Chương 24: Ta Muốn Làm Nhà Văn.

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 24: Ta Muốn Làm Nhà Văn.

Chương 24: Ta Muốn Làm Nhà Văn.


Thời gian thấm thoát trôi qua, Chí đã ở trong trại Yên Thế này 1 tháng mà so với khoảng thời gian lần đầu tiên kể từ khi vào trại, Chí gần như thay da đổi thịt, chỉ sợ Bá Kiến hay người dân làng Vũ Đại hiện tại thấy Chí còn không nhận ra.

Hắn trắng hơn, cơ thể cũng đầy đặn hơn.

Lúc trước nhìn từ bên ngoài, Chí có vẻ cân đối nhưng chỉ có hắn biết khi cởi cái lớp áo kia ra, cơ thể hắn cũng cực kỳ gầy còm, không tới nỗi như que củi nhưng cũng thuộc dạng xanh xao vàng vọt.

Nhưng mà ở trong tù 1 tháng, sinh hoạt cùng rèn luyện cực kỳ khoa học, chất lượng cuộc sống cũng tốt khiến trạng thái thân thể của Chí dần dần khá lên không ít, cởi cái lớp áo tù kia ra còn có thể nhìn thấy chút da chút thịt.

Trong khoảng thời gian này, Chí sinh hoạt rất điều độ, buổi sáng ở trong phòng giam rèn luyện cơ thể, đầu giờ chiều đi theo thầy Huấn tiếp tục học tiếng Pháp cùng chữ Nôm, đến khi mặt trời xuống núi liền từ biệt thầy Huấn trở về phòng giam dạy đám Ba Beo học chữ.

Ban đầu Chí còn cảm thấy nuối tiếc khi không được tiếp xúc với Lenem nhưng hiện tại xem ra đây cũng không có gì để nuối tiếc cả.

Vì Lenem không tìm Chí cho nên Chí có rất nhiều thời gian rảnh để học tập cùng rèn luyện bản thân.

Lần trước Chí đánh một trận cùng Bá Đạt, hắn tuy thắng nhưng cũng phải chơi liều, cảm giác phi thường chật vật nhưng hiện tại Chí tin tưởng hắn muốn thắng Bá Đạt không khó, không đến 10 chiêu hắn có thể giải quyết trận đấu này.


Tất nhiên từ sau lần đọ sức kia, Bá Đạt cũng không tìm Chí thử luyện, Chí hiện tại là học trò của thầy Huấn, việc quan trọng nhất là học cái chữ, biết con chữ mà không phải đụng võ, đụng tay chân.

Ở điểm này Bá Đạt hiểu mà Chí cũng hiểu.

Trong khoảng thời gian này, Lenem có về qua nhà tù 2 lần, từ chỗ thầy Huấn lấy đi ba bức tranh chữ đồng thời rời đi có chút vội vàng,cũng không biết đang làm gì?.

Chí không có cách nào làm thân với Lenem, cho nên hắn cũng bắt đầu chuyển ý nghĩ sang một số người khác ví dụ 4 tên Quan Cai trong trại giam này chẳng hạn, tất cả đều là người Pháp.

Như đã nói, ở An Nam, thấp nhất là lính tập, trên tập là cai, trên cai là suất, trên suất thì quản.

Tính ra mà nói, chức vụ Quan Cai cũng không cao đặc biệt khi còn là người Pháp tuy nhiên Bá Đạt cũng vì Minh giải thích một chút.

Đám người Pháp này tuy là Quan Cai nhưng lại trông giữ trại Yên Thế, đại vị so với đám cai khác cao hơn nhiều, cũng theo Bá Đạt, đợi kỳ hạn công việc kết thúc, có thể rời khỏi nơi đây thì mấy tên người Pháp này đều được thăng hàm, trở thành Quan Suất hoặc còn được gọi là Suất Đội.

Suất Đội đã rất cao, tương đương với trung sĩ trong quân đội của Pháp.

