Chương 34: Bí Mật về Long Ngư:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 34: Bí Mật về Long Ngư:

" Tình yêu?! Ước mơ, học vấn!? Tuổi trẻ không cần mấy thứ đó. Đúng!! Tuổi trẻ chỉ cần canxi thôi. Canxi giúp xương chắc khỏe, mẹ bạn A bị loãng xương nên mỗi ngày bạn A uống sữa để bổ sung canxi. Cô bé B bị xé làm đôi khi tranh cãi với bố mẹ về bài kiểm tra, nếu cô uống sữa để bổ sung canxi đầy đủ thì giờ cô vẫn sống khỏe sống trẻ sống đẹp."

Trần Ngọc Lâm cầm bịch sữa Milo, nói với thằng Vũ, cái thằng đang nằm trên giường bệnh, cái chân băng bó một cục vì bị gãy chân.


Thằng Vũ gào ầm lên:

" Làm đệt gì có chuyện đó?! Mày bị hoang tưởng à!? Dù con người có là cái vại chứa canxi thì bị xe tông cũng gãy xương thôi. Và mẹ bạn A bị loãng xương thì sao mẹ bạn A không uống sữa mà bạn A lại uống sữa!?"


Trần Ngọc Lâm tu ừng ực một hộp sữa, nói:
" Ôi dào, hôm qua tao cũng bị xe tông với mày mà có làm sao đâu. Thực ra tao không chỉ bị xe tông, tao còn bị thêm 1 cái xe máy khác nghiến qua người và văng cái hộc vào gốc cây. Nhưng, thấy gì chưa?! Tao vẫn khỏe như vâm, đó là vì tao uống sữa Milo để bổ sung canxi, cho xương chắc khỏe và bổ sung chiều cao mỗi ngày."


Vũ hét lớn:
" CÁI ĐỨA CAO 3 MÉT BẺ ĐÔI NHƯ MÀY THÌ KHÔNG CÓ TƯ CÁCH BÀN CHUYỆN CHIỀU CAO!!!!"

Thằng Linh vuốt cằm tự hỏi:
" Mà tại làm sao thằng Vũ với mày lại bị xe tông được nhỉ Lâm?!"


Trần Ngọc Lâm nhìn hộp Milo, nói:
" Không nhớ lắm. Hôm qua tao chỉ nhớ tao đang bàn luận chuyện về vụ nổ đường ống nước và vấn nạn xả rác bừa bãi trong trường học, sau đó thì tao với nó đi ra đường không để ý đến 2 bên. Kế đó là tao với nó bay trên bầu trời. Cơ mà hình như hôm qua bị xe tông xong tao vẫn còn lết đến trường để trả sách cho thư viện được thì phải. Không hiểu sao từ sau khi học nhóm xong tao cứ thấy lơ tơ mơ thế nào ấy!!"


Trong khi đó thằng Tuấn vẫn khó hiểu:
" Tao vẫn không hiểu hôm qua cái đệch gì đang xảy ra. Đột nhiên cả năm đứa đều có hứng bàn luận về vấn nạn rác thải bừa bãi và ô nhiễm môi trường. Mà tại sao mày bị xe tông vẫn khỏe như trâu được thế Lâm!??"

Trần Ngọc Lâm nhìn thằng Vũ, cười khẩy:

" Đương nhiên là bởi vì tao uống Milo mỗi ngày. Tao uống Milo ngay sau khi ăn sáng, uống sau khi ăn trưa, uống sau khi ăn tối. Xem một bộ phim bên cốc Milo nóng hổi. Chơi một ván Game bên cốc Milo đá lạnh. Nhấm nháp vài ngụm Milo pha Milo trước khi đi ngủ. Thậm chí tao còn uống Milo ngay sau khi uống Milo."

Vũ:
" Mày bị nghiện Milo từ bao giờ thế!? Và Milo pha Milo là cái thứ gì!? Nó nghe vô lý hệt như pha nước vào nước vậy!!!"

