Chương 22: Cuộc Sống Đang Tốt Lên.

Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 22: Cuộc Sống Đang Tốt Lên.

Chương 22: Cuộc Sống Đang Tốt Lên.


Mấy ngày tiếp theo, Chí lần đầu tiên có cảm giác hạnh phúc đi đang ngồi trong lao ngục, tất cả mọi thứ đều đang tốt lên.

Tin tức Chí được làm quan thư ký chẳng biết từ miệng Ba Beo hay từ miệng Bá Đạt đi ra mà mấy ngày nay Chí được mọi người trọng vọng lắm.

Đến cả cái đám lính cai khi nhìn Chí cũng phải chào một câu ‘Anh Chí’.


Chí cũng không còn phải dậy thật sớm sau đó đi lao động khổ sai, toàn bộ công việc khổ sai của Chí đều được miễn hết, đến đồ ăn cũng trở nên phóng phú hơn, có rau, có canh, có cả thịt.


Điều đáng tiếc duy nhất là Chí vẫn không có cách nào lọt vào mắt Lenem, nói thẳng ra Chí bị Lenem khinh thường.


Chí được nhận làm thư ký nhưng đến văn phòng của Lenem còn không được vào chứ đừng nói nhìn thấy.

Lần đầu tiên tiến vào văn phòng của Lenem cơ hồ cũng là lần duy nhất cho đến hiện tại Chí được bước chân vào văn phòng của quan Tây.

Mà cũng dễ hiểu thôi, Chí biết cái đám người Pháp này khinh thường người An Nam ra mặt, đừng nói là ở cùng nhau, cho dù hít thở cùng một bầu không khí cũng đã cảm thấy bẩn thỉu không chịu được.

Có chủ nhân nào lại không coi thường nô lệ đây?.


Cho dù điều này nghe rất chói tai nhưng sự thực vẫn là sự thực.



Trải qua mấy ngày nay, Chí cũng hiểu thêm về cặp rằn – Nguyễn Bá Đạt đồng thời cũng từ Bá Đạt hỏi một chút tin tức của Lenem.


Lenem từ xưa đến nay rất ít gặp mặt người An Nam, cả trại giam Yên Thế này cũng chỉ có Bá Đạt có thể đi gặp Lenem mà đây là Bá Đạt thay mặt thầy Huấn đến nói chuyện với đối phương.

Theo lời Bá Đạt, Lenem rất cao ngạo, rất tham lam hơn nữa Lenem cũng rất hay đi ra ngoài, một tuần cũng không ở lại trại giam Yên Thế mấy ngày.

Lần trước Chí được gặp mặt Lenem thuần tuý là ví Chí may mắn.


Về phần cai ngục trưởng như Lenem thường xuyên đi ra ngoài thì có vấn đề gì không?, đáp án đương nhiên là không, tại cái đất An Nam này người Pháp là trời, thích làm gì chẳng được.

Cho dù toàn bộ tù phạm trong trại Yên Thế chạy được ra ngoài thì Lenem cùng lắm cũng chỉ bị triệu về ‘mẫu quốc’ mà thôi, cũng sẽ không tác động quá lớn đến hắn.


Đối với Chí mà nói, đây cũng là một đầu tin tức tốt, Lenem rất hay ra ngoài, vậy chỉ cần Chí thể hiện ra sự bất phàm, không biết chừng Lenem cũng kéo hắn theo.


Lenem tuy khinh thường người An Nam nhưng chỉ cần có thể mang lại lợi ích thực tế cho hắn, hắn vẫn tương đối nguyện ý cùng người An Nam giao tiếp, trường hợp của thầy Huấn là một ví dụ.

Tuy Minh vẫn chưa biết trao đổi giữa Lenem cùng thầy Huấn là gì nhưng quá nửa cũng là ‘chữ’ của thầy Huấn.


Đã đọc qua tác phẩm Chữ Người Tử Tù thì đều sẽ biết chữ của thầy Huấn đẹp thế nào mà cũng quý ra sao.


Tuy trong Chữ Người Tử Tù không nhắc đến chữ của thầy Huấn Cao quý đến mức cả quan Tây cũng động tâm nhưng cũng không có nói... quan Tây không động tâm.


