Chương 26: Cái Gì Đây?

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 26: Cái Gì Đây?

Chương 26: Cái Gì Đây?


Trong trại Yên Thế có bốn tên quan suất, đều là người Pháp.

Chí không biết tên đám quan suất này nhưng Bá Đạt biết bất quá cũng chỉ là biết tên, không thể đi sâu vào tìm hiểu.

Bốn tên này đều cao trên 1m7, so với người Pháp tại kiếp trước của Chí thì lùn hơn nhưng so với người An Nam đã coi là cao lớn, ở cái thế giới này chiều cao trung bình thật ra cũng khá thấp.

Chí còn nhớ giai đoạn chiến tranh thế giới thứ nhất, tiêu chuẩn chọn lính của Đế Quốc Anh tham dự chiến trường Đức – Pháp chỉ là nam tính cao từ 1m5 trở lên mà thôi.

Tuy tình hình chiến tranh năm đó khiến nước Anh cũng không thể làm ra bất cứ lựa chọn nào, chỉ cần là nam tính thì đều vơ bừa sau đó ném lên chiến trường nhưng từ cái yêu cầu ‘1m5’ trở lên cũng đủ để thấy chiều cao trung bình trên thế giới giai đoạn này khá thấp.

Quay lại với trại Yên Thế, bốn tên quan Pháp trong trại Yên Thế lần lượt gọi là Amou, David, La Verne cùng Anaby.

Cũng như mọi ngày, bốn tên quan suất tập trung trong phòng làm việc, cực kỳ lười biếng chơi bài.

Trên vẻ mặt của những người này thậm chí không có sự vui vẻ mà đã mang theo vài phần mệt nhọc cùng chán nản.

Ở cái trại Yên Thế này cũng không có gì chơi, hoạt động giải trí phi thường phi thường kém.

Tại trại Yên Thế, địa vị của quan suất cao hơn cùng cấp tại các trại giam khác nhưng cũng chịu gò bó nhiều lắm.

Ví như tại trại giam khác, quan suất đã là trời, đã làm quan cai ngục tức là vị trí của Lenem hiện tại nhưng ở trại Yên Thế có đến bốn tên quan suất, trên đầu còn có một Lenem.

Tại trại giam khác, quan suất là trời, muốn đánh thì đánh, muốn giết thì giết, đám ngục tù chỉ là cá nằm trên thớt nhưng ở trại Yên Thế thì lại không được, Lenem không cho phép mang tù nhân ra tiêu khiển như vậy.

Cũng không phải Lenem tốt tính, đây càng như là một giao dịch của hắn với thầy Huấn Cao.

Thầy Huấn có thể coi là tù phạm nhưng như Chí suy đoán, thầy Huấn gần như bất cứ lúc nào cũng có thể rời khỏi trại Yên Thế, thân phận của thầy Huấn lại tương đối đặc thù, Lenem cũng sợ ném chuột vỡ bình.

Cho dù triều đình Phú Xuân hiện nay cũng chẳng khác gì con rối trong tay người Pháp tuy nhiên Lenem cũng chưa đạt đến cái đẳng cấp có thể điều khiển con rối này, hắn chỉ là một quan cai chứ không phải Ngài Toàn Quyền tức Toàn Quyền Đông Dương.

Lenem không muốn ép thầy Huấn mà thầy Huấn hiện tại cũng không phải tử tù như trong chính tác phẩm Chữ Người Tử Tù – ít nhất là cho đến hiện nay.

Thầy Huấn vào trại giam Yên Thế này thậm chí là vì bảo hộ tất cả mọi người, chủ yếu là những chí sĩ yêu nước trong phong trào Yên Thế bị đưa vào đây.

Thầy Huấn không thể cứu ai nhưng thầy có thể giúp bọn họ tránh được đòn roi, tránh được nỗi đau xác thịt trước khi bị mang lên đài hành quyết, âu cũng là một việc ý nghĩa.

