Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 29: Không Đề.

Chương 29: Không Đề.


Le Verne lúc này nhớ tới một việc, một việc không nằm trong thẩm quyền của hắn, ở trại Yên Thế này có một người mà Lenem rất tôn trọng, người này có cái tên tương đối khó đọc gọi là ‘Huấn’.


Bốn kẻ người Pháp không rõ ông Huấn là ai, chỉ biết là một nhân vật rất có mặt mũi trong triều đình Phú Xuân.

Thật tình mà nói, có mấy người Pháp lại quan tâm triều đình Phú Xuân?, nhất là với đám Le Verne tuy nhiên bọn hắn lại không thể không quan tâm đến thái độ của Lenem với người tên Huấn kia.

Không ai rõ vì sao Lenem lại có vẻ nể người tên Huấn kia như thế nhưng mấy tên người Pháp đúng là cũng không dám động người kia thậm chí đã biến thành không để ý, không nhìn thấy, tai không nghe thấy, tâm liền không phiền.

Tuy vậy vì một vài lý do, Le Verne vẫn biết người đàn ông tên Huấn kia biết tiếng Pháp, có thể đọc và nói tốt tiếng Pháp.

Trong đầu Le Verne hiện ra một suy nghĩ, phải chăng người đàn ông tên Huấn kia chính là Chis?.

Người được Lenem đại nhân tôn trọng ắt hẳn có chỗ bất phàm, mà nay Le Verne đọc thử mấy mẩu truyện tiếng Pháp này liền phát hiện ra sự bất phàm bên trong, chí ít không quá giống bình thường.

Trong lúc Lenem đang hoài nghi, Anaby ở một bên bĩu môi không tin, trực tiếp hướng về Bá Đạt hỏi.

"Một thằng người An Nam có thể viết được cái gì?, có thể viết được thứ như này sao?"


Anaby không phải dạng người thông minh cho nên xưa nay hắn luôn cảm thấy những người thông minh rất lợi hại.

Ví như hắn không sợ đánh nhau với Amou cho dù Amou cao hơn hắn một cái đầu trái lại hắn tương đối nể sợ David cùng Le Verne, đặc biệt còn nể sợ Lenem.

Cũng bởi hắn không quá thông minh cho nên hắn cảm giác mấy mẩu truyện ngắn trong quyển sổ đặc biệt lợi hại.

Chủ yếu là truyện dài hắn cũng sẽ không đọc, quá mệt mỏi cũng quá đau đầu, thể loại mẩu truyện ngắn này cực kỳ thích hợp với hắn hơn nữa cái cảm giác suy luận ra dụng ý của tác giả quả thực làm Anaby hết sức vui vẻ.

Hắn thà rằng tin mẩu truyện ngắn này là Lenem viết còn hơn tin tưởng tác phẩm đến từ một người An Nam.

Đối với lời nói của Anaby, Bá Đạt cũng không biết nói gì chỉ cung kính đứng nguyên chỗ cúi đầu.

Mà lúc này David cũng tỏ ra hoài nghi nhưng hắn cũng biết hỏi Bá Đạt chẳng để làm gì thế là hẵng giọng.

"Mày gọi tên thư ký đến đây, bọn tao có việc cần hỏi nó ".

David tuy không cảm thấy quyển sổ nhỏ này đặc biệt lợi hại như Anaby nhưng mà hắn xác thực cũng có hứng thú rất lớn với tác giả cùng với nội dung tiếp theo trong quyển sổ nhỏ này.

Rất hiển nhiên,quyển sổ nhỏ chỉ có 3 mẩu truyện chứng tỏ lời Bá Đạt nói không sai, tác giả chỉ mới bắt đầu viết, thú thật David rất muốn tác giả tên Chis kia viết nhanh hơn một chút, muốn đọc càng nhiều những mẩu truyện như thế này.

Chủ yếu là bởi ở nơi này quá chán.

Trên đầu có Lenem một mực đè xuống, bốn tên người Pháp có thể hống hách trước mặt người An Nam nhưng đối mặt với Lenem thì sợ một phép, đến cả ho he cũng không dám.

