Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 16: Ông Cao Quan

Chương 16: Ông Cao Quan



Cặp rằn còn chưa bị Chí đánh ngất nhưng hắn khó khăn lắm mới có thể ngồi dậy được.


Là ngồi chứ không phải là đứng.


Cặp rằn hiện tại còn cảm thấy mặt mình đau đau, ánh mắt nó hướng về phía Chí nhưng đến cả thân hình Chí thì nó cũng không nhìn quá rõ, nó biết mình bị đánh choáng.


"Mày từ nhà nào đi ra? ".


Cặp rằn hướng về Chí mà hỏi, câu hỏi này thật ra Chí không hiểu.


Ý của thằng cặp rằn là Chí từ nhà võ nào đi ra, tông phái ở đâu, tổ sư là ai nhưng mà Chí nào hiểu được?,

Đừng nói Chí không hiểu thằng cặp rằn hỏi cái gì mà có hiểu thì Chí cũng không biết đi trả lời làm sao.


Thằng cặp rằn thấy Chí không nói chỉ khẽ lắc đầu, sau đó nó lại hỏi.


"Mày thật sự là thi sĩ? ".


Cặp rằn có ánh mắt cao hơn Ba Beo nhiều, nó nhìn người tương đối chuẩn, cũng không cảm thấy Chí có khả năng là thi sĩ dù sao phong cách không giống, trên người Chí không có cái khí chất của nhà thơ, của người đọc sách.


Lần này Chí rốt cuộc cũng hiểu cặp rằn hỏi gì, thản nhiên đáp.

"Không phải tao làm thơ chỉ là tao nghe qua người khác đọc mà thôi, thấy hay thì nhớ, thấy hợp thì mở miệng ngâm thơ ".


Thằng cặp rằn nhìn Chí một lát sau đó nó khẽ gật đầu.


Nó cảm thấy câu trả lời này của Chí sẽ làm ông lớn thất vọng nhưng đây càng phù hợp, càng giống sự thật dù sao nó vẫn chắc chắn Chí không giống bậc thi sĩ.


"Mày khá lắm ".


Cặp rằn rốt cuộc có thể đứng lên, nó khen Chí một câu, tuy không quá dễ nghe nhưng lại là câu thật lòng.


Sau đó thằng cặp rằn lại nói.


"Đi theo tao, ông quan Cao muốn gặp mày ".


Nghe cặp rằn nói vậy Chí mới nhíu mày nhìn hắn.


Quan Cao là quan khỉ gì?.


Trong đầu Chí không hiểu rõ nhưng cũng không ảnh hưởng đến Chí đi theo cặp rằn, Chí còn không có ý định hỏi rõ vấn đề này.


Trong mắt Chí người An Nam thật ra rất đơn giản, họ chỉ cần biết quan là được biết làm gì chức quan to hay quan nhỏ?.

Ngay như lính tập cũng thành ông tập, quan tập là đủ hiểu địa vị của người An Nam trong cái xã hội này ra sao.

Thằng cặp rằn đến cả cai đội cũng có thể cười nói tự nhiên, nay nhìn nó như vậy chắc hẳn ông quan Cao phải cao hơn cai đội.


Trên cai đội là ông suất – suất đội – quan suất, hoặc cai suất.


Tuy cách gọi có chút khác nhau nhưng cùng để chỉ một chức quan, gọi tắt là suất.


Trên suất là ông quản, quan quản, quản cơ hoặc cai cơ.


Tương tự như trên, đây cũng cùng để chỉ một chức quan, gọi tắt là quản hoặc suất tuy nhiên cũng có ý nghĩa riêng.

Gọi quan quản thì thường thiên về mặt hành chính, liên quan đến chính trị – kinh tế.

Gọi cai cơ thì thường là người trong tay có binh, lo phụ trách quân sự, tất nhiên nói là quân sự cho nó có uy thôi chứ thực ra người Pháp sao lại cho người An Nam tham gia quân sự, chủ yếu là bảo vệ bộ máy cai trị của người Pháp cùng chế độ phong kiến An Nam trước chính người An Nam mà thôi.

Trong đầu Chí cảm thấy quan Cao rất có thể là cai suất, sẽ không lên đến được cai cơ.

Về cơ bản cả cái nước An Nam này không có mấy cai cơ cả dù sao trừ vua ra thì người An Nam lớn nhất cũng chỉ làm đến cai cơ.


Tại một cái thời đại mà cai đội trong mắt đám tá điền đã là nhân vật truyền thuyết thì đủ hiểu cai suất to đến mức nào chứ đừng nói cai cơ.


Ông vua trong cung cấm kia có khi còn không có thực quyền bằng ông cai cơ.


Chí mang theo cái suy nghĩ này nhưng mà càng đi theo thằng cặp rằn thì Chí càng thấy lạ.


Nếu thằng cặp rằn mang Chí ra ngoài sau đó đi gặp ông quan tây nào đó thì Chí còn không có ý kiến đằng này dĩ nhiên lại đi tiếp vào bên trong, càng đi sâu hơn.


Chỗ này là nhà tù mà?, trừ tù nhân ra làm gì còn gì?.


Tất nhiên cùng là nơi nhốt tù nhân nhưng cũng có khác biệt, có phân cao thấp.


So với cái phòng giam mà hắn cùng đám Ba Beo sống thì nơi này chẳng khác gì khách sạn hạng sang, đầu tiên phòng giam nào cũng có một cái bàn nhỏ hơn nữa còn là bàn gỗ, trong phòng giam có cả đèn, có giường riêng thậm chí không phải giường đá mà là giường sắt có thêm một tấm chiếu, đến cả chăn mỏng cũng có.


