Chương 27: Sách Này Có Ma.

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 27: Sách Này Có Ma.

Chương 27: Sách Này Có Ma.


David rất bình thường mở quyển sổ nhỏ sau đó không khỏi hơi hứng thú một chút.

Chữ bên trong sổ nhỏ vậy mà lại là viết tay?, hơn nữa chữ cũng đẹp, tròn vành rõ chữ.

Không phải Chí tự kiêu nhưng Chí viết chữ Pháp đẹp hơn hầu hết người An Nam hiện tại thậm chí có thể liều cùng thầy Huấn.

Dù sao chữ Pháp cũng là chữ tượng thanh, bảng chữ cái tiếng Pháp cũng tương tự với tiếng Anh mà kiếp trước sau khi tiến vào giới thượng lưu, Chí cũng bỏ không ít tiền đi học viết chữ mà ở đây không chỉ là chữ ký còn có chữ viết.

Ở Pháp cũng không có câu ‘nét chữ nết người’, cho dù có thì Chí cũng không biết, hắn chỉ biết viết chữ đẹp có thể gây ấn tượng tốt cho người khác từ cái nhìn đầu tiên.

Quả thật, David có ấn tượng rất tốt ngay khi nhìn mấy con chữ này sau đó hắn hơi liếc đám đồng bọn của mình, trong lòng không khỏi khinh bỉ.

Nhìn mà xem, chữ người ta đẹp thế này cũng đâu như đám đồng lieu của hắn, chữ như gà bới.

David âm thầm phỉ nhổ trong lòng sau đó bắt đầu chuyên tâm đọc nội dung bên trong.

"Truyện Thứ Nhất – Không Thể Thở".

David âm thầm đọc cái tên này sau đó lại một lần nữa bất ngờ, tiêu đề truyện ngắn thì không có gì đặc sắc nhưng mà nội dung vậy mà chỉ có 2 dòng?.
_ _ __ __ _

Tôi không thể thở, không thể cử động, mọi thứ đều tối đen, không ai nghe lời tôi kêu gào, nếu sớm biết như vậy tôi thà chọn hoả thiêu còn hơn.


_ _ __ _ __

"Viết cái quái gì đây? ".

David nhìn câu truyện này hắn căn bản không hiểu, nói là câu truyện thà rằng gọi nó là một mẩu văn ngắn hơn nữa còn không hết ý.

Không thể thở, không thể cử động, mọi thứ đều tối đen, không ai nghe lời kêu gào sau đó tự nhiên nghĩ đến hoả thiêu?, đây rốt cuộc là cái gì?.

David cảm thấy phí thời gian tuy nhiên bởi đây là bản viết tay chứ không phải sách in, hắn cũng không quá mong đợi chất lượng, đơn giản chỉ là đọc một chút giết thời gian mà thôi.

Hắn đơn giản lật trang nhìn sang câu truyện thứ hai, vẫn là truyện ngắn, rất ngắn.

Truyện thứ hai có tên: Cái Giếng.
_ _ _ _ _ _

Một ngày, tôi giết con em gái vì nó làm phiền tôi.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Năm năm sau, sau cuộc cãi lộn với thằng bạn, tôi đã giết nó.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Mười năm sau, tôi giết con đàn bà mang thai đứa con mà tôi trót dại trong một lần say rượu.
Tôi ném xác nó xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Mười lăm năm sau, do không ưa lão sếp, tôi đã giết lão.
Tôi ném xác lão xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác đã biến mất.
Hai mươi năm sau, tôi giết bà già, vì bà phải nằm liệt giường nhưng tôi lại không muốn chăm sóc.
Tôi ném cái xác xuống giếng.
Sáng hôm sau tôi đến xem lại, cái xác vẫn chưa biến mất.
Và ngày qua ngày, cái xác vẫn còn đó…

_ __ _ _

Lần này những câu văn đã dài hơn, ít ra nó còn giống một câu truyện nhưng... David lại cảm thấy lạ, rất lạ.

Truyện gì mà lại như thế này?, ném xác người xuống giếng sau đó biến mất?, vậy lần cuối cùng tại sao cái xác vẫn còn đó?, là vì giết chính bà mẹ sao?.

David nhíu chặt hai hàng lông mày, câu truyện này vẫn quá vô lý, nó cũng khác hoàn toàn với tất cả các câu truyện mà hắn từng đọc.

Không hợp với trẻ em, không có tính lãng mạn, không mang tính giáo dục cũng chẳng có thi từ thơ ca, nó cụt ngủn, vô lý hơn nữa còn mang hơi hướng u ám cùng bạo lực.

David lần thứ hai chỉnh lại gọng kính, hắn lại sang trang, đây là câu truyện thứ ba.

Hung Khí.

