Chương 41: Nữ Thần Tình Yêu Gabriel - Trần Ngọc Lâm thanh tẩy Ma Thần Djinn

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 41: Nữ Thần Tình Yêu Gabriel - Trần Ngọc Lâm thanh tẩy Ma Thần Djinn

Gabriel tỏa ra khí thế bức người, khí thế này áp đảo cả khí thế của Dược Đạo Ô, có điều là hướng về phía Trần Ngọc Lâm.

" Trần Ngọc Lâm, ông biết không?! Thời kì Hi Lạp, thần Eros từng xuất hiện trên thế giới này với danh nghĩa người mang đến tình yêu, về sau ổng được biết đến tại La Mã dưới cái tên Cupid. Tuy nhiên khi Đế chế Hi Lạp cổ đại cùng thành Rome sụp đổ, dù cho hương hỏa của ổng đã tắt, nhưng những câu chuyện về ổng lan ra toàn thế giới, và vì vài lý do, dân số thế giới bây giờ là 7 tỷ rưỡi người, đối với thần Cupid thì cũng là quá tải. Cho nên bây giờ, khi nhắc đến Cupid, chúng ta không nhắc đến một cậu bé mặc khố cầm cung tên, mà chúng ta đang nhắc đến một cậu thanh niên cực đẹp trai hai tay cầm hai khẩu Galting Gun sáu nòng xả súng piu piu piu vào đám đông để se duyên cho bọn họ."

Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm, cười nhạt nói.

Trần Ngọc Lâm:
".............. "
Đó cũng là thần tình yêu ư?! Cầm sáu nòng xả piu piu piu vào đám đông?! Se duyên cái búa.

Dược Đạo Ô nhìn Gabriel, hỏi:
" Thế cô kể câu truyện này ra để làm cái gì vậy!? Mà khoan đã, cô là thiên thần à?! "

Gabriel quay đầu nhìn Dược Đạo Ô, nhàn nhạt đáp:
" Chuyện là, cách đây 10 năm tính theo lịch Hạ Giới, Cupid có từng đi đến Thiên Giới tỏ ý hợp tác về dự án giải quyết vấn đề quá tải việc làm của ổng. 7 tỉ người mà, dù cho Cupid có thành lập một hạm đội hơn ba mươi ngàn người cũng không kham xuể. Do Thiên Đàng có đến vài trăm triệu thiên sứ, cho nên tách ra một chút để giải quyết là không có vấn đề lắm, dù sao chỉ là vấn đề của người phàm thôi. Cho nên hồi đó khi mà con người kia của tui vẫn còn tư tưởng làm việc thiện cho đời, tui có tham gia và kí kết hợp đồng xuất khẩu lao động với Cupid, và tui nhân được thứ này...."

Gabriel lôi ra một quyển sổ màu hồng phấn, nhìn trông rất tươi mới. Trên cuốn sổ đề "LOVE NOTE".
Gabreil nhìn Trần Ngọc Lâm cười nói:
" Ông có xem Death Note rồi đúng không?! Đúng rồi, lấy đó làm ý tưởng, Cupid tạo ra Love Note. Về cơ bản đây là cuốn sổ có thể se duyên cho người khác. Một sáng tạo của Cupid."

Kế đó, nàng giở cuốn sổ ra, lấy ngón tay huơ huơ vài vòng:
" Để giả sử nhé, bây giờ tui muốn se duyên cho ông và con quạ này. Thì tôi chỉ cần ghi tên của ông và cái tên Dược Đạo Ô vào trong cuốn sổ này, làm thêm hình trái tim ở giữa, thế là ta da, Trái Đất đã có thêm một cặp đôi. Và đó là những gì sẽ xảy ra nếu ông không giải thích cho tui rốt cuộc ông triệu hoán tui đến đây làm gì trong vòng 5 giây!!!"

Trần Ngọc Lâm:
".........................."

Dược Đạo Ô:
"..........................."

Mẹ Kiếp. Cô là thiên thần hay là ác quỷ vậy!?

Trần Ngọc Lâm giơ hai tay lên, nhẹ nhàng nói:
" Bình tĩnh, bình tĩnh, đừng manh động. Cái gì cũng giải quyết được!!"

Gabriel cười nói tiếp:
" Đương nhiên cũng có vấn đề. Dược Đạo Ô đã là Đạp Luân Đỉnh Phong, nửa bước Linh Hồ, cho nên nếu tui thật sự viết vào mà trong hai mươi tư tiếng hai người không thật sự kết thành đôi, thì sẽ có người gặp rắc rối đó."

Dược Đạo Ô hỏi:
" Ai gặp rắc rối!?"

Gabriel:
" Tui gặp rắc rối,chắc là bị trừ tiền tiêu vặt gì đó, do vi phạm không được ghép cặp những tu sĩ với nhau, ngoài ra, một tác dụng phụ khác là cả hai sẽ ế đến suốt đời."

Trần Ngọc Lâm:
-.............................
Thế là tui sẽ là trai tân đến cuối đời à!?

Dược Đạo Ô:
-...........................
Này, thằng này còn một đám quạ cái ở nhà đó.

Trần Ngọc Lâm quay sang nhìn Dược Đạo Ô, hỏi:
" Chúng ta đến đâu rồi nhỉ?!"

Dược Đạo Ô nhìn Trần Ngọc Lâm, nói:
" Hình như đến chỗ ta chuẩn bị bắt ngươi đem về ninh nồi áp suất!!."