Càng thêm quan trọng hoặc nói thẳng là vấn đề quan trọng nhất, mấy cái phòng giam này đều có bồn cầu riêng.


Phòng giam dạng này ít nhất ra dáng một cái phòng giam tiêu chuẩn tại Mỹ những năm 60-70.


Ở đây có rất nhiều phòng giam nhưng chỉ vài phòng là có người.

Tù phạm ít mà lính đông, lính tập ở đây rất nhiều.


Lính tập ở đây không giống cái đám popo chỉ đi tuần qua tuần lại mà cơ hồ đứng lỳ ở đó như canh gác, mỗi phòng giam chỉ cần có người đều có hai lính tập canh sẵn, Chí cảm thấy giả sử ném Scofield vào đây thì cũng không ra được, chỉ có chịu chết trong tù.


Chí rất nhanh hiểu được, những nhân vật bị nhốt trong lao tù này là tù chính trị mà ở cái thời đại này... cũng có thể tính là nhân vật lớn, thật sự rất lớn.


Lại đi thêm một đoạn rốt cuộc thằng cặp rằn dừng lại, nó ra hiệu cho Chí đứng đợi rồi lại tiếp tục hướng về phía trước.


Chí lúc này đứng lặng quan sát, các phòng giam xung quanh đều là phòng trống mà cái phòng giam nơi thằng cặp rằn đi tới vậy mà lại không có lính canh.


Thằng cặp rằn đang nói gì đó với nhân vật bên trong, được một lát nó mới đi đến chỗ Chí.


"Vào đi, ông Cao muốn gặp mày, nhớ lễ phép với ông Cao ".


Chí gật đầu, thở hắt ra một hơi rồi tiến đến.


Các phòng xung quanh đều là phòng trống vì vậy Chí rất nhanh có thể tìm được ông Cao quan.


Ông Cao quan thấy Chí đứng đó liền mở miệng.


"Vào đi, cửa không khóa ".


Nghe câu này xong sắc mặt Chí giật giật.


Hắn cũng không có lời nào để nói, người bên trong rốt cuộc là ai?, Escobar hay gì?


Vào đây rồi mà còn nói được câu cửa không khóa?, giống nhà mình như vậy?.


Chí bước vào trong thấy một lão nhân thân hình to lớn, cũng phải có 1m7, tóc đã hoa râm nhưng ánh mắt đen nháy có thần, lão nhân này chỉ ngồi một chỗ nhưng Chí lại cảm nhận được sự bất phàm khó mà miêu tả thành lời.


Người ta nói nhìn mặt mà bắt hình dong không phải không có lý, chỉ cần nhìn lão nhân thản nhiên ngồi đó, lưng dựa ghế gỗ, dưới ánh chiều tà chiếu qua cửa sổ ngục giam, tay cầm một quyển sách nhỏ đã khiến Chí cảm nhận được sự bất phàm.


Người này là tù phạm nhưng tuyệt đối là tù phạm lớn thậm chí... lớn nhất cái trại Yên Thế này.





"Gặp qua ông quan Cao ".


Chí suy nghĩ một chút, vì miếng cơm manh áo Chí vẫn quyết định lễ phép với người ta.


Ông Cao quan trước mặt Chí rất có thể sẽ là người giúp hắn... không còn đói nữa dù sao Chí nhìn kiểu gì cũng có cảm giác ông quan Cao ngồi tù cũng như Escobar ngồi tù vậy, về cơ bản nhà tù... là do mình mở, ở tù như ở nhà.


Ông Cao quan lúc này cũng hứng thú nhìn Chí sau đó chậm rãi mở miệng.


"Anh gọi là gì? ".


Chí nghe xưng hô này thì cũng hơi bất ngờ nhưng cũng bình tĩnh mà đáp.


"Thưa Cao quan, tôi gọi Nguyễn Trương Văn Chí ".


Lần này đến lượt Cao quan bất ngờ, Cao quan lại nhìn Chí thêm vài giây mới hỏi.


"Anh Chí, nghe Văn Đạt nói anh không phải tác giả bài Nhớ Rừng, vậy anh có biết người thi sĩ sáng tác bài thơ này là ai chăng? ".


"Bẩm Cao quan, tôi chỉ nghe người ta truyền miệng hơn nữa cũng nghe lâu rồi, cũng không biết ai là tác giả bài thơ ".


Chí cũng không muốn đoạt danh của Thế Lữ hơn nữa theo Chí nhớ thì có vẻ vài năm sau tác phẩm Nhớ Rừng mới ra đời, lúc này nếu Chí muốn cướp danh của Thế Lữ thật ra cũng dễ dàng nhưng có một số thứ gọi là tôn trọng.


Chí không hiểu nhiều về nhà thơ này nhưng có thể viết ra những vần thơ trong Nhớ Rừng cũng đáng để Chí tôn trọng... cho dù thế giới này cũng không biết có Thế Lữ hay chăng?.


Chí đọc không ít thơ của người Việt nhưng đa số đọc là quên bởi hắn không có hứng thú cũng không cảm thấy nó hay ở chỗ này, không cảm được văn học người Việt, chỉ duy có hai bài thơ lại khiến Chí rung động.


Nói ra cũng buồn cười, hai bài thơ này đều làm Chí cảm nhận được mùi máu, hương vị của máu trong câu chữ.


Bài thứ nhất là Nhớ Rừng, bài thứ hai chính là Tây Tiến.


Với người Việt thế nào thì Chí không biết nhưng với một người Mỹ tìm hiểu thơ văn Việt Nam theo phong cách nửa mùa như Chí thì đây là hai bài thơ hay nhất trong văn đàn Việt Nam hoặc chí ít cũng là trong một đống bài thơ hắn biết.