_ _ __ _ _

Đôi lúc tôi chẳng hiểu cảnh sát ngày nay làm những gì nữa, hình như họ chẳng bao giờ phá nổi một vụ án nào hết.
Tôi sống trong một thành phố tệ nạn và gần đây mọi chuyện càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Tuần trước, gần nhà máy chỗ tôi làm việc đã xảy ra một vụ án mạng. Một phụ nữ trẻ đã bị đâm chết bởi một cái dùi đục đá, mà không phải dùi đục thông thường, cán của nó có hình đầu lâu xương chéo hẳn hoi! Mọi người sống trong khu đang cực kì hoảng loạn.
Dù là thành phố lớn nhưng ở đâu mọi người cũng bàn tán về vụ án mạng này. Thông tin chi tiết bị cảnh sát bưng bít đến mức tối đa. Mẹ tôi đang sống cùng tôi, giờ bà rất sợ ra ngoài buổi tối.
Tôi đã bảo mẹ yên tâm nhưng bà khăng khăng nói rằng cảnh sát sẽ chẳng bao giờ phá được vụ này đâu. Họ thậm chí còn chưa tìm được món hung khí nào để lại cơ mà, cảnh sát thời nay thật kém cỏi.

_ __ _ __

Khác với hai câu truyện trên, lần này David bắt đầu dừng lại, dụng tâm mà suy nghĩ.

"Là lời tự sự?, là lời kể?, mục đích của câu truyện này là gì?, phê phán cảnh sát kém cỏi? ".

Theo bản năng David không thích, hắn bị điều tới An Nam, hắn là quan suất trong mắt người An Nam nhưng David không bao giờ tự gọi mình bằng cái chức danh đó, hắn là một trung sĩ vinh dự của quân đội Pháp.

Tuy hắn không phải cảnh sát nhưng hắn cũng sẽ đứng cùng chiến tuyến với cảnh sát mà suy nghĩ cho nên hắn không thích câu truyện này thậm chí hắn còn cảm giác được rất có thể đây là một câu truyện mang tính phản động của lực lượng chống phá nào đó.

"Là đảng đối lập sao?, kẻ gọi là Chis này thuộc đảng đối lập?, là đám thân Nga?, hay lại là một phe khủng bố nào khác?, nếu không hay lại là bè lũ Phát Xít? ".

David đột nhiên cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề, hắn lại bắt đầu đọc từng chữ của đoạn văn này, suy nghĩ từng sự kiện.

"Khoan đã, vì cái gì cảnh sát dấu lẹm thông tin, thông tin bị bít đến mức tối đa nhưng bà mẹ kia vẫn biết cảnh sát chưa tìm ra hung khí? ".

David nhăn hai hàng lông mày, rất nhanh hắn lại có suy nghĩ khác.

"Cảnh sát chưa tìm ra hung khí, tại sao nhân vật chính lại biết hung khí là dùi đục đá hơn nữa còn không phải loại thông thường, cán có hình đầu lâu xương chéo hẳn hoi? ".

Một suy nghĩ loé lên trong đầu David, hắn như vận dụng toàn bộ Nơron thần kinh của bản thân thứ mà hắn đã vứt hết đi kể từ khi tới cái đất An Nam này sau đó hắn vỗ bàn một cái thật mạnh làm giật mình cả ba người kia.

"Con mẹ nó, mau bắt bà mẹ cùng tên tự sự kia, bà mẹ kia có vấn đề, tên tự sự kia rất có thể là hung thủ ".

David như kẻ điên lên tiếng khiến cho La Verne, Anaby cùng Amou đều nhìn hắn như nhìn kẻ điên.

Sau đó AMou trực tiếp mở miệng.

"David, mày muốn bắt ai?, bà mẹ kia ở đâu?, thằng tự sự lại là thằng nào?, nói địa chỉ đi tao cho đám lính đi lùng bắt chúng nó ".

Amou lên tiếng mới làm David tỉnh hồn lại, hắn... thất thố.

David nhìn AMou, AMoud cũng nhìn David.

Sau đó David lại bắt đầu nhìn sang La Verne cùng Anaby thậm chí La Verne trực tiếp phun.

"Mẹ nó, rốt cuộc có chuyện gì, mày bị điên? ".

David nâng quyển sổ tay nhỏ lên, ánh mắt sáng lên sau đó dùng tiếng Pháp đọc nguyên văn câu truyện thứ 2 của Chí, câu truyện có tên Cái Giếng.

Ba tên người Pháp không hiểu gì nhưng thấy đồng bạn nghiêm túc như vậy thì cũng nghiêm túc lắng nghe.

Nghe xong câu truyện này, Anaby là người đầu tiên lên tiếng.

"Mẹ nó, thằng này là biết thái sao?, giết nhiều người như vậy không bị cảnh sát bắt?, mày biết địa chỉ của nó không, chúng ta lập tức gô cổ nó ".

"Thằng ngu, đây rõ ràng là truyện viễn tưởng, cũng không phải sự thật ".

Anaby đang nói liền bị Amou cốc đầu sau đó Amou lại tươi cười mà nói.