Lúc này, từ hướng cửa đi tới một cô y tá. Cô y tá này tên là Trần Lan Phương, một người tốt bụng, ân cần, thích giúp đỡ mọi người. Đã thế lại tốt bụng xinh gái, bệnh nhân ai cũng thích cô ấy.

Cô y tá Trần Lan Phương mỉm cười nhìn thằng Vũ:
" Chà, bạn bè đến thăm à em?! Thích thế, lúc này mà có bạn bè ở bên cạnh thì còn gì bằng!!"

Thằng Vũ nhìn cô y tá nói:
" Không đâu chị ơi. Lũ này toàn ăn hại em thôi. Cứ y chang ác mộng ấy."

Trần Ngọc Lâm ném một quả táo trên khay hoa quả vào đầu thằng Vũ:
" Này nói gì thế, tao nhạy cảm lắm đấy."

Thằng Vũ nhìn Trần Ngọc Lâm, cười nhạt:
" Mày!? Nhạy cảm?! Chuyện cười hay nhất từ trước tới giờ!!"


Trần Ngọc Lâm giơ tay lên cầm lấy một quả táo, cắn một miếng:
" Cơ mà, không ngờ giữa cái xã hội văn minh này vẫn còn có chuyện có người tông nhau xong bỏ chạy. Cũng may là có camera không thì để sổng tên này rồi."

Thằng Vũ:
" Ừ đúng rồi đấy. Còn có cả chuyện có người ăn táo của tao mà không cần hỏi nữa đó."

Linh(cũng nhai táo):
" Chà, công nhận mày xui xẻo thật. Tao thấy mày chuẩn bị đi chùa cầu may đi là vừa. Mà, dù sao thì cũng cảm ơn vì quả táo nhé, ông táo."

Vũ:
"Tao không phải ông táo. Đúng hơn đó là táo của ông này."

Cô y tá Trần Lan Phương cũng lấy cho mình một miếng dưa hấu:
" Em Vũ cũng tham gia cũng các bạn đi. Ăn nhiều cho chóng khỏe, đặc biệt là trái cây."

Vũ:
" Tại sao người bình thường như chị cũng tham gia cùng tụi nó!? Mà, cái lũ ăn hại trời đánh thánh đâm này, tụi mày cút ra ngay và luôn, tụi mày ở đây thêm một phút nữa khéo tao tăng xông mà chết mất. Đóng cửa, thả chó, tiễn vong."

Trần Ngọc Lâm:
" À đúng rồi, cô tao đang đi công tác Ai Cập, có khi sang tuần mới về. Bọn mày có muốn sang nhà tao chơi không?! Thằng Vũ thì thôi nghỉ nha, mày bị xe tông không đi chơi được ha ha ha"

Vũ thiếu chút nữa gào ầm lên:
" Tao bảo bọn mày cút ra khỏi đây cơ mà!!!!"

**************
Chuyển thời gian đến nửa đêm hôm đó...

Tại một nơi nào đó, cách đây rất rất xa, nhưng không ra khỏi đất nước Việt Nam. Chỗ này đại khái ở miên Trung ven biển..

Bây giờ đang là ban đêm, có một xe bán đồ ăn lon ton chạy lên trên dốc núi, đốt nến mở hàng. Xe bán đồ ăn này là loại xe bán đồ ăn di động, tương đối giống những loại xe bán cá viên chiên ở cổng trường, hai nghìn một xiên.

Chỉ có điều khác biệt là thay vì bán hai nghìn một xiên viên chiên, xe này lại dùng một loại tiền tệ cực kỳ khác biệt, gọi là Linh Bụi, và thay vì bán cá viên chiên thông thường, thì ở đây có chí ít hơn ngàn loại "viên chiên", đều là đồ ăn ẩn chứa Linh khí.

