Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 20: Thầy Huấn?

Chương 20: Thầy Huấn?



Ông Cao thực sự thần thông quảng đại, ông Cao vì Chí viết một bức thư gửi cho ông quan quản.


Quan quản của Trại Yên Thế tất nhiên là Quản Cơ hơn nữa còn là một ông quan tây.


Quan tây to hơn quan ta nhiều lắm, quan ta nhìn thấy quan tây thì chỉ có thể một mực cúi đầu cho dù là cùng cấp.


Quan tây đến cái xứ An Nam này bét nhất cũng là quan quản tức Quản Cơ hoặc Cai Cơ.


Quản ngục của Trại Yên Thế tất nhiên là người Pháp, gọi là Lenem về phần dòng họ là gì thì Chí cũng không cần biết rõ.


Lenem năm nay cũng mới chỉ 27 tuổi, tuổi tác ngược lại làm Chí bất ngờ.


Trong văn phòng làm việc của mình, Lenem ngửa đầu lên quan sát Chí một chút sau đó lại cúi xuống đọc thư của ông Cao.


Đọc đi đọc lại vài lần rồi lại ngước nhìn Chí, Lenem cảm thấy lạ.


Từ khi nào một thằng An Nam lại biết tiếng Anh?.

Nếu một thằng An Nam biết tiếng Pháp thì Lenem không quá để ý nhưng một thằng An Nam biết tiếng Anh thì đúng là không bình thường cho lắm.


Cái này nói sao nhỉ?, Lenem vẫn luôn cảm thấy có gì đó sai sai.


Nước Pháp là mẫu quốc của An Nam, con dân An Nam theo lẽ tự nhiên phải học ngôn ngữ của mẫu quốc đằng này lại vòng một vòng sang học Anh ngữ?, thú thật Lenem không thích lắm.



Trên thế giới này không có cách nói Thực Dân Pháp – Đế Quốc Anh, đây là cách nói của rất nhiều năm sau mà cũng chỉ tồn tại trong tiếng Việt, trong các bài học của người Việt, xưng hô chỉ của người Việt.


Pháp vẫn là nước Pháp, Anh thì gọi là Vương Quốc Anh.


Người Pháp cùng người Anh không ưa nhau lắm, tuy bên ngoài là quan hệ đồng minh nhưng ganh đua nhau thì vẫn có hơn nữa tương đối nghiêm trọng.


Vương Quốc Anh có nhiều thuộc địa nhất thế giới, Pháp thì lại đứng thứ hai.


Kẻ thứ nhất chưa chắc đã để ý tới kẻ thứ hai nhưng kẻ thứ hai thì vẫn luôn muốn hướng lên.


Cái này cũng như người Bồ Đào Nha không thích người Pháp cho lắm, đạo lý cũng tương tự.


Ngồi trên bàn làm việc, Lenem cảm thấy khó nghĩ nhưng thư của ông Cao thì Lenem cũng không tiện từ chối.


Ông Cao là quan ta nhưng chỉ bằng cái danh hão quan ta thì còn lâu Lenem mới để vào mắt.


Ông Cao thật sự rất cao, cực kỳ cao.


Đầu tiên cái Trại Yên Thế này không dùng tiền của người Pháp, là quốc khố người An Nam bỏ ra nhưng trên thực tế là tiền nhà ông Cao bỏ.


Thứ hai, ông Cao là thầy của hoàng đế cho dù hoàng đế An Nam... trong mắt Lenem cũng không tính là gì.


Cả hai điều trước không đủ đặt ông Cao lên mặt bàn, không đủ để ông Cao có địa vị trong mắt Lenem, quan trọng nhất là điều thứ ba sau đây.


Thứ ba, ông Cao viết chữ rất đẹp.


Chữ đẹp có tác dụng gì?, trong mắt nhiều người nó chẳng có tác dụng đếch gì cả nhưng trong mắt bố con nhà Lenem thì khác.


