Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 28: Chis.

Chương 28: Chis.


"Quyển sách nhỏ này là của ai trong số chúng mày? ".

David đặt quyển sổ nhỏ lên bàn, hắn hướng về 3 tên đồng bạn lên tiếng.

David tất nhiên chẳng phải thiên tài gì, hắn cũng chẳng thích đọc sách có điều quyển sách nhỏ này thật sự rất khác biệt, khác biệt với tất cả thể loại văn học mà hắn từng đọc.

David thậm chí còn không biết định nghĩa dạng văn học này như thế nào, đương nhiên đừng nói là David ở năm 1933, cho dù cỡ gần 100 năm sau cũng không có ai đưa ra định nghĩa rõ ràng cho thể loại Creepy Pasta này.

Có rất nhiều người còn cho rằng Creepy Pasta chẳng thể coi là một loại văn học chính thống, nó là một dạng ‘hỗn tạp’ mang hơi hướng của tiểu thuyết kinh dị, một chút của trinh thám.... có khi còn có một chút của cổ tích, của ngụ ngôn.

Gần như bất cứ truyện ngắn nào có yếu tố kinh dị, bất kể có bắt người ta động não để suy nghĩ hay không đều sẽ nhét vào Creepy Pasta.

Cho dù gần trăm năm sau Creepy Pasta vẫn là một thể loại khá dị biệt trong văn hoá thế giới huống hồ đây mới là năm 1933?

Cũng bởi vì quá khác lạ cho nên David mới càng thêm hứng thú, càng thêm tò mò muốn tiếp tục đọc thể loại văn học này nhưng mà nhìn ánh mắt của mấy tên còn lại, David cũng biết được câu trả lời.

Quyển sổ nhỏ này cũng không thuộc về ai trong căn phòng này cả.

"Đưa tao xem một chút ".

La Verne hướng về phía David đưa tay ra mà David cũng rất nhanh ném quyển sổ cho đối phương.

La Verne rất nhanh nhìn thấy cái tên Chis sau đó dừng lại vài giây như muốn kiểm tra trí nhớ của mình có gặp qua đối phương chưa.

Tiếp theo La Verne mới mở quyển sổ nhỏ này ra, bên trong cũng chỉ có 3 mẩu truyện ngắn bằng chữ viết tay, muốn đọc hết cả ba mẩu truyện này thì nhanh lắm, cũng chẳng tới 5 phút.

La Verne xem xong cũng không thể không gật đầu.

"Viết rất non nớt nhưng cũng rất sáng tạo, không biết là tác phẩm của ai? ".

Non nớt đương nhiên là non nớt dù sao một mẩu Creepy Pasta còn chẳng được coi là một bài văn hoàn chỉnh với mở bài – thân bài cùng kết bài.

Nhưng hiển nhiên nó cũng rất sáng tạo, gần như khác xa với tất cả những thứ văn học mà đám người Pháp này được tiếp xúc.

"Này, có khi nào là ma quỷ làm không? ".

Anaby như chưa thoát ra khỏi câu truyện trong vách quan tài, thân hình cao gần 1m8 của hắn có chút rét.

Nhìn biểu hiện của Anaby như vậy, Amou lập tức tỏ ra khinh thường nhưng hắn cũng không có ý kiến gì, ánh mắt nhìn David cùng La Verne.

"Từ sáng đến giờ trừ thằng Caporal cũng không có ai vào đây, phải chăng là nó? ".

David chép miệng một tiếng, hắn đưa tay chỉnh chỉnh gọng kính khiến điệu bộ của hắn tăng thêm vài phần tri thức.

Bá Đạt biết tên của cả 4 tên quan Pháp này nhưng ở trong miệng chúng, Bá Đạt mãi mãi là thằng Caporal (Cặp rằn) không tên không tuổi.

"Thằng đó?, nó lấy đâu ra thứ này?, chẳng nhẽ ăn cắp từ chỗ Lenem đại nhân? ".

Anaby lại chen miệng có điều lần này hắn cũng không bị khinh bỉ thậm chí còn có người gật gù với câu nói của hắn.

Một thằng An Nam lấy đâu ra vật này?, một thằng An Nam có thể đọc hiểu bên trong này nghĩ gì sao?.

Trong đầu mấy tên Pháp này hiển nhiên không coi là thế.