Lenem đạt thành hiệp nghị với thầy Huấn, hắn đi kiếm tiền của hắn nhưng mà đám quan Pháp ở trại Yên Thế lại khổ rồi,dù sao không thể lấy tù nhân làm trò tiêu khiển xác thực rất chán.

Đáng tiếc mấy tên quan suất người Pháp này ở trước mặt Lenem đến cả đầu cũng không dám ngẩng, nào có cái vẻ khệnh khạng như khi đối mặt với người An Nam cho nên cũng không dám cãi lệnh Lenem.

Bởi thế cũng chỉ có thể như vậy, ngày qua ngày chỉ có thể ngồi cùng nhau đánh bại, cùng lắm là đặt chút sách báo đọc cho giết thời gian mà thôi.

"Con chào các quan lớn ".

Giọng của Bá Đạt vang lên trong phòng làm việc, bốn tên người Pháp cộng đồng quay lại nhìn về phía hắn có điều rất nhanh lại không để ý dù sao so với những người An Nam khác thì bọn chúng cũng quen với Bá Đạt.


"Mày vào đây làm gì?, lại có chuyện gì cần báo cáo? ".

Thấy ba tên đồng bạn không để ý, Anaby liền tặc lưỡi một cái mở miệng.

Trong bốn người, địa vị của hắn kém nhất bởi hắn là người da đen, là một gã người Pháp da màu.

Ở trước mặt ba người kia, hắn không dám ho he, ở trước mặt Lenem hắn càng không dám ngẩng đầu nhưng ở trước mặt người An Nam, Anaby liền tỏ ra đặc biệt bệ vệ, ra vẻ cái dáng quan lớn lắm.

"Dạ thưa các quan lớn, con vào là muốn hỏi các quan lớn, hôm nay phòng bếp làm thịt gà dâng các quan, không biết các quan muốn lựa chọn chế biến như thế nào? ".

Bá Đạt rất thông minh, hắn không thể vào đây mà không có lý do, bất chấp việc hắn có thể nói tiếng Pháp, có chút quen thuộc với mấy tên này.

Nghe Bá Đạt nhắc đến thịt gà, đám người Pháp liền cảm thấy hai mắt toả sáng.

Trong mắt bọn chúng, người An Nam không được nhưng mà món ăn An Nam thì lại được.

Đương nhiên với địa vị mấy tên này cũng không thiếu ăn ngon, ngục tù hay thậm chí cả Bá Đạt đi chăng nữa đều có thể đói nhưng đám quan tây này chắc chắn không, thịt bò, thịt lợn, thịt gà đều ăn đẫy miệng.

"Để tao nghĩ xem ".

"Chúng mày nghĩ sao? ".

Câu đầu là nói với Bá Đạt, câu sau hướng về đám đồng bọn mà ba tên kia cũng ngẫm nghĩ.

Hiện tại tiết trời có chút rét lạnh, La Verne nghĩ mấy giây, ánh mắt liền sáng lên.

"Bọn mày ở đây đợi tao chút ".

Để lại một câu nói cho đám đồng bạn, La Verne cứ thế đi ra ngoài.

Về phần Bá Đạt đứng hầu ở đó,hắn liếc cũng không liếc.

Người An Nam mà thôi?, nhìn nhiều mà làm gì.

Không lâu lắm, La Verne trở lại, trong tay mang theo một cái lọ nhỏ, bên trong còn chút chất gì đó màu vàng.

"Đây là mật ong, mày cầm rồi bảo nhà bếp hôm nay làm gà nướng mật ong ".

Bá Đạt vội cung kính tiếp nhận lọ thuỷ tinh này còn La Verne lại điềm nhiêm trở về chỗ cũ.

Động tác cùng lời nói của hắn cứ như ban ơn vậy, tất nhiên trong lòng La Verne đây chính là ban ơn, đám đầu bếp An Nam được tiếp xúc với mật ong Pháp không phải ban ơn thì là gì?.