Cũng đừng nghĩ trung sĩ quá thấp, làm đên Suất Đội đã có thể lĩnh quân, có thể thống lĩnh một tiểu đội lính An Nam đi thực hiện công việc.

Lại nghe nói, trên phố thị có các ‘ nhà khám’, đứng đầu mỗi ‘ nhà khám’ cũng chỉ là Suất Đội, nói theo ngôn ngữ hiện đại thì Suất Đội tương đương với trưởng đồn công an tại một phường của Việt Nam.

Quay lại vấn đề chính, hiện tại trong đầu Chí lại có ý tưởng, hắn muốn viết sách.

Nghe thì buồn cười nhưng đây xác thật là một đầu đường ra của Chí.

Chí ăn được ngon ngọt từ một bài thơ, cái thân phận thi sĩ giúp hắn nhiều lắm.

Hắn trong mắt đám tù nhân bỗng chốc trở thành người có học,thành thi sĩ.

Đến cả đám lính tập mỗi khi nhìn thấy Chí cũng chào hỏi một tiếng ‘Anh Chí’, đây không chỉ là gọi cho có mà còn mang theo sự kính nể.

An Nam hiện tại tuy chịu ách đô hộ của người Pháp nhưng sự ảnh hưởng của nho giáo với người An Nam vẫn còn rất nặng cho nên người có học vẫn quý lắm, vẫn được người khác trọng vọng lắm.

Lần này Chí quyết tâm không chỉ để đám lính tập trọng vọng mà mục tiêu của hắn còn là 4 tên quan cai đứng đầu nhà tù này.

Mấy kẻ này ở trong nhà tù cũng là nhân vật số 2, chỉ chịu ở dưới Lenem mà Lenem bình thường cũng sẽ không quản công việc trong ngục cho nên đây mới chân chính là những kẻ khống chế toàn bộ trại Yên Thế này.

Thật ra mà nói đây cũng không phải suy nghĩ nhất thời của Chí, hắn đã có suy nghĩ này từ trước nhưng nghiệt một nỗi là hắn không biết tiếng Pháp.

Hắn cũng không thể nhờ thấy Huấn giúp hắn phiên dịch, nhờ thấy Huấn viết cho hắn một tác phẩm tiếng Pháp.

Bá Đạt lại càng không thể giúp hắn, Bá Đạt có thể giao tiếp bằng tiếng Pháp, hắn giao tiếp khá chuẩn nhưng mà Bá Đạt... không biết viết tiếng Pháp.

Chỉ biết nói mà không biết viết, đây có tính là lạ hay không?, thật ra cũng không có gì lạ, Chí từng đi qua Việt Nam, hắn từng thấy rất nhiều đứa bé giups cha mẹ bán hàng, có thể nói tiếng Anh như gió với người nước ngoài nhưng hỏi ra thì lại không biết viết.

Bá Đạt quả thật không tính là trường hợp đặc biệt hay kỳ lạ.

Chí chỉ có thể tự mình cố gắng, tự mình viết một tác phẩm tiếng Pháp mà hiện tại Chí cảm thấy cũng đã có thể bắt đầu thử được rồi.

Hắn có Siêu Trí Nhớ cho nên hắn học tiếng Pháp cực kỳ nhanh, có thể nói bằng năng lực này Chí chẳng khác gì thiên tài ngôn ngữ của thế giới này, dùng thời gian mấy chục ngày học tiếng Pháp cũng là đủ rồi, tất nhiên nếu có gì không hiểu, nếu có gì còn không rõ ràng, hắn hoàn toàn có thể chạy tới hỏi thầy Huấn cho nên Chí đối với việc viết sách càng có lòng tin.

Kiếp trước Chí đọc không ít sách cho nên hắn có rất nhiều ‘lá bài’ có thể chọn nhưng Chí hiện tại vẫn chưa thực sự hiểu rõ thế giới này.

