Chương 25: Tâm Sự Cùng Mồi Câu.

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 25: Tâm Sự Cùng Mồi Câu.

Chương 25: Tâm Sự Cùng Mồi Câu.


So với Chí thì Bá Đạt thân với đám quan tây hơn hẳn, chủ yếu vì Bá Đạt cũng đã ở trong này hơn 1 năm đồng thời còn có thể nói tiếng Pháp.

Hắn lại đi theo thầy Huấn, được thầy Huấn giới thiệu cho Lenem, lấy thân thủ phi phàm mà trở thành cặp rằn.

Tất nhiên không phải khơi khơi mà thầy Huấn giúp đỡ Bá Đạt, thứ nhất Bá Đạt là đệ tử thầy Huấn, thứ hai Bá Đạt vào trại cũng là vì thầy Huấn.

Bá Đạt là người chí tình chí nghĩa, hắn vốn làm quan tòng lục phẩm, đi áp tiêu cho triều đình, đến khi thầy Huấn xảy ra cơ sự, hắn liền từ bỏ chức quan sau đó xin vào trại Yên Thế, tất nhiên xin vào trại là không thể nào, Bá Đạt cũng đi làm chút tiền án tiền sự.

Chí nghe Bá Đạt nói, năm ngoái để xin vào trại Yên Thế, hắn sau khi từ quan liền đá gẫy chân một tên địa chủ, ông anh này thật sự dám chơi, dám liều.

"Anh Đạt này, sau khi ra tù anh có suy nghĩ gì không? ".

Chí sáng hôm nay cũng không rèn luyện thân thể, hắn tìm tới Bá Đạt trò chuyện mà Bá Đạt cũng rất vui vẻ tiếp chuyện Chí.

Trong cái trại giam Yên Thế này, Bá Đạt cũng không có bạn bè, cho dù cái đám đàn em đi theo hắn cũng chỉ như đám Ba Beo đi theo Minh, đàn em mà thôi, không tính là bạn bè.

Bá Đạt làm người nghĩa khí nhưng cũng cực kỳ cao ngạo, nói theo ý tốt đẹp thì là cái khí chất con nhà võ, cái khí khái của nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng nói khó nghe thì là kiêu căng cùng phách lối.

Người không lọt vào mắt hắn vậy thì hắn căn bản không đi phản ứng.

Trong trại giam này trừ Chí ra cũng không có ai có thể lọt vào mắt Bá Đạt, tất nhiên trong trại ngoại trừ thầy Huấn ra thì còn vài tù nhân khác cũng tham gia phong trào Khởi Nghĩa Yên Thế có điều Bá Đạt đối với bọn họ tuy kính nể nhưng không quen biết lại thêm đám quan suất cực kỳ cẩn thận với những tù nhân này, bình thường Bá Đạt cũng không được phép trò chuyện với bọn họ.


Chí còn biết Bá Đạt cao ngạo đến mức, từ xưa đến nay hắn ra tay với đám tù nhân trong trại Yên Thế chỉ dùng 3 phần lực.

Theo cách nói của Bá Đạt, đám ngục tù này không xứng cho hắn xuất toàn lực, cũng bởi lý do này mà thằng Ba Beo trước đó mới lầm tưởng Bá Đạt cùng nó không chênh quá nhiều.

Nếu hai bên đánh hết sức, Bá Đạt... chấp ba thằng như Ba Beo cùng lên có khi vẫn thắng.

Không nói đâu xa, Chí chỉ bằng kinh nghiệm kiếp trước mà không dựa vào Siêu Sức Mạnh thì hôm đó cũng thua trong tay Bá Đạt dù sao thân thể của Chí quá mức kém cỏi.


"Tôi cũng không có dự định gì, tôi chỉ quyết ý đi theo thầy thôi, thế còn anh thế nào anh Chí? ".

"Tôi nghe thầy nói, anh Chí muốn ra nước ngoài,muốn đi đây đi đó, muốn mở mang tầm mắt như cụ Phan? ".

Chí nghe vậy gật đầu, việc này hắn đã nói với thầy Huấn, Bá Đạt biết cũng không lạ.

Ngoài ra trong lòng Chí có chút thở dài, Chí biết thầy Huấn mấy năm sau sẽ trở thành tử tù.