Phía dưới cũng không có hoạt động giải trí nào, cũng chỉ có thể chơi bài nhưng bốn người đánh đi đánh lại, ngày nay qua ngày khác thì cũng chán, ngoại trừ chơi bài ra có lẽ cũng chỉ có đọc báo nhưng mà báo chí không phải lúc nào cũng có thể đến cái trại Yên Thế này.


Hiện tại tự nhiên xuất hiện một ‘nhà văn’ trong trại Yên Thế, có thể gia tăng thêm một hạng mục giải trí, cho dù nhà văn kia là người An Nam thì David cũng chấp nhận.

Ở một bên khác nghe David lên tiếng, Bá Đạt một lần nữa cung kính đáp.

"Thưa quan lớn, quan lớn đợi con một chút, con đi mời quan thư ký tới đây ".

Nói dứt lời Bá Đạt cẩn thận rời đi, khi quay lưng lại đôi lông mày của Bá Đạt nhẹ nhíu.

Tất cả sự việc cũng không khác Chí đoán trước là bao hoặc ít nhất tình hình đại khái là như thế tuy nhiên làm cho Bá Đạt lo lắng lại là việc khác.

Tuy đám người Pháp kia đao to búa lớn nhưng Bá Đạt sao không nhìn ra chúng có hứng thú với thứ mà Chí viết?.

Vấn dề là Chí chưa từng có dịp tiếp xúc gần với đám người Pháp, Bá Đạt lo lắng là chuyện này.

Bá Đạt biết Chí xuất thân tá điền tuy gặp cơ duyên nhưng tá điền thì vẫn là tá điền, hy vọng gì ở một anh nông nô tá điền cho địa chủ?.

Tài hoa của Chí là thứ Bá Đạt công nhận nhưng mà tài hoa là về thiên phú, đây là dạng người trên người mà các cụ hay nói ‘nhân trung long phượng’ chỉ là sống trên đời không chỉ cần tài hoa mà còn cần biết thời biết thế, còn cần khả năng đối nhân xử thế mà thứ này càng nhiều đến từ kinh nghiệm thực tế.

Bá Đạt vào nam ra bắc cả chục năm, dạng người nào cũng thấy, hắn tuy có kiêu ngạo nhưng lại không thiếu tỉ mỉ cùng sự mẫn tiệp, nếu không như vậy Bá Đạt cũng làm mất mặt thầy Huấn quá.

Ở trong cái trại Yên Thế này, Bá Đạt là người An Nam duy nhất có thể lại gần đám người Pháp, đây là điều không phải ai cũng làm được.

Bá Đạt sợ nhất Chí khiến đám quan Pháp tức giận, khi đó bao nhiêu nỗ lực thể hiện tài văn chương của hắn liền thành công cốc, tính mạng có thể không lo nhưng chịu một trận đòn roi, bị đánh cho nửa sống nửa chết là điều hoàn toàn bình thường.

_ _ __ _ _

"Anh Chí, đám người Pháp đó muốn gặp anh ".

Bá Đạt rất dễ dàng tìm đến Chí, vừa gặp Bá Đạt liền vào thẳng vấn đề.

Chí nghe vậy, trên mặt rốt cuộc xuất hiện một nụ cười, hắn cũng không hỏi Bá Đạt đám quan Pháp đó ở đâu hay yêu cầu Bá Đạt dẫn đường, thú thật hắn ở cái trại Yên Thế này lâu như vậy, đại hình nơi này thế nào hắn cũng sớm rõ, chẳng qua cho dù biết thì cũng không thể tiến vào mà thôi.

"Anh Chí, đối mặt với đám quan Pháp kia anh Chí định nói gì?, anh Chí có ý định làm gì? ".

Nghe Bá Đạt đột nhiên hỏi, Chí hơi dừng bước.

Chí hiểu ý tứ của Bá Đạt, Chí có thể nói tiếng Pháp nhưng chỉ ở mức giao tiếp cơ bản, nếu muốn bình thản nói chuyện với đám người Pháp là không thể nào.