Linh Bụi không phải đồ tu luyện, nói cách nào đó nó giông giống một loại ma túy hơn, nhưng tính gây nghiện không cao. Dù chúng không phải đồ tu luyện, nhưng xét theo mặt nào đó đối với một số chủng loài có thể nói là một loại chất dinh dưỡng cao cấp. Chủ quán này là một sinh vật như vậy, đó là một con khỉ, có 16 cánh tay, 7 cái chân, 8 mắt 4 tai, tương truyền là hậu đại không biết bao nhiêu đời của Lục Nhĩ Hầu.

Đừng nhìn nó là một con khỉ, đồ ăn ở đây cực kỳ sạch sẽ, dù rằng cả toa xe to như một cái trường học, nhưng một mình con khỉ này có thể đảm đương được toàn bộ công việc. Cũng đừng nhìn nó mở hàng chốn núi rừng, vẫn có rất đông khách đến đây, tinh linh, oan hồn, quỷ, oán linh, yêu quái, và cả tu sĩ nữa.

Dù cho chất lượng đồ ăn không cao lắm, nhưng tay nghề của con khỉ này không ai có thể chê được. Cho nên những người, yêu, sinh linh đến đây ăn chủ yếu là để thưởng thức vị chứ không phải đến vì chút ít Linh khí trong đồ ăn.

Một vị nữ tử, khoác trên mình một bộ áo khoác lông cáo, sau lưng mọc ra sáu cái đuôi, đầu mọc ra tai cáo, nốc một ngụm rượu, đặt xuống, nói:
" Chủ quán, thêm hai trăm xiên gà, mực, thập cẩm nữa."

Lập tức con khỉ đang chiên nướng cầm lấy hai trăm xiên, tung về hướng cô gái này, những cái xiên này xếp rất gọn gàng ngay trên đĩa. Cô gái này lấy ra một nắm bụi trắng hất về phía con khỉ, cái đuôi con khỉ liền hóa thành một cái miệng đỏ lòm, nuốt lấy số bụi kia.

Bên cạnh cô gái này, là một người thanh niên, mặc áo trùm đầu, toàn thân khoác một tấm vải rách rưới, mặt đeo một cái mặt nạ quạ với một cái mỏ dài. Nếu nói ra thì trông tương đối giống các bác sĩ dịch hạch phương Tây thời Trung Cổ.

Kẻ này, gọi là Dược Đạo Ô, một con quạ vô tình được kì ngộ, nửa bước hóa người. Còn bên kia là một con hồ ly 6 đuôi. Chủng loài hồ ly xưa nay chỉ cần đủ 4 đuôi là có thể hóa hình, không cần đợi đến khi kết thành Kim Đan như bao loài khác.

Bên trái cô gái Hồ Ly này, chợt xuất hiện một nam tử, cứ như thể là từ trong bóng tối hiện ra vậy. Nam tử này tuấn mỹ vô cùng, mặc một bộ đồ da bò đen, lưng đeo một thanh hắc đao. Nam tử này không ăn vặt, chỉ uống rượu, kẻ này gọi là Hoắc Y, hoặc ít nhất đó là hắn tự xưng.

Hoắc Y nhìn vào "bàn tiệc" trên bàn của Nữ Hồ Ly, lạnh lùng hỏi:
" Tìm hiểu thông tin về tên Mạc kia đến đâu rồi!?"

Nữ Hồ Ly cắn xé một cái đùi gà, nói:
" Chết rồi. Bị một vong hồn giết chết."

Dược Đạo Ô lạnh lùng thở ồ ồ ra:
" Không ai cần biết tên họ Mạc kia sống chết ra làm sao!! Cái chúng ta cần biết là, Lý Long Ngư* như thế nào rồi!! Từ lúc tên đó đoạt được món bảo vật đó tại Ninh Bình, chúng ta một mực theo dõi hắn mà không thể đắc thủ được."
(*Lý ở đây là triều Lý)

Hoắc Y làm thêm một chén rượu, ngẩng đầu nhìn trăng:
" Không cần quan tâm. Chỉ cần có được vị trí mà Lý Long Ngư hạ lạc, chắc chắn có thể thu hoạch nó về."