Cho dù đây còn là chuyện của mấy năm sau nhưng nếu không có gì cải biến, thầy Huấn vẫn sẽ bị đưa ra pháp trường.

Chí cũng biết nếu hắn không nhập hồn vào cơ thể này, nếu chủ nhân của thân thể này không chết một cách bất ngờ thì anh Chí trong trại giam này y nguyên sẽ trở thành Chí Phèo, cái vết rạch trên mặt hắn là minh chứng rõ ràng nhất.

Bá Đạt muốn đi theo thầy Huấn, cũng không biết sau này hắn lại tính thế nào?.

Trong lòng Chí hiện tại vẫn rất cảm kích với thầy Huấn, nếu có cơ hội hắn nhất định sẽ thử cứu thầy, tất nhiên việc này là một quá trình không đơn giản dù sao thầy Huấn cũng không phải người thường.

Người như thầy Huấn thà chết vinh còn hơn sống nhục, đã sớm coi nhẹ sinh tử, Chí không thể cứu thầy Huấn bằng cách cướp ngục, như vậy sẽ làm bẩn danh dự cùng tiếng thơm cả đời của thầy.

Nét chữ nết người, nhìn chữ thầy Huấn, Chí hiểu nhiều lắm.

Con người thanh cao cùng cao ngạo như thầy Huấn thì sao lại chịu cái cảnh trốn tù sau đó cả đời còn lại phải lủi thủi cúi đầu tiếp tục chạy trốn?.

Người như thầy Huấn cũng giống Từ Hải vậy, có chết cũng phải khí khái, phải hiên ngang lẫm liệt.

Cho nên cướp pháp trường hay cướp ngục bản thân Chí chắc chắn không làm, muốn cứu thầy Huấn cũng chỉ có thể để chính quyền Pháp tự mình thả thầy, mà đây vốn không phải việc dễ dàng.

Về phần cụ Phan trong miệng Bá Đạt hiển nhiên là Phan Bội Châu, một nhà nho yêu nước cực kỳ nổi tiếng, cụ Phan nổi tiếng đến mức Chí không cần đi hỏi thầy Huấn, chỉ cần lân la nói chuyện với vài tên lính tập cũng biết cụ Phan và phong trào Đông Du.

"Đúng, tôi muốn đi đây đi đó, đi ra nước ngoài để mở mang tầm mắt, xem người nước ngoài sống ra sao ".

Nói đến đây Chí ngập ngừng một chút rồi hỏi Bá Đạt.

"Anh Đạt này, anh có phần thân với quan tây, không biết quan tây bình thường làm gì?".

Bá Đạt nghe Chí hỏi, hắn hơi nhíu mày suy nghĩ một chút rồi nói.

"Đám quan tây bình thường cũng không có việc gì làm,đều ở trong phòng chơi bài tây, anh muốn gặp đáp quan tây đó? ".

Quan tây bình thường đúng là không có việc gì để làm trừ khi thượng cấp kiểm tra, ở niên đại này cũng không có TV, không có Internet, đến cả bia rượu cũng hạn chế cho nên tập trung chơi bài tây có lẽ là thú vui giải trí lớn nhất.

"Cũng không phải, tôi nào quen biết ông quan tây để mà gặp, chẳng qua tôi cũng có chút việc khó nói, cũng không biết giải thích với anh Đạt thế nào ".

Chí cùng Đạt là đồng môn, Đạt không nghĩ nhiều lập tức nói.

"Chúng ta là sư huynh đệ đồng môn, có gì không thể nói, anh Chí cứ nói thử xem, nếu trong khả năng giúp được tôi sẽ giúp ".
Chí cũng chỉ đợi Đạt nói câu này, hắn lập tức thở dài một hơi tỏ ý phiền não sau đó đáp.

"Anh Đạt ạ, tôi muốn ra nước ngoài thì cũng cần một cái nghề, có cái nghề ổn định cuộc sống mới có thể chú tâm làm càng nhiều việc, có thể quan sát xã hội người ta ".

"Anh Đạt cũng biết tôi cũng coi như hiểu con chữ, nay được thầy Huấn dạy tiếng Pháp cùng chữ Nôm thì thích lắm, tôi mấy ngày nay cũng thử viết vài đoạn văn ngắn bằng tiếng Pháp, tôi hy vọng có thể làm nhà văn ".

