Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 23: Ân Cùng Uy.

Chương 23: Ân Cùng Uy.


Chí ở trong ngục giam Yên Thế đã 15 ngày, ít nhất tính từ thời điểm Chí đến thế giới này.

Tuy hiện tại thân phận của Chí đề cao nhưng không có nghĩa là Chí đã có thể thăm dò hết trại Yên Thế.

Hắn có thể tự do đi lại hầu hết mọi nơi ngoại trừ phòng làm việc của Lenem cùng phòng biệt giam.

Trại Yên Thế không chỉ biệt giam mỗi thầy Huấn, nơi đây còn biệt giam các chí sĩ yêu nước tham dự vào phong trào Khởi Nghĩa Yên Thế.

Bởi Chí không quá am hiểu với sử Việt, trừ một số sự kiện đặc biệt lớn, đặc biệt huy hoàng ra còn lại Chí rất khó quan tâm tới.

Cũng chẳng trách hắn được dù sao cái gốc tích Việt Nam trong người hắn quá nhạt, nếu không phải mẹ nuôi, Chí có khi còn không biết chút gì về quốc gia này.

Bởi vì Chí không chủ động đi tìm hiểu, thầy Huấn cũng không chủ động kể về những chí sĩ yêu nước kia cho nên Chí cũng không quá rõ ràng trong trại Yên Thế này ngồi mấy con ‘hổ’.


Trong mấy ngày này, Chí với Bá Đạt cũng trở nên quen thuộc hơn, Bá Đạt cũng không hổ là học trò của thầy Huấn, người này không phải phường du côn cắc ké như thằng Ba Beo, Bá Đạt là quan võ hẳn hoi, quan tòng lục phẩm.

Chí thì không hiểu ‘chính lục phẩm’ với ‘tòng lục phẩm’ là gì, xưng hô này quá xa lạ nhưng Chí biết trước khi vào ngục giam, Bá Đạt ở trên giang hồ rất có mặt mũi.

Bá Đạt ở trên giang hồ được gọi là Bá Cước, một thân cước pháp tung hoành Nam Kỳ Lục Tỉnh, không thể nói là vô địch nhưng thường thường cũng khó gặp địch thủ.

Bá Đạt cũng kể bản thân hắn trước khi vào ngục giam thì vốn là quan áp tiêu, chuyên vận chuyển hàng hoá trong triều đình, đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn thấy rất nhiều thứ thú vị.

Bá Đạt kể cho Minh nghe rất nhiều chuyện, ví như hắn từng tới Bắc Kỳ, từng ra Hà Thành, cũng từng so chiêu với vài nhân sĩ Bắc Hà.

Lại như Bá Đạt có dịp tới đất võ Bình Định, từng lập lôi đài chiến, từng cùng thử sức với vài võ sư Bình Định thậm chí từng lên Tây Sơn.

Qua lời kể của Bá Đạt, Chí lại hiểu thêm một chút cái thế giới này, thế giới này thật ra vẫn giới hạn trong mặt nhận thức bình thường của Chí.

Thế giới này không tồn tại đẳng cấp,ví như Bá Đạt là quan võ tòng lục phẩm, vì triều đình áp tiêu, một thân Bá Cước ngang dọc Lục Tỉnh nhưng đây cũng không phải đẳng cấp mà là chiến tích sau nhiều trận của Bá Đạt tích luỹ mà thành.

Lại như một võ sư nào đó đất Tây Sơn, đồ đệ có mấy trăm người cũng không khẳng định hắn đánh thắng một vị nhân sĩ Bắc Hà chỉ có vài ba đồ đệ, võ sư chẳng qua là xưng hô mà người đời kính trọng dành tặng lẫn nhau mà thôi.

Trên thế giới này cũng không tồn tại khái niệm vừa nhìn đã phân biệt được mạnh yếu, chưa đánh cũng chưa ai nói trước được cái gì, cùng lắm chỉ nhìn ra đối phương có luyện qua mà thôi.

Chung quy lại, cái gọi là võ tại thế giới này cũng không khác bình thường là bao mà Chí cũng có tự tin vô địch đất An Nam.

Vô địch thế giới thì hắn không dám nói dù sao quái vật trên thế giới này nhiều lắm nhưng dựa theo chiến lực Bá Đạt miêu tả, hắn vô địch khắp cõi An Nam cũng không tính là không thể.


Chí kiếp trước đã được gọi là quái vật, một dạng như trời sinh thần lực, kỳ tài luyện võ gì gì đó.