Nữ Hồ Ly mở điện thoại, mở phần mềm bản đồ ra, nhìn vào một thành phố, cười:
" Như thế, kế đó chúng ta sẽ đến thành phố yyyy nhỉ?!"

Hoắc Y, Nữ Hồ Ly, Dược Đạo Ô cùng cười. Tháng trước, bọn hắn vô tình biết được Mạc đạo sĩ trong quá khứ từng truy tung ra được một con Lý Long Ngư, cũng tức là con cá mà Trần Ngọc Lâm mới "thó" được.

Nếu đó chỉ là Lý Long Ngư, Phong Thủy Thú đến từ Long Mạch bình thường thì không cần để ý. Nhưng vấn đề chính là cái Long Mạch này, rất có khả năng là một Long Mạch vô chủ. Về việc này phải kể đến một sự tích dân gian nhỏ.

Ước chừng những năm 860 sau Công Nguyên, vua Trung Quốc - Đường Ý Tông không biết nổi hứng gì, quyết định cử một gã thầy pháp phong thủy sư tên gọi Cao Biền sang Việt Nam với mục đích phong ấn, phá hoại Long Mạch của Việt Nam. Không biết bao nhiêu Long Mạch bị gã này phong ấn, đục thủng, phá hoại. Chỉ tính riêng thành Thăng Long đã có 19 chỗ trấn yểm bị chọc nát. Về sau La Quý thiền sư đã ra tay, trọng chỉnh lại những vị trí bị phá hoại.

Trấn áp được một đống lớn Long Mạch, gã này gan bắt đầu to bằng trời, chạy đi muốn trấn yểm "Mạch" của núi Tản Viên nơi Tản Viên Đức Thánh cư ngụ.Kết quả Người lúc đó đang cưỡi ngựa đi dạo, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt xuống suýt đuối chết Cao Biền. Cao Biền sợ chạy, không quá vài tháng sau ốm bệnh chết.

Mấy thứ này không quan trọng. Quan trọng là trong những phong thủy báu mạch của Việt Nam, có rất nhiều nơi bị trấn yểm nhưng vẫn chưa được khai thông. Một phần là vì sức người có hạn, phần thứ hai tự nhiên là vì Cao Biền đã thuận tay làm vài cái Chướng Nhãn Trận, che đi con mắt người đời.

Lý Long Ngư, con này được bắt ở Ninh Bình, năm xưa còn được biết đến là cố đô Nhà Lý cho đến khi Lý Thái Tổ dời đô về thành Thăng Long. Năm xưa nơi này, tức Hoa Lư, được Cao Biền tập trung chú ý phong ấn không biết bao nhiêu là đất báu phong thủy, kèm cả Long mạch nữa.

Về sau, ngàn năm trôi qua, phong thủy thay đổi ít nhiều, một số tự nhiên thay đổi, còn một số do con người vô tình hay hữu ý mà di dời đi.Một số lượng lớn Long mạch bị trấn yểm bắt đầu vùng lên, phá tan phong ấn. Nhưng do phong ấn vẫn còn, nhìn sơ qua thì đừng hòng phát hiện được nơi nào là Long Mạch. Chỉ có một lượng nho nhỏ "khí" thoát ra, tạo nên một số sinh vật, tỉ như Phong thủy thú, Lý Long Ngư.

Bắt được Lý Long Ngư, có thể truy ngược về Long Mạch. Nếu đó là Long Mạch còn sót lại ngàn năm, chỉ bị phong ấn mà không phải phá hoại, vậy thì giá trị không thể đo lường được. Dù sao, nói đến Long Mạch là nói tới vận khí kinh khủng, mà khí vận xưa nay không bao giờ có thể tính thành tiền được.

Xét cho cùng, Long mạch có vô vàn tác dụng, tăng vận khí, gia tăng thể chất, tăng tu vi, thậm chí cải tạo cơ thể, sắp chết cũng có thể hồi máu trọng sinh. Một cái Long mạch, đối với tu sĩ cấp hơi thấp mà nói, là một cái bảo tàng kinh khủng.