Bá Đạt nghe Chí nói, con mắt mở lớn, hắn cảm thấy Chí đang nói đùa, nói cái gì khó tin lắm.

Dù sao, casi suy nghĩ của Chí ở thời đại này thực sự quá khác biệt, Đạt lập tức can ngăn Chí.

"Anh Chí này, anh và tôi đều là người nước Nam, mà người nước Nam khó viết cho người Pháp hiểu lắm, tôi vẫn khuyên anh biết khó mà lùi ".

"Chưa kể đám người Pháp đó khi biết tác giả là người nước Nam, chúng cũng không đọc, chỉ sợ cái nghề này anh không làm được ".

"Thân thủ anh Chí tốt như vậy lại có thể nói tiếng Pháp, sao không thử đi làm ông vệ?".

Ông vệ là gì?, ông vệ chính là vệ sĩ.

Thời đại này tất nhiên đã có vệ sĩ mà nói thẳng ra thời đại nào cũng có vệ sĩ cả chỉ là được biết với những cái tên khác nhau mà thôi.

Ông vệ cũng không phải đi bảo vệ quan lớn, quan lớn không cần ông vệ dù sao bên cạnh quan lớn chưa từng thiếu lính.

Ồng vệ là người phụ trách an toàn cho các ông chủ người tây, có ông chủ tây sau lưng, địa vị của ông vệ cũng lớn lắm.

Đương nhiên ông vệ bình thường cũng không phải người An Nam, các chí sĩ yêu nước người An Nam kể cả có đại bản lĩnh cũng sẽ không chịu cúi đầu trước mặt người Tây để làm ‘ông vệ’, người không có bản lĩnh đương nhiên cũng không thể làm cái nghề này được.

"Cảm ơn lời khuyên của anh Đạt nhưng tôi vẫn muốn thử ".

"Trong trại không phải có vài ông quan tây sao, anh Đạt giúp tôi một lần ".

Bá Đạt nghe Mính nói vậy liền thở dài một hơi nhưng vẫn gật đầu, hắn cảm thấy Chí rõ ràng chưa gặp đầu tường chưa chịu quay đầu, vậy để Chí thấy khó một chút là được rồi.

"Được rồi anh Chí, vậy anh muốn tôi làm gì? ".

Chí cười cười, từ trong tay lấy ra một quyển sổ nhỏ bằng lòng bàn tay.

Dạng sổ nhỏ này, người An Nam vốn không có, tất nhiên ở Pháp hay các nước Tây Dương thì có nhiều lắm.

Quyển sổ tay này là thầy Huấn cho Chí, cũng không biết thầy Huấn từ đâu có được.

"Anh Đạt, tôi có viết vài mẩu truyện bằng tiếng Pháp ở đây, đợi anh gặp ông quan tây hoặc tranh thủ lúc quan tây đang chơi bài, anh Đạt lỡ tay làm rơi, để lại nơi đó là được rồi, cẩn thận một chút đừng để quan tây biết là anh cố ý để lại ".

"Nếu mấy hôm sau mà quan tây không tìm anh vậy thì thôi nhưng nếu quan tây tìm anh, anh cứ nói thế này, thế này...".

Chí nói thầm vào tai Bá Đạt, một lúc sau hai người liền tách ra, Bá Đạt tiếp nhận quyển sổ tay của Chí, ánh mắt đầy khó hiểu.

"Anh Chí, chỉ đơn giản như vậy? ".

Chí cười cười gật đầu, cũng nói.

"Đúng, chỉ đơn giản như vậy, tôi chủ yếu muốn xem mấy ông quan tây đọc xong tác phẩm của tôi sẽ có suy nghĩ gì mà thôi ".

Bá Đạt nghe vậy gật gù, hắn nhét quyển sổ vào trong tay áo sau đó nói.

"Được, anh Chí đợi tôi một chút, lúc này đám quan tây quá nửa cũng đang chơi bài, tôi đi xem giúp anh ".

"Vậy cảm ơn anh Đạt rồi, anh Đạt cẩn thận một chút ".

Bá Đạt cười cười, cho Chí một cái nhìn tự tin sau đó xoay người rời đi.

Đối với Bá Đạt mà nói, để quyển sổ tay này thần không biết quỷ không hay xuất hiện cạnh đám quan tây đang tập trung chơi bài vẫn là quá dễ dàng.