Đây là một thế giới bao gồm hai tác phẩm văn học Việt Nam trong giai đoạn kháng chiến chống Pháp, vậy các sự kiện hay các nhân vật có thật trong lịch sử có xuất hiện hoặc có bị cải biến không?.

Đây là một vấn đề rất quan trọng nhưng chính Chí lại không trả lời được, càng là như thế hắn càng không thể quá lộ.

Trước khi hiểu rõ thế giới này, Chí sẽ không tự bắn vào chân mình.

Đầu tiên viết sách phải chọn truyện ngắn, Chí không thể đi viết tiểu thuyết được,quá dài, quá tốn thời gian cùng công sức, quan trọng nhất tiếng Pháp của Chí không đủ để Chí viết một quyển tiểu thuyết.

Chí lựa chọn truyện ngắn.

Tại Việt Nam khi nói về truyện ngắn, rất nhiều người sẽ nghĩ tới Nam Cao nhưng mà Chí thực sự không dám động tác phẩm của nhà văn này.

Ngay bản thân hắn còn là một nhân vật trong truyện ngắn của Nam Cao, ai biết có bao nhiêu nhân vật nữa tồn tại trong thế giới này?.

Tác phẩm của Nam Cao là không thể đụng đồng thời vì xuất hiện cả thầy Huấn Cao, Chí cũng không muốn động bất kỳ một tác phẩm truyện ngắn trong văn học Việt Nam nào, trên hết Chí muốn viết cho quan Pháp xem, truyện ngắn Việt Nam nhiều khi không có tác dụng thậm chí còn có tác dụng ngược.

Nhất định phải chọn truyện ngắn nước ngoài.

Trong số các tác giả viết truyện ngắn nước ngoài, Chí thích nhất O Henry, đây thậm chí có thể coi là tác giả đương đại viết truyện ngắn hay nhất thế giới.

Đáng tiếc cũng không thể chọn.

Nói ví dụ đơn giản, một tác phẩm truyện ngắn tiêu biểu như Chiếc Lá Cuối Cùng, tác phẩm này được xuất bản năm 1907, hiện tại đã là 1933.

Nếu thế giới này không có O Henry, không có Chiếc Lá Cuối Cùng có lẽ Chí sẽ đi thử nhưng Chí biết hỏi ai về việc này?, người An Nam hiện tại căn bản không biết ai là O Henry.

Còn nếu thế giới này có O Henry cùng Chiếc Lá Cuối Cùng, chỉ cần hắn dám viết vậy hắn sẽ đối mặt với phiền phức ngập trời.

Chí chỉ có thể lùi lại mà lựa chọn một tác phẩm khác, mà Chí biết có một loại văn học chắc chắn không sợ đụng.

Loại văn học này gọi là Creepy Pasta, một dạng văn học được định nghĩa vào năm 2007.

Hiện tại mới là 1933, chính Chí cũng không biết hắn có thể sống tới năm 2007 hay không chứ đừng nói sợ ai kiện tác quyền.

Nghĩ đến Creepy Paste, Chí lập tức bắt tay vào viết


_ _ _ __ _ _

Tôi không thể thở, không thể cử động, mọi thứ đều tối đen, không ai nghe lời tôi kêu gào, nếu sớm biết như vậy tôi thà chọn hoả thiêu còn hơn.

_ _ __ _ _ _

Chí lựa chọn viết một đoạn văn ngắn thậm chí phải gọi là một mẩu văn ngắn cũn bằng tiếng Pháp.

Bởi đây chỉ là một mẩu văn ngắn, với trình độ tiếng Pháp của Chí hiện tại hoàn toàn có thể hoàn thiện, chính Chí khi nhìn mẩu văn này cũng cảm thấy hài lòng.

Mà việc còn lại chỉ là làm sao cho đám quan suất người Pháp thấy là được rồi.

Cũng hy vọng... mọi thứ đều tốt đẹp.