Thân thể kiếp này của Chí vốn không thể so sánh với kiếp trước nhưng với Siêu Sức Mạnh mà mẹ nuôi tặng cho hắn, Chí tin tưởng chỉ cần bồi bổ tốt thân thể này, đánh khắp Đông Dương vô địch thủ không tính là mục tiêu khó gì.


Bởi vì quan hệ của Chí với Bá Đạt càng ngày càng tốt, hai người dù gì cũng coi như đồng môn cho nên Chí rốt cuộc vẫn mở miệng xin Bá Đạt sắp xếp một chút cho đám Ba Beo.

Cuộc sống của Chí càng ngày càng tốt không có nghĩa là đám Ba Beo cũng thế, trừ việc thỉnh thoảng sẽ được Chí chia sẻ một miếng thịt mỏng dính ra thì đám Ba Beo vẫn cứ là tù khổ sai.

Trong trại Yên Thế này, Lenem sẽ không quản chuyện, sắp xếp nhân thủ là việc Quan Cai đảm nhiệm, ở đây là Cai Đội hay Ông Đội.

Trong trại Yên Thế có 4 Ông Đội hơn nữa đều là người Pháp, may mắn là quan hệ của Bá Đạt với các Ông Đội cũng đủ thân quen.

Dưới sự giúp đỡ của Bá Đạt, Tư Lê cùng Sáu Nghị đều được thuyên chuyển công tác tới phòng bếp.

So với tù khổ sai đập đá ngoài kia thì phòng bếp quả thật là thiên đường, về phần Ba Beo trực tiếp đi theo cặp rằn tức đi theo Bá Đạt, cùng đám đàn em Bá Đạt đi quản tù nhân khác dù sao Ba Beo kể cả có yếu đi chăng nữa thì vẫn là thằng có nghề.

_ _ _ _ _ _ _

Đêm nay như bình thường, Chí tối muộn mới về phòng giam.

Bước chân của hắn đi rất nhanh cũng rất có lực, so với hơn 10 ngày trước thì thay đổi nhiều lắm, Chí còn có cảm giác thân thể này nhiều thêm chút thịt, có lẽ cũng lên được khoàng trên dưới 1kg, đáng tiếc không có cân.

Nói ra cũng bi ai cho cái thời đại này, vào tù mấy ngày lại còn béo lên, còn trắng ra, vào tu còn có cơm ăn, còn không sợ đói sợ rét, so với bên ngoài kia... nhà tù cứ như thiên đường vậy.

Cũng khác với mọi đêm, hiện tại hắn về phòng giam, đám Ba Beo, Tư Lê cùng Sáu Nghị đều chưa có ngủ, thời điểm Chí mở cửa phòng giam, hắn liền thấy ba đứa đàn em quay đầu nhìn hắn,ánh mắt đầy sùng bái cùng cảm kích.

Ở đây cũng phải nói một chút, Chí dùng từ ‘mở cửa’ cũng không có sai, cửa phòng giam bằng gỗ này có chốt ở bên ngoài, cứ mở chốt ra là được thậm chí ở trong phòng giam mở chốt y nguyên vẫn được.

Trừ phòng biệt giam ra, những căn phòng bình thường cho tù phạm này... về cơ bản là tự do ra vào.

Chí rất khó tin tưởng trên đời có nhà giam nào lỏng lẻo như vậy nhưng mà ngục tù y nguyên không dám chạy.

Có những thứ đã ăn vào máu, ăn vào tâm khảm, một khi nỗi sợ lấn át tất cả mọi thứ thì sẽ biến thành sự cam chịu, đừng nói có chốt khoá cửa, kể cả mở cửa ra thì đám tù phạm bình thường cũng không dám chạy.

Lại là... bi ai của thời đại.

Tất nhiên tù nhân ban đêm là không được đi ra ngoài, nếu để lính tập nhìn thầy hoàn toàn có thể bị đánh chết không cần xin lý do.

Trừ Chí là trường hợp đặc biệt ra, cho dù cặp rằn – Nguyễn Bá Đạt ban đêm cũng không thể ra ngoài.

Đây coi như ‘phúc lợi’ của thằng ‘thư ký’ đi theo Lenem đi?.

Cho dù Lenem không có ở đây nhưng mà làm thư ký cho quan tây ở trong mắt lính tập cũng là cái gì đó cực kỳ lớn rồi.