Đây cũng không phải Chí không nghĩ tới chẳng qua Chí cũng có cách của hắn, hắn cũng đã sớm nghĩ ra một con đường.


Chí biết người Pháp coi thường người An Nam, có khi dùng từ coi thường là còn nhẹ, phải dùng từ khinh bỉ mới đúng.

Dùng thân phận người An Nam xuất hiện trước mặt người Pháp là cực kỳ bất lợi, khi mà đối phương dùng ánh mắt như nhìn nô lệ đối đãi với hắn thì bất kể hắn có tài hoa ra sao đều không có đất dụng võ.

Chí cảm thấy hắn lại cần phải biên chuyện xưa, ví như Chí có một ưu thế không phải ai cũng có,ưu thế của hắn chính là không cha không mẹ, lục tung cả cái làng Vũ Đại kia lên cũng không ai nói rõ được cha mẹ hắn.


Chí là đứa trẻ bị bỏ rơi tại lò gạch cũ mà nếu như thế hắn sẽ có không gian phát triển chuyện xưa, ví như nói... hắn là con lai chẳng hạn.

Cha hắn là người Mỹ, mẹ hắn là người An Nam.

Lời nói dối này thậm chí giống hệt cuộc đời của Chí ở kiếp trước, cha hắn là người Mỹ, mẹ hắn là người Việt cho nên ngay cả Chí cũng cảm thấy không có vấn đề.

Sau đó thì sao nữa?, đương nhiên lại là một chuyện xưa khác, ví như người cha trước đây trở về làng vũ đại nhận con.

Cha hắn... Chí cũng đã nghĩ kỹ, hắn từng hướng về thầy Huấn nói qua về huyền thoại Ali, trực tiếp biến đối phương từ người thầy thành người cha từ xa về nhận con cũng không có vấn đề dù sao con người huyền thoại mang tên Ali kia thậm chí còn chưa sinh ra.

Có cái cố sự này chí ít Chí cũng có cái gốc gác của người Mỹ, cũng hợp lý hoá vài thứ của hắn như tiếng Anh, như khả năng Boxing lại thêm chiều cao của hắn tương đối tốt so với người An Nam, nói hắn là con lai cũng có độ thừa nhận rất lớn.

Cũng chỉ có mượn cái thân phận con lai này, Chí mới có thể có càng nhiều sự thừa nhận của đám người Pháp sau đó mới có thể tính toán càng nhiều việc.

Tuy nhiên nhìn Bá Đạt như vậy, Chí lại không tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình mà hướng về Bá Đạt ôm quyền.

Bá Đạt hiểu cái trại giam này hơn Chí cũng hiểu đám quan Tây này hơn Chí, lời nói của Bá Đạt tất nhiên có giá trị để Chí đi nghe.

"Anh Chí, tôi biết anh Chí là người có chí lớn, có tài năng, là người văn võ song toàn lại có cái mộng tưởng to lớn nhưng các cụ xưa có nói dục tốc bất đạt, không bằng anh Chí lùi lại mà cầu việc khác? ".

Chí trầm ngâm mấy giây lại nói.

"Anh Đạt, mong anh nói rõ, Chí tôi vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê ".

Bá Đạt nghe vậy liền tiến lên một bước, nói thầm vào tai Chí mấy câu, Chí càng nghe ánh mắt càng sáng.

Đợi Bá Đạt nói xong, Chí lại một lần nữa ôm quyền.

"Anh Đạt, lần này thật sự cảm ơn anh quá ".

Bá Đạt nghe vậy lắc đầu cười cười, thản nhiên nói.

"Ơn huệ gì, tôi với anh là sư huynh đệ đồng môn, cùng bái một thầy, tôi học cái vũ dũng của thầy, anh lại được truyền dạy cái văn thơ của thầy, tuy khác nhau nhưng chung một nguồn cội, tôi đương nhiên phải giúp anh ".

Nói xong Bá Đạt cũng hướng về Chí ôm quyền, hai nam nhân cười lên ha hả rồi cùng nhau hướng về phòng làm việc của đám quan Tây.