"Hắc, có khi nào Chis chính là bút danh của Lenem đại nhân không?, thằng Caporal kia nhân lúc Lenem đi vắng liền lẻn vào ăn trộm, nó tưởng là tài liệu gì quý giá nhưng hoá ra chỉ là một bản bút ký do Lenem đại nhân viết khi nhàm chán? ".

"La Verne, ý của ngươi là thằng Caporal đó làm phản?, nó là quân phản động? ".

Âm thanh này là của Amou, hắn có phần tức giận đứng lên mà khi hắn đứng lên, cơ thể hắn như một con gấu vậy.

Amou cao đến 1m85, đứng cùng mấy tên đồng đội người Pháp thậm chí còn cao hơn nửa cái đầu.

Hắn vốn nóng tính, nếu không phải sợ Lenem thì cái trại Yên Thế này tuyệt đối không yên ổn với hắn hơn nữa trại Yên Thế trong mắt người nước Nam là nơi giam giữ các chí sĩ yêu nước thì trong mắt người Pháp đây là nơi giam giữ một đám phản động, một đám không chịu giáo hoá, một đám không chịu thờ phụng mẫu quốc.


"Cũng có thể ".

David chỉnh chỉnh gọng kính, ném ra một câu không đầu không đuôi.

Nghe David nói, Amou lập tức đứng lên muốn đi ra ngoài hô lính bắt Bá Đạt nhưng rất may La Verne cản hắn lại.

"Không có gì, mày bình tĩnh một chút, thằng Caporal không phải mang đồ ăn cho chúng ta sao?, đợi nó quay lại liền biết ngay ".

"Không sợ nó bỏ chạy sao? ".

"Nó chạy mới tốt, nó chạy chúng ta mới có cớ ra khỏi cái nhà tù này, một mực phải chờ đến ngày nghỉ là quá lâu ".

"Được, vậy thì đợi hắn, tao nghe mấy thằng tù An Nam nói thằng Caporal này còn biết võ, không biết chịu được mấy đấm của tao? ".

"Ha ha, mày còn hy vọng vào võ vẽ của đám khỉ châu Á này?, tao nghe nói có mấy tên võ sư China lên đài quyết đấu với đám người người Anh sau đó vài quyền liền bị đánh cho rụng răng ".

Cũng không biết ai đang nói với ai, chỉ biết trong phòng này bắt đầu loạn, người một câu, ta một câu.

_ _ __ _ __

Không để đám quan Pháp đợi lâu, Bá Đạt cuối cùng cũng trở lại kèm một con gà tẩm mật ong.

Bá Đạt là người từng trải, hắn vừa bước vào căn phòng này đã thấy bốn đôi mắt nhìn chằm chằm vào hắn, cái ánh mắt đầy vẻ bất thiện, vừa nhận ra Bá Đạt đã cảm thấy không ổn.

Trong đầu Bá Đạt loạn chuyển, rất nhanh bước về phía trước nói.

"Thưa các quan lớn, con mang đồ ăn lên ạ ".

Trong lòng Bá Đạt khá bình tĩnh dù sao Bá Đạt cũng cảm thấy đầu nguồn việc này từ đâu.

Tuy không hiểu rõ đám quan Tây đang nghĩ gì nhưng hắn biết sự thay đổi của đám quan Tây đều là từ vị sư đệ Chí kia của hắn mà ra.


Bá Đạt không quá hiểu Chí định làm gì, đến cả Chí viết ra thì hắn cũng không hiểu nhưng trong lòng Bá Đạt cũng âm thầm đưa ra quyết định.

Nếu việc này thực sự quá nghiêm trọng, hắn sẽ vì Chí gánh tội thay.

Đây là một thời đại đầy u ám cùng bẩn thỉu nhưng chính trong cái u ám cùng bẩn thỉu này chính là lúc lòng người tỏ rõ nhất.

Trong lòng Bá Đạt, Chí rất có tương lai, có văn có võ có cái chí khí của các cụ đi trước, dám đi theo nối bước chụ Phan cho dù con đường tương lai cực kỳ khó khăn.

Bá Đạt không nói nhưng mà Bá Đạt phục.

Cái mộng tưởng của Chí lớn lao hơn hắn nhiều lắm, cái khí khái đi khắp bốn phương đất trời, nhìn hết thế thái phong tình sau đó trở về giúp đỡ người nước Nam trở về tìm một con đường cho người nước Nam... cái mộng tưởng này sao mà lớn lao đến thế?.

Bá Đạt đi theo thầy Huấn rất nhiều năm, Bá Đạt thậm chí hiểu lựa chọn của thầy Huấn.