"Đại ca "

"Đại ca "

"Đại ca".

Ba tiếng đại ca cộng đồng vang lên sau đó Chí liền nhìn thấy ba thằng đàn em chủ động quỳ trước hắn, đầy cảm kích.

Trong ba đứa, Ba Beo tất nhiên có mặt mũi nhất, hắn liền thay mặt Tư Lê cùng Sáu Nghị hướng về Minh thể hiện sự cảm kích.

"Đại ca, bọn em thật sự đội ơn đại ca "

Ba Beo đang nói chuyện thì thấy Chí khoát tay một cái, hắn lập tức câm miệng.

Trong cái phòng giam này, cái uy của Chí ca lớn lắm, Chí ca nói một là một, nói hai là hai.

"Ơn huệ thì dẹp đi, chúng mày là đàn em đã gọi tao là đại ca, cái gì tao giúp được thì sẽ giúp ".

Chí thật ra cũng không mong mấy thằng đàn em này trung thành đến mức chết vì hắn, đến cả Chí ngày xưa đi theo ‘đại ca’, hắn cũng không nguyện ý vì đại ca mà chết, hắn còn mong gì người khác?.

Hắn chỉ cần đám này trung tâm làm việc cho hắn là được rồi mà muốn như thế, ân cùng uy phải rõ ràng.

Uy đã đủ, nay nhìn mặt ba thằng đàn em, ân có lẽ cũng đã đủ.

Quả nhiên nghe Chí nói, ba người cảm động không thôi, Tư Lê cùng Sáu Nghị thậm chí còn sụt sùi.

"Trước đây chúng mày là tù khổ sai, tao cũng không có yêu cầu gì cao với chúng mày nhưng hiện tại cũng không còn là tù khổ sai, công việc nhẹ hơn nhiều vậy chúng mày mỗi tối dành thời gian theo tao học chữ, hiểu không? ".

Võ có thể không có thậm chí không cần luyện dù sao cái thời đại này một phát súng là đủ, võ vẽ cái gì?.

Chữ thì khác, con chữ không thể không biết, Chí cũng sẽ không đi làm đại ca của một đám mù chữ.

Chí nói ra một câu này, đám ba người lại há hốc miệng.

"Đại ca, đại ca nguyện ý dạy em biết chữ?, đại ca, đại ca sau này chính là cha mẹ của Ba Beo này, cái mạng của Ba Beo cũng cho đại ca, để đại ca toàn quyền quyết định ".

Dạy chữ có thể đổi một mạng người không?, đáp án là có.

Cái chữ ở thời đại này quý lắm, không biết chữ, đi ra ngoài còn không được coi là con người, chỉ có biết cái con chữ mới được tính là con người.

Dù sao không biết chữ, bị bán đi lúc nào cũng không biết, vậy khác gì súc vật cho người khác làm thịt?.

Thằng Ba Beo vừa nói xong, Tư Lê cùng Sáu Nghị đã không còn dùng quỳ nữa mà phải đổi thành bái.

"Cảm ơn đại ca, cảm ơn đại ca ".

Hai người không nói được hùng hồn như Ba Beo, trong miệng ngoài cảm ơn đại ca cũng chỉ có cảm ơn đại ca bất quá Chí cũng không thấy phiền lòng.

Tư Lê cùng Sáu Nghị thật ra cũng chỉ là tá điền như Chí, sau này đói quá không chịu được mới chạy lên phố thị cố tìm công việc, tất nhiên hai thằng tá điền thì tìm công việc thế nào?, cuối cùng cũng chỉ luân lạc đến phường trộm cắp.

Ít học, hiểu cũng không nhiều, cũng chỉ có thể nói ‘cảm ơn đại ca’ nhưng một câu đơn giản nhiều khi cũng hơn thiên ngôn vạn ngữ.

Nhìn ba thằng đàn em, ánh mắt Chí loé lên vẻ hài lòng.

Ba Beo còn ở trong tù 2 năm, trong thời gian ngắn xác định ra không được nhưng Tư Lê cùng Sáu Nghị lại khác, khoảng nửa năm nữa cả hai thằng đều có thể ra tù, biết con chữ cũng có thể làm tai mắt của Chí ở bên ngoài.

Quan trọng nhất, Chí muốn hai thằng đệ này sau khi ra tù, đi qua làng Vũ Đại một chuyến sau đó... định cư tại làng Vũ Đại.

Ngày hắn trở về, làng Vũ Đại tất có chuyện vui.