Ông Cao không viết chữ Pháp mà là chữ Hán, theo văn hóa người Trung Quốc gọi là 'thư pháp'.


Lenem không biết thư pháp là gì, cong cong vẹo vẹo thì đẹp cái gì, đến tận bây giờ Lenem còn chẳng thể 'cảm' được cái vẻ đẹp kia tuy nhiên chữ của ông Cao mang ra khỏi An Nam lại dựa theo quan hệ của nhà Lenem bán sang bên Trung Quốc lại có thể giúp nhà Lenem kiếm được một khoản tiền kha khá.


Xấu đẹp không quan trọng, kiếm được tiền mới là quan trọng, chỉ cần kiếm được tiền thì xấu nữa cũng thành đẹp.


Lenem biết ở bên đó thư pháp của ông quan Cao tương đối được chào đón, có kha khá 'tư bản rởm' người Trung Quốc sẽ mua thứ này đồng thời cũng có một đám người Anh học đòi cũng yêu thích sưu tầm mấy cái thứ này.


Thư pháp ông Cao bán cho người Trung Quốc thì không có gì nhưng nếu lọt vào mắt đám người Anh kia để bọn chúng đi mua thì lại thành một bút tiền kha khá, hơn xa lương bổng hàng tháng của Lenem.


Một bức thư pháp của ông Cao thậm chí có thể bằng nửa năm lương của Lenem nếu được giá.


Đây mới là lý do ông Cao ngồi trong tù như ngồi nhà riêng.


Tất nhiên ông Cao không bán chữ, đây là một loại trao đổi về phần trao đổi gì thì chỉ có người trong cuộc mới biết được.


Lenem cong ngón trỏ lại, gõ từng gõ lên mặt bàn sau đó đặt bức thư tay của ông quan Cao xuống mà hỏi Chí.

"Mày biết làm toán?, biết nói tiếng Anh? ".


Lenem mở miệng cũng làm Chí tương đối giật mình.


Lenem cũng biết nói tiếng Anh hơn nữa còn phi thường chuẩn.


Đây cũng không phải là việc hiếm lạ dù sao Lenem còn trẻ, gia đình không phải thuộc dạng quá mức cao quý nhưng cũng coi như là nửa quý tộc.

Lenem có ăn có học đàng hoàng, từ bé đã được dạy dỗ rất nhiều thứ, Lenem biết tiếng Anh mới là hợp tình hợp lý.


Về phần vì sao ông Cao không biết chuyện này thì cũng chẳng có gì cần suy nghĩ, bình thường hai người giao tiếp bằng tiếng Pháp, hơi đâu mà mang tiếng Anh ra lòe nhau?.


"Thưa ngài, tôi có thể làm toán, có thể đọc, nói và nghe tốt tiếng Anh ".


Chí đứng trước mặt Lenem cũng không có thẳng sống lưng như đối mặt ông Cao mà lưng của hắn có chút khom lại.


Tuy trong nội tâm của Chí không thích nhưng Chí hiểu có một số việc nhất định phải làm, một số lúc mặt mũi nhất định phải hạ xuống.


Người An Nam ở cái thời đại này... vốn không có mặt mũi.


Lenem hỏi một câu coi như xác định sau đó phẩy phẩy tay ý nói đuổi Chí ra ngoài.


Chí cũng biết không nên nán lại thế là lại cúi đầu chào Lenem một câu sau đó mới chậm rãi mở cửa phòng đi ra, nơi đó thằng cặp rằn đã đợi sẵn.


Việc để Chí thành thư ký của Lenem coi như đã thành bất quá thư ký ở thời đại này chắc chắn khác với thư ký nhiều năm sau.


Thư ký thời đại này thà rằng gọi là ‘thư lại’ còn chuẩn xác hơn.


Để dễ tưởng tượng hơn một chút thì Minh đi theo Lenem cũng giống như đám thư đồng đi theo công tử nhà mình trong phim Trung Quốc vậy.


_ _ __ _ _ _


Trở thành thư ký của Lenem có ba lợi ích.