Chí hiện tại cũng đã học thông minh, từ thời điểm hắn biết thế giới này rất có thể là nhiều bộ tiểu thuyết hoặc truyện ngắn hợp thành, Chí cũng không còn khoá chết tư duy của mình tại một chỗ.

Chữ Người Tử Tủ chỉ là một bản truyện ngắn, nó miêu tả có đầu có đuôi và có kết thúc, cố sự của nó cũng là một dấu chấm tròn nhưng một khi nó lồng ghép với các bộ tiểu thuyết hoặc truyện ngắn khác thì cũng không biết được, gần như không có một loại giới hạn cụ thể cùng với vô hạn khả năng.

Chí muốn xem cho thật rõ thế giới này, hắn nhất định phải nhanh chóng rời khỏi trại Yên Thế, đi càng nhiều nơi, gặp càng nhiều người.


Chí lập tức tự đặt ra hai mục tiêu hàng đầu cho mình.

Thứ nhất, hắn muốn nghiêm túc học tiếng Pháp, dùng 200% ý chí đi học tiếng Pháp.

Ở đâu thì không biết nhưng ở An Nam hay cả khu vực Đông Dương này thì tiếng Pháp quá quan trọng.


Lenem rất tình nguyện để thư ký phiên dịch từ tiếng Anh sang tiếng Pháp cho hắn đọc dù sao biết tiếng Anh là một việc, giỏi tiếng Anh là một việc khác mà có thích đọc tiếng Anh không lại càng là phạm trù riêng biệt.

Trong mắt người Pháp thì tiếng Anh là ngoại ngữ, trừ phạm trù học thuật chuyên nghiệp ra nếu đã có thể đọc bản dịch tiếng mẹ đẻ thì mấy ai đi đọc ngoại ngữ làm gì?.



Học tiếng Pháp, từ ‘thằng thư ký’ tấn thăng làm ‘ông thông ngôn’ là bước đầu tiên Chí cần phải đạt tới.


Mà bước thứ hai là tỏ ra giá trị của mình với Lenem, chỉ cần hắn có giá trị trong mắt Lenem, hắn có thể ra khỏi nhà tù này, thoát khỏi thân phận tù phạm.


Ở bước thứ hai này, Chí rất có tự tin, hắn chỉ cần có cơ hội ở gần Lenem, hắn nhất định cũng có thể hiện ra giá trị của mình.


_ _ __ _ _


Mấy ngày tiếp theo cứ đến sau giờ cơm trưa hắn lại tới gặp thầy Huấn học cái chữ, một mực đến đêm khuya mới trở về ngục giam.

Mà thầy Huấn nhìn thấy Chí chăm chỉ như vậy cũng tỏ ra thích Chí lắm.

Hôm nay cũng là một ngày như thế, trong tay Chí cầm một quyển tập sau đó dùng bút than bắt đầu viết từng con chữ Pháp, vừa viết vừa đọc ra thành tiếng.

Ông Huấn Cao ngồi một bên, lúc này cũng không có lại viết thư pháp dù sao có Chí ở bên cạnh ông Huấn rất khó tĩnh tâm mà viết.


Ông Huấn lúc này vuốt nhẹ bộ râu của mình, nhìn Chí mà tấm tắc khen.

"Anh Chí này, anh học tập rất nhanh, nếu không phải anh nói anh là cô nhi, tôi còn nghĩ anh xuất thân từ gia đình có học ".

"Tôi đã dạy tiếng Pháp cho rất nhiều người nhưng hiếm ai có tốc độ học tập như anh, chẳng hay anh Chí có bí quyết gì không? ".

Chí nghe thầy Huấn khen liền dừng bút trong tay lại, trong nội tâm của hắn cũng vui vẻ.

Vui vẻ không phải vì Chí được khen ngợi, với hắn mà nói việc này quá bình thường.