Thầy Huấn không thể đi theo con đường của ông Đề Thám nhưng Bá Đạtt biết sâu trong lòng thầy mình cũng luôn mong muốn được như ông Đề Thám, muốn được cụ Phan, chỉ là thân bất do kỷ.

Thầy Huấn như một con hổ trong bài thơ Nhớ Rừng, lòng có mộng tưởng to lớn, có cái chí khí bễ nghễ thiên hạ nhưng lại chịu xiềng xích của thế gian nhưng... xiềng xích kia liệu có thể trói được con hổ cả đời?.

Bá Đạt biết, thầy Huấn đang đợi, đang đợi một ai đó có thể để thầy không có tiếc nuối, để thầy có thể gửi gắm ý chí của bản thân mà Bá Đạt biệt... thầy Huấn rốt cuộc cũng đợi được một người như thế.

Cho nên nếu đám người Pháp này trách tội, Bá Đạt nhất định sẽ vì Chí ngăn một kiếp này, hắn không sợ chết chỉ cần cái chết có ý nghĩa huống hồ hắn còn chưa chắc chịu chết.

_ _ __ _ __

Bá Đạt cung kính đúng đó nhưng trong ánh mắt lại không có nửa phần sợ hãi.

Cứ như thế đặt con gà lên bàn cho mấy tên quan Pháp, vừa cúi đầu vừa bước lui lại sau đó nói.

"Bẩm các quan, nếu không có việc gì con xin phép lui trước ".

Không ai đáp lại lời Bá Đạt, chỉ thấy Amou nhìn David mà David cũng gật đầu, ném mạnh quyển sổ nhỏ trong tay xuống dưới đất.

"Thằng An Nam, nói mày ăn trộm thứ này ở đâu? ".

Nghe David tra hỏi, trong lòng Bá Đạt chợt cảm thấy nhẹ hơn, Bá Đạt nhớ lại lời Chí nói.

Bá Đạt vội nhặt lên quyển sổ tay nhỏ sau đó lập tức cung kính mà đáp.

"Thưa quan lớn, đây là bản bút ký của thư ký ngài Lenem ạ ".

Nghe Bá Đạt nói vậy, bốn tên người Pháp nhìn nhau.

Bọn hắn thậm chí còn không biết Lenem có thư ký.

"Bút ký của thư kỳ ngài Lenem?, thế sao nó lại ở chỗ mày? ".

Tạm bỏ qua những gì không biết, David lại hỏi.

"Thưa quan lớn, chẳng là thư ký ngài Lenem cũng là người An Nam, vị thư ký này đối với văn hoá nước Pháp rất có hứng thú liền tập tành viết bút ký nhưng cũng không biết cho ai xem để đánh giá cho nên mới đưa cho con ".

Lời này cả Chí cùng Bá Đạt đã bàn tốt, Bá Đạt vừa nghe David nói liền lập tức trả lời.

Có một điểm nhất định phải nói rõ, Chí muốn sử dụng sự khác biệt trong văn hoá hai nước.

Tại An Nam, thư ký là thằng thư ký, thằng thư lại, thằng hầu... nói chung đây không phải một tên gọi quá mức cao sang gì, cái vị trí này thật ra rất thấp, chỉ cao hơn đám người hầu mà thôi.

Tại An Nam giai đoạn này, chỉ có quan thông ngôn, ngài thông ngôn, ông thông ngôn mà tuyệt không có mấy người dùng mỹ từ cho đám thư ký.

Tuy vậy ở Pháp hay hầu hết các nước phương Tây lại khác, thư ký rất quan trọng, thư ký không phải chức vị bình thường, càng không phải chức quan nhưng ngay cả quan nhiều khi cũng không bằng thư ký, đây chính là những nhân vật ‘gần vua’ nhất.

Chính vì sự chênh lệch này khiến cho hai chữ thư ký vào tai mỗi người lại có ý nghĩa khác nhau, mà đám người Pháp này cũng sẽ chỉ có thể hiểu theo nghĩa sau.

Thông tin lúc này trở nên đặc biệt không rõ ràng, không có Lenem ở đây đám người Pháp không có cách nào đi xác thực mà có Lenem ở đây... bọn chúng cũng khó lòng mà đi xác thực.

Lenem cao ngạo, Lenem khinh thường người An Nam nhưng hắn không chỉ khinh người An Nam, người Pháp hắn cũng khinh.

Một đám dân đen mà thôi, sao với được quý tộc như hắn?.

Chương mới hơn