La Verne vừa ngồi xuống, Bá Đạt liền tiến lên, bước về phía bàn chơi bài mà La Verne cũng đưa mắt liếc Bá Đạt.

"Còn việc gì nữa thằng kia? ".

"Bẩm quan lớn, con ngu dốt, là dùng hết chỗ này hay là? ".

La Verne thấy phiền dù sao bên trong còn có chút chút,hắn phất phất tay.

"Dùng hết ".

Bá Đạt vội khom lưng rồi quay người rời đi bất quá La Verne đợi Bá Đạt đi được vài bước bỗng nói.

"Mày ở phòng bếp nhìn chằm chằm cho tao, đừng để thằng An Nam nào ăn cắp mật ong của tao, cho dù chỉ chút xíu cũng không được, có thẳng nào biển thủ mày cứ kéo ra ngoài đánh, đánh chết thì thôi ".

Bá Đạt đang xoay lưng lại, hắn hít một hơi thật sâu sau đó mới cung kính quay đầu hướng về phía La Verne.

"Dạ vâng, con nhất định sẽ quan sát thật kỹ mà con thiết nghĩ có cho ăn gan hùm đám kia cũng không dám lấy đồ của quan lớn ".

Bá Đạt nói vậy, không chỉ La Verne mà ba tên người Pháp khác đều cười lớn.

Điều này... cũng đúng.

"Được rồi mày đi đi, bảo phòng bếp làm nhanh tay lên một chút ".

Lần này lại đến một tên khác phất phất tay với Bá Đạt, kẻ này là Amou.

Trong bốn tên, La Verne nhìn trẻ trung nhất, Anaby là người da màu, Amou là kẻ cao lớn nhất còn David lại là tên duy nhất đeo kính.

Bá Đạt đương nhiên cũng không muốn ở lại nơi này, rất nhanh liền quay người rời đi mà bên trong vẫn tiếp tục vang lên tiếng đánh bài, cũng không vì chút việc này mà thay đổi.

Cũng không biết bao lâu, có lẽ khoảng nửa giờ đồng hồ,bốn tên quan Pháp rốt cuộc mới dừng lại, chủ yếu cũng là tới giờ ăn.

"Nghỉ đi, tao chán chết rồi, đợi ăn xong lại đánh ".

Le Verne có lẽ là kẻ có địa vị cao nhất ở đây, hắn nói xong liền quăng bộ bài xuống bàn, Amou cùng David tất nhiên cũng không nói gì mà Anaby bắt đầu thu bài, ai bảo địa vị của hắn thấp nhất?.

Amou cùng David cộng đồng đứng lên vươn vai một chút, ngồi cả nửa ngày chơi bài cũng dẫn tới cơ thể căng cứng là vào lúc này Amou liền nhìn thấy bên cạnh ghế của Anaby có một quyển sổ nhỏ.

"Ê Anaby, quyển sổ của mày rơi kìa ".

Anaby nghe vậy liền hoài nghi nhìn xuống đất, hắn nào có quyển sổ nào?.

Anaby khom người nhặt lên, hắn quan sát quyển sổ nhỏ, lông mày nhíu lại.

‘Những Mẩu Truyện Nhỏ - Chis ‘

Tất nhiên cái dòng này đều được viết bằng tiếng Pháp, ngay cả cái tên Chis... cũng rất Pháp.

"Cái gì đây?, cái này không phải của tao ".

Nghe Anaby nói, David liền tiện tay hướng về phía hắn đoạt lấy quyển sổ nhỏ, cũng nhìn thấy tiêu đề.

Hắn hứng thú mở gọng kính ra, đằng nào cũng nhàm chán không có việc gì làm.

"Để tao nhìn một chút xem cái gì ".

David cứ thế trực tiếp ngồi xuống, chậm rãi mở quyển sổ nhỏ.