ngôn ngữ Tây.


Điều thứ hai ông Cao quan hiểu được, Chí học cái môn đấm bốc kia trong thời gian không dài dù sao Chí dùng từ 'mấy năm trước' sau đó lại nói rõ thầy Chí ở lại An Nam trong 5 năm vậy thời gian luyện võ của Chí là bao lâu?, có lẽ chỉ trong khoảng 5 năm mà thôi.


"Luyện cái môn đấm bốc kia 5 năm mà có thể thắng được Bá Đạt, xem ra chàng trai này rất có tài, nếu lòng lại mang chí lớn ắt cũng thành một phường hào kiệt ".


Trong lòng ông Cao lập tức làm ra cân nhắc sau đó khẽ hướng về phía Chí mỉm cười gật đầu.

Cái gật đầu này Chí không hiểu, Chí cũng chỉ có thể mỉm cười nhẹ gật đầu với ông Cao coi như đáp lại.