Từ Làng Vũ Đại Bắt Đầu Thay Đổi Nhân Sinh

Chương 21: Thịt

Chương 21: Thịt



Huấn Cao là nhân vật chính của truyện ngắn Chữ Người Tử Tù.


Bình thường khi nghe thấy cái tên này Chí chưa hẳn sẽ để ý dù sao tên người giống người không phải việc hiếm lạ tuy nhiên lúc này thì khác.


Việc Chí xuất hiện trong tác phẩm Chí Phèo thì chẳng có lý do gì để Chí không tin mình lại xuất hiện trong một tác phẩm khác cả hơn nữa về mặt thời gian cũng không sai.


Ví như Chí Phèo được viết vào năm 1941 lấy hoàn cảnh ở giai đoạn sau khi anh Chí trở thành Chí Phèo và quay về cái làng Vũ Đại sau 7-8 năm đi biệt xứ không ai biết thông tin gì cả.


Tác phẩm Chữ Người Tử Tù lại được viết vào năm 1936.


Thời gian... không có quá nhiều sự chênh lệch hơn nữa Chí cũng không giống anh Chí Phèo trong nguyên tác, không phải bởi Chí là người của thế giới khác đến mà là vì bản thân anh Chí tại thế giới này cũng đã khác.

Chí trong nguyên tác khó mà ngồi trong Trại Yên Thế này được bởi Bá Kiến còn không có thứ quyền lực này, tầm ảnh hưởng của Bá Kiến làm sao có thể tác động được tới Trại Yên Thế?.


Về phần ông Huấn Cao cũng không quá giống Huấn Cao trong nguyên tác bởi hiện tại ông Huấn Cao còn chưa đến mức làm một tên tử tù hơn nữa quyền lực của ông Huấn Cao có vẻ lớn hơn nguyên tác nhiều lắm.


Chí nhớ rõ tác phẩm Chữ Người Tử Tù viết vào năm 1936 tức là rất có thể ông Huấn Cao sẽ trở thành tử tù trong thời gian này, trong ba năm tới ông Huấn Cao chỉ sợ sẽ làm ra việc trọc thủng trời bất quá hiện tại ông Huấn vẫn rất an toàn.


Đương nhiên tất cả chỉ là suy luận của Chí, việc ông Huấn Cao có phải là ông Huấn Cao hay không thì còn phải tìm hiểu thêm nhưng ít nhất từ lời cặp rằn thì Chí rõ ràng ông Huấn Cao này văn võ song toàn, so với ông Huấn Cao nguyên tác.... cũng rất giống.


Chí lúc này cảm thấy mọi thứ rất loạn, hắn nguyên bản tưởng hắn trở về Việt Nam giai đoạn 1933 nhưng xem ra không phải.


Nhân vật Chí Phèo là một nhân vật có thật sau đó được nhà văn Nam Cao đưa vào thành nhân vật tiểu thuyết, ở điểm này Chí kiếp trước đã đọc được ở đâu đó, với Siêu Trí Nhớ hiện tại của hắn thì không sai được.


Với một nhân vật như thế, Chí rất khó xác định một số chuyện.

Ví như chủ nhân của thân thể này là nhân vật Chí dưới ngòi bút Nam Cao hay lại là một người đàn ông tên Chí có thật trong lịch sử?.

Nếu là cái trước vậy đây là một thế giới song song, nếu là cái sau vậy là Chí quay ngược lại thời gian.

Chí vốn là tù phạm, hắn đối với hai vấn đề này cũng không còn suy nghĩ nhiều, ưu tiên hàng đầu của Chí là làm sao ăn no cái đã, hắn nghĩ xa như vậy làm gì?.

Chỉ là đến hiện tại khi nghe tên ông Huấn Cao, Chí biết hắn có lẽ đã tìm được câu trả lời hơn nữa mọi việc cũng không đơn giản như vậy.

Có Chí Phèo, có Huấn Cao vậy cái thế giới này còn có thể có thêm ai nữa?.

_ _ _ _ _ _ _


Một ngày lao động khổ sai của đám tù nhân cũng tính là kết thúc, khi đám Ba Beo – Sáu Nghị – Tư Lê trở về phòng giam thì đã thấy Chí ngồi sẵn trong phòng, bên cạnh còn có một bộ quần áo mới được xếp ngăn nắp.


Bộ quần áo đặt nơi đầu giường tuy chỉ là một bộ quần áo vải bình thường nhưng sạch sẽ tinh tươm hơn xa quần áo của cái đám tù nhân, nó nằm im một góc ở đó cũng có thể thu hút được ánh mắt của đám Ba Beo.


Ba Beo nhìn thấy đại ca Chí của mình ngồi sát thành giường, cả người buông lỏng như có điều gì thích ý lắm, lại thêm bộ quần áo mới kia khiến Ba Beo lập tức hỏi.


"Đại ca, sự thành rồi? ".


Ba Beo – Sáu Nghị – Tư Lê đều biết Chí muốn làm gì, mục mtieue của Chí là trở thành cặp rằn, đây cũng là ước nguyện của cả ba tên đàn em của Chí.


Chí trở thành cặp rằn thì đám đàn em nhất định có thể sống tốt hơn, thay vì lao động khổ sai sẽ lập tức trở thành bảo vệ, coi như hỗ trợ lính tập canh giữ đám tù nhân thậm chí còn có thể ra tay đánh đập dạy dỗ đám tù nhân thay đám lính này.


Tuy điều kiện ăn ở không được cải thiện nhưng chí ít nhàn hơn nhiều lắm, quan trọng nhất là vấn đề mặt mũi, đi theo cặp rằn chưa chắc đã có ăn nhưng chắc chắn có mặt mũi.