"Cách gây dựng câu truyện này cũng thật kém, chết nhiều người như vậy không ai phát hiện ra?, cho dù cái xác có biến mất dẫn đến nạn nhân bị quy thành mất tích thì cảnh sát cũng có thể lần theo địa điểm cuối cùng nạn nhân xuất hiện mà liên hệ hung phạm mới đúng, là đứa nào viết cái mẩu truyện này? ".

Nghe Amou nói, David cũng gật gù sau đó lại nhìn La Verne.

La Verne bị David nhìn chằm chằm chỉ là lần này cũng không phản ứng, hai hàng lông mày của hắn hơi nhíu.

Thấy La Verne không nói, David liền mở miệng.

"Cứ coi đây là thiết lập truyện đi, tạm thời không bàn tính logic nhưng tại sao sau khi giết bà mẹ mấy cái xác lại không biến mất?, bà mẹ có gì đặc biệt? ".

David đến hiện tại vẫn không hiểu được điểm này mà khi hắn đặt câu hỏi, ba tên người Pháp cũng đều đang đắn đo suy nghĩ.

"Cái giếng này là giếng thần?, giống trong câu chuyện rìu vàng rìu bạc chỉ là tác dụng khác nhau, cái giếng chó thể làm xác người biến mất? mà đến thời điểm cuối truyện cái giếng mất linh?, do quá hạn sử dụng chăng? ".

Lại là Anaby lên tiếng mà rất nhanh hắn lại bị David cắt lời.

"Không thích hợp, nếu đây là một câu đố thì lời giải quá vô lý, đã là giếng thần sao có thể còn mất linh? ".

Amou nhíu mày, đầy hứng thú mà đưa ra phán đoán.

"Vì thân tình sao?, vì giết mẹ mình cho nên không thể chấp nhận được, không thể được giếng thần giúp đỡ? ".

Amou vừa nói sau đó cũng rất nhanh tự mình phủ định.

"Không đúng, mẹ nó đến cả em gái, bạn thân cùng phụ nữ mang thai cũng giết, còn thân tình cái gì?, thằng này giết điên rồi ".

Amou nói xong, La Verne đột nhiên mở miệng.

"Chúng mày có để ý, tất cả các vụ giết người đều trước khi bà mẹ chết không? ".

" Thằng kia giết nhiều người như vậy trong đó có em gái nhỏ của nó, mà đây còn là lúc nó không quá lớn,từ điểm này có thể suy ra cái giếng gần nhà ".

"Cứ cho là nó giết người không ai nhìn thấy vì nhà nó ở nơi hoang vắng đi nhưng cuối truyện rõ ràng nó sống cùng mẹ nó, nó giết cả em gái của mình, bà mẹ không có phản ứng gì sao?, kể cả không biết chẳng nhẽ không đi tìm?, không báo án? ".

"Cho nên tao cảm giác, bà mẹ biết thằng điên kia giết người ".

La Verne nói xong câu này, David bất giác thấy lạnh sống lưng.

"Ý mày là, bà mẹ tiếp tay cho thằng kia?, mỗi lần nó giết người ném xác đều là bà mẹ giúp nó vớt xác lên sau đó phi tang?, mà thằng kia không nhận ra? ".

"Điều này giải thích cho việc vì sao thằng kia giết mẹ mình thì cái xác một mực ở đó bởi không có ai tiếp tục giúp nó phi tang ".

David nói nốt suy nghĩ của La Verne ra mà theo câu này, không khí trong phòng bắt đầu có chút lành lạnh.

David rất nhanh nhìn lại quyển sổ nhỏ của mình, trong đầu lại nghĩ đến câu truyện thứ nhất sau đó lập tức đọc ra.

Mà lần này David còn nhận được câu trả lời nhanh hơn, đặc biệt nó đến từ Anaby.

"Khốn nạn, mày rốt cuộc đọc cái gì?, sách gì ác tâm như vậy? ".

"Đây rõ ràng là người chết sống lại trong bốn vách quan tài ".

"Ở quê nhà cũ của tao thỉnh thoảng vẫn có truyền ngôn kiểu này, vì sợ người chết chưa chết hẳn đã mang đi chôn cho nên mọi người đều sẽ để mở quan tài ở chính điện, đợi đủ 3 ngày mới bắt đầu chôn cất ".

"Khốn kiếp, vừa nghĩ đến đây tao đã thấy sợ, một người đột ngột tỉnh lại trong quan tài, kêu gào thảm thiết đầy bất lực sau đó cứ thế ở trong an tĩnh chết đi không ai biết là khái niệm gì? ".

"Tao mà là hắn thì tao cũng ước người ta đưa tao đi hoả táng luôn cho nhanh, đỡ gặp phải tình huống này ".

Nghe Anaby nói xong, cả ba tên người Pháp lại nhìn nhau sau đó tất cả mọi ánh mắt lại nhìn về phía David.

Còn David?, hắn lại nhìn quyển sổ nhỏ trong tay.

Quyển sổ nhỏ này... như có ma vậy.