Thứ nhất, Chí không cần lao động khổ sai lại có cơm ăn no.

Không cầu ăn ngon nhưng nhất thiết phải ăn no cái đã.


Thứ hai, Chí có thể đọc một số báo chí cùng tin tức nước ngoài trong phòng làm việc của Lenem, tuy không nhiều nhưng đây vẫn là kiến thức.


Thứ ba, có cơ hội lại gần Lenem thì có thể kéo quan hệ, kéo được quan hệ với Lenem thì Chí hoàn toàn có thể ra tù sớm thậm chí rất sớm.


Một lời quan tây nói khác gì vua ra chiếu lệnh?.


Chí đang bắt đầu nghĩ xem mấy thằng Pháp thích cái gì thì cặp rằn bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Chí.


Cặp rằn thật ra rất bội phục Chí dù sao hai người đánh qua, không dùng mánh lời, có thể nói là công bình quyết đấu thậm chí cặp rằn còn cảm thấy mình đã có lợi thế rất lớn ấy vậy vẫn thua Chí, cặp rằn tất nhiên bội phục hắn.


"Anh Chí này, lúc trước tôi cũng chỉ theo việc mà làm, có gì anh bỏ qua, nay anh và tôi đều đã chung một thầy, chuyện cũ coi như không tính, không biết anh thấy thế nào? ".

Chí nghe cặp rằn nói vậy thì khẽ gật gù, cặp rằn thật ra chưa làm gì Chí mà cái chuyện cũ trong miệng cặp rằn thì Chí cũng không biết là chuyện gì.


Về phần câu 'chung một thầy' kia của cặp rằn mới làm Chí bất ngờ nhưng hiển nhiên cặp rằn cũng không nghĩ để Chí nói chuyện mà là mở miệng tiếp.


"Tôi bái sư trước anh, anh gọi tôi một tiếng Đạt ca, sau này trong trại có việc gì cần nhờ vả anh cứ nói với tôi, giúp được anh thì tôi sẽ giúp "


Nói xong cặp rằn lại tự mình bật cười.

" Mà tôi thiết nghĩ với bản lĩnh của anh thì tôi cũng khó giúp được cái gì ".

"Anh hiện tại đi theo quan Tây, chỉ cần cẩn thận một chút thì cuộc sống sau này trong trại cũng không cần chịu khổ "


"Thầy đã nói với anh về chú, thật ra anh rất bội phục chú, như chú được người ta gọi là văn võ song toàn chứ không như anh chỉ là phường võ biển, chú giống thầy, chí khá hơn anh nhiều lắm ".


"Thầy đã có ý thu anh, Anh cũng không cần gọi thầy là ông Cao, nay anh cũng đã là người một nhà, anh gọi thầy là thầy Huấn, thầy thích học trò gọi như vậy ".


Cặp rằn – Nguyễn Bá Đạt rõ ràng đang trải lòng với Chí.


Chí cũng thật tâm nghe có điều Chí thật ra không quá để tâm, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ ‘mấy thằng Pháp’ thì thích thứ gì.

Nhưng mà rất nhanh, mặt của Chí nghệt ra, sắc mặt giật giật, theo đó vết sẹo nơi má phải của hắn cũng giật theo, có chút doạ người.


"Anh Đạt, anh vừa nói gì? ".

Bá Đạt nhìn Chí, cũng không nghĩ gì mà nói lại lần nữa.


"Tôi nói anh Chí, anh hiện tại cũng coi là học trò của thầy, thầy đã có ý thu anh vậy cũng không cần phải gọi thầy là ông Cao, thầy thích học trò gọi thầy là thầy Huấn "


Bá Đạt nói lại một lần nhưng hắn không biết, hắn nói xong thì đầu Chí oang oang.

Chí hiện tại chỉ muốn một một câu WTF


Ông Cao lại thích gọi là thầy Huấn?.


Cao Huấn?, Huấn Cao?.

Ông Huấn Cao?.