Ngôn ngữ trên đời này tuy rất nhiều nhưng bất kỳ ngôn ngữ nào đều có sự liên hệ nhất định đến nhau, ban đầu chỉ học tiếng mẹ đẻ sau đó học ngoại ngữ đầu tiên sẽ thấy tương đối khó khăn nhưng đợi đến khi ngoại ngữ đầu tiên tốt rồi, học ngoại ngữ thứ hai liền có thể nhìn ra rất nhiều điểm thú vị.

Nắm giữ càng nhiều môn ngoại ngữ vậy khi học một thứ ngôn ngữ mới sẽ càng dễ dàng, cứ như quả cầu tuyết càng lăn càng nhanh vậy huống hồ Chí còn có Siêu Trí Nhớ?.


Làm Chí vui mừng ở đây là thầy Huấn khen hắn, là hình tượng của hắn trong mắt thầy Huấn cao lên một chút.


Chí ở thế giới này tính đến nay cũng đã có 10 ngày, từ hoang mang, bỡ ngỡ sau đó biến thành quen thuộc, ví như quen thuộc cách giao tiếp của con người tại thế giới này.


Tại đây rất coi trọng địa vị, người địa vị thấp hơn bình thường sẽ không có quyền lên tiếng, ví như giữa thầy Huấn cùng Chí chẳng hạn.


Thầy Huấn địa vị cao, thầy Huấn không chịu hán chế, muốn nói gì cũng được bao hàm đủ các chủ đề.

Còn Chí, Chí chỉ được phép nghe, trừ khi thầy Huấn hướng về Chí hỏi han hoặc đưa ra tín hiệu tương tự như vậy thì Chí mới được nói chuyện, mới được đưa ý kiến.

Đây là... tôn ti trật tự.


"Thưa thầy, con cảm ơn lời khen của thầy ".

"Con là cô nhi, không có cơ hội ăn học đàng hoàng cho nên khi có cơ hội được tiếp xúc với con chữ, với con những cô hội học tập như vậy là hết sức quý báu cho nên còn càng thêm chăm chỉ, càng thêm ra sức ‘.

Nghe Chí lễ phép thưa, ông Huấn lại càng tỏ vẻ yêu thích có điều rất nhanh ông Huấn lại thở dài.

"Anh Chí này, sau này ra khỏi ngục giam, anh có muốn rùi mài đèn sách, thi vào triều làm quan không?"


Chí nghe thầy Huấn hỏi, sắc mặt của hắn giật giật, nhất thời cũng không biết đáp thế nào.

Vào triều làm quan?, quan cái con khỉ.

Chí có rất nhiều suy nghĩ, rất nhiều việc muốn đi làm ở thế giới này nhưng không bao hàm việc vào triều làm quan.

Nói một câu khó nghe, Chí cảm thấy cái ‘triều’ này như một cái cũi khổng lồ vậy đã thế còn không có quyền hành.

Nói là quan cho sang nhưng cũng chỉ để giúp đám người Pháp đi quản người An Nam dễ dàng hơn mà thôi.

"Bẩm thầy.... con cũng không muốn vào triều làm quan ".

Nếu là bình thường Chí nhất định sẽ không ngập ngừng như vậy tuy nhiên trước mặt thầy Huấn hắn cũng không chắc.


Thầy Huấn Cao là một ông quan ta cho nên ai biết thầy Huấn Cao nghĩ thế nào?.


Đáng mừng là thầy Huấn đối với câu trả lời của Chí cũng không phản đối, trong ánh mắt có vài phần già nua loé lên sự bai.

"Anh Chí nói đúng, trước anh Chí không phải nói muốn đi đây đi đó, đi nhìn các nước phương Tây xem người dân bọn họ sống thế nào sao? ".

"Có lẽ con đường này mới là con đường chính xác ".


Làm quan thật sự không được, đây là một thời đại mà một đất nước hai chế độ đồng thời chế độ thực dân cao hơn nhiều nhiều lần so với chế độ phong kiến.

Làm quan cũng chỉ có thể ở tại hoàng thành, ra khỏi hoàng thành thì chẳng là cái gì cả.


Cho dù là nhất phẩm trọng thần, nghe thì cao đấy nhưng trước mặt một quan cai ngục như Lenem cũng chẳng là gì.

Lòng người bi ai, quốc gia bi ai, cũng là thời đại bi ai.