Nghe Ba Beo hỏi vậy Chí khẽ liếc Sáu Nghị cùng Tư Lê, thấy sắc mặt cả hai đứa đều kích động, Chí chỉ lắc đầu.


"Nào có dễ dàng như vậy, thằng cặp rằn làm bao nhiêu năm, nó còn có quan hệ với quan cai kia kìa, tao có đánh thắng nó cũng chẳng lên làm cặp rằn được mà tao cũng không muốn đi làm cặp rằn nữa ".


"Tao hôm nay đi gặp quan Tây, quan Tây thấy tao biết chữ liền cho tao làm quan thư ký ".


Chí nói đến đây chính Chí còn cảm thấy mình nói xạo giỏi.


Thư ký ở thời này có thể hiểu là thư lại, người ta chỉ nói thằng thư lại – quan thông ngôn chứ cũng không mấy ai nói quan thư lại cả.


Tất nhiên đám Ba Beo không biết, thân là đàn em cả ba người đều cực kỳ kích động dù sao sau này có quan thư ký chống lưng thì cũng hơn không có, không phải sao?.


Quan thư ký làm việc gì thì đám Ba Beo cũng không rõ lắm nhưng chí ít là được gần ông quan Tây hơn nữa bọn họ cũng không hoài nghi vì trong mắt Ba Beo đại ca Chí là nhà thơ, là bậc thi sĩ, có ăn có học hoặc phải nói là văn võ song toàn, cũng không phải phường đầu trộm đuôi cướp như bọn hắn.

Đại ca đến cả vợ quan Tây còn dám ngủ, đai ca tất là nhân vật bất phàm, đi theo đại ca sau này nhất định sẽ càng ngày càng tốt.


Văn làm ông quan thư ký, võ có thể làm cặp rằn, Ba Beo càng nghĩ càng cảm thấy đại ca lợi hại.



Chí cùng ba tên đàn em ngồi xuống nói chuyện với nhau, lúc này tâm trạng Chí tương đối vui vẻ, thấy Chí vui vẻ thì ba tên đàn em có mệt mỏi thế nào đi nữa cũng phải cố tiếp chuyện hắn dẫn tới không khí trong phòng giam có chút náo nhiệt.


Chí cứ nghĩ đêm nay tất cả đã kết thúc thì giờ ăn tối đến.


Suất ăn tối bình thường thì Chí không dám miêu tả nhiều bởi miêu tả xong chính Chí còn không dám ăn nhưng lần này thì khác.


Không thể không nói hiệu suất làm việc của Lenem rất cao, rất có phong phạm của dân tư bản.


Bộ quần áo mới của Chí là cặp rằn đưa cho hắn chứ không phải Lenem, Chí cứ nghĩ Lenem sẽ không quá để tâm đến việc này nhưng Lenem chứng minh Chí sai, ít nhất đồ ăn của Chí ngay ngày hôm nay đã thay đổi.


Cơm đã là cơm trắng, chất lượng gạo tuy không thể so với vài chục năm sau nhưng đã rất tốt rồi, không biết gấp mấy lần bã trấu.


Thay vì một bát nước lã cấp làm canh thì hiện tại Chí được uống canh thật, canh rau muống.


Trên bát cơm có khoảng 4 lát thịt luộc cắt mỏng, nếu là kiếp trước của Chí thì đây có thể nói là không bõ dính răng nhưng hiện tại... tuyệt đối là thứ Chí không cách nào ngờ tới.


Đây là lần đầu tiên trong suốt một tuần Chí có thịt ăn.


Có thịt thì cũng phải có rau, trên bát cơm một bên là bốn lát thịt, một bên là một đũa rau đầy, trong bát cơm trắng thậm chí còn rắc vài hạt muối ăn.


Bát cơm này thực sự là quá tốt, tốt đến mức Chí cảm thấy ngay cả trong mơ mình cũng cười tỉnh.


"Chúng mày đi khổ sai về mệt mỏi cũng ăn một miếng đi, thịt ít cũng là thịt ".


"Mai tao ra ngoài xin thằng cặp rằn một cái khay lớn, có gì trộn cơm của tao với chúng mày vào ăn chung, hôm nay cứ thế đã ".


Chí nói xong, trong ánh mắt cảm động của Ba Beo – Tư Lê cùng Sáu Nghị, hắn gắp cho mỗi đứa một miếng thịt.


Chí vào tù có thâm niên, hắn hiểu bạn tù với nhau nêu có thể chia sẻ với nhau cái gì thì vẫn nên chia sẻ, có thể giúp đỡ cái gì thì vẫn nên giúp đỡ.


Bạn tù đã thế thì đừng nói đám đàn em, có những việc chỉ có bỏ ra mới có thể thu về.


Ở trong tù có thể là đại ca, ra ngoài kia thì lại không biết thế nào, có những mối quan hệ vẫn nên giữ đặc biệt là trong cái thời đại này, thời đại hai chữ nghĩa khí vẫn còn rất nặng.


Trong ba thằng đệ của Chí, Tư Lê ba tháng nữa ra tù, Sáu Nghị thì bảy tháng về phần Ba Beo còn phải ngồi trong này hơn hai năm.


Một miếng thịt ngày hôm nay trong tương lai có thể đổi được càng nhiều.


Chí trong đầu đã có rất nhiều suy nghĩ nhưng trước hết hắn cần những thằng có thể tin được, có thể dùng được.


Không cần có tài năng lớn, không có trí tuệ siêu phàm, hắn cần là cần sự trung thành.


Sự trung thành không phải ngẫu nhiên mà có, nó được xây dựng từ chính những hành động đời thường nhất, đạo lý này Chí thừa hiểu.


Đắc nhân tâm mà thôi, Chí không xa lạ gì.