Trần Ngọc Lâm:
" Ô kê, chuẩn bị bắt đầu lại đi."

Dược Đạo Ô giơ cánh tay lên, từ trong không khí những đường hắc hỏa tụ lại vào cánh tay hắn, biến thành một bàn tay to lớn đen kịt, kế đó hắn lấy khí thế bàn thiên hải đảo, vung cánh tay về phía Trần.....

Gabriel nhìn hai người:
" Này, nghe người khác nói một chút đi. Đừng có nghĩ rằng chỉ cần hai người coi như việc triệu hồi tui chưa bao giờ tồn tại là thời gian sẽ quay ngược. Không có nghĩa lí gì đâu."

Trần Ngọc Lâm (đang làm tư thế né chiêu):
-......................
Thế bọn này làm trò để cho bà biết đường mà về mà bà không về đi, còn ở đây làm cái méo gì?!

Dược Đạo Ô (đang giơ tay về phía Trần Ngọc Lâm)
-.................
Về dùm con cái mẹ trẻ.

Gabriel ha ha cười:
" Muốn con này về ư?! Không có cửa đâu nhé các bé yêu. Chị đây đã phải bỏ lỡ cái event trong game chỉ để đến đây, mà cái event thì còn có mỗi 5 phút bọ, các bé nghĩ sau khi chị mất phần thưởng trong event chị đây sẽ thả cho các bé đi ư?! Tóm cái váy lại hôm nay chị này hơi bị khó ở đấy."

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Thế bình thường thì má không khó ở à?! Bình thường tui chỉ thấy bà dễ ngủ thôi.

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, chợt hắn búng ngón tay, chậm rãi nói:
" Gab, tôi sẽ đãi bà.. đi ăn buffet nếu bà đuổi thẳng cổ tên này ra khỏi nhà cho tôi."

Gabriel:
"..................... "

Gabriel cười nhìn Trần Ngọc Lâm:
" À, ừm. Ông nghĩ một bữa buffet là đủ cho tôi chấp thuận lời đề nghị của ông à?!"

Dược Đạo Ô:
-......................
Do dự. Con bé chắc chắn đã do dự trong một khoảnh khắc.

Trần Ngọc Lâm hai mắt sáng lên:

Có khả năng thuyết phục được.

Trần Ngọc Lâm ngay lập tức hào chí bừng bừng, nói:
" Vậy thì hai suất buffet, ăn uống xả láng, có kèm cả coupon đồ uống luôn."

Gabriel thọc tay vào trong không gian, rút ra một thanh kiếm rực rỡ như thể nó được làm từ cầu vồng, chĩa mũi kiếm về phía Dược Đạo Ô, cười lạnh:

" Dược Đạo Ô, mặc dù không hiểu lắm, nhưng chung quy ra thì Trần Ngọc Lâm là bạn thân của ta. Nếu ngươi muốn bắt bạn thân của ta đi, thì trước tiên ngươi cần phải bước qua xác ta cái đã."

Dược Đạo Ô:
-...............
Bạn thân!? Thật ư!?

Trần Ngọc Lâm tiếp tục bừng bừng hào khí, nói:
" Hơn nữa, nó không phải là Buffet thông thường, mà là Buffet thịt nướng kèm đồ ăn Nhật Bản. "

Gabriel năm cánh thiên thần đằng sau lưng nàng, chợt nháy mắt biến thành sáu cánh, khí thế nàng phát ra như khí thế của cổ thần bước ra từ thời thượng cổ, hoàn toàn lấn áp Dược Đạo Ô. Trần Ngọc Lâm cảm giác được khí thế này thậm chí còn làm cho bàn ghế lũ lượt rung động, bình hoa, lọ hoa lăn ra đổ tung tóe. Trần Ngọc Lâm bồi thêm:

" Hơn nữa, tui còn có một vé đi ăn Buffet chay, có thể đưa cho bà ngay lúc này."

"................"
Gabriel quay đầu nhìn Trần Ngọc Lâm, gượng cười:
" À.....không!! Cái đó thì không cần."




Chuyển qua chuyện khác, một chỗ khác ở thành phố....

Mai Ý Loan bay ra đằng sau, đâm xuyên qua bức tường. Đương nhiên, do Mai Ý Loan là linh hồn thể, cho nên nàng căn bản đâm xuyên qua những bức tường mà không để lại dấu vết gì.

Chỉ trong nửa giây sau, Hoắc Y ngự kiếm phi hành tới chỗ Mai Ý Loan, hỏi:
" Có ổn không thế!?"

Mai Ý Loan phiêu phù đi ra, nàng cười khổ:
" Khó nói lắm, Kiếm Thần Masumune chuyên trị tà ma, có bị làm sao hay không thì về mới biết được."

Kế đó nàng nhìn về phía trước mặt của hai người, ở đó bước ra một bóng người tràn đâỳ sức mạnh kinh khủng, phun vân thổ vụ, toàn thân tràn đầy hắc khí. Người này là một cô gái có mái tóc vàng hoe, tuy rằng trán cô ta mọc ra một con mắt thứ ba, và trên đầu cô ta mọc ra một cặp sừng dê, nhưng nếu để ý kĩ sẽ có một cảm giác những thé này không thuộc về cô ta mà là một thứ gì đó đại loại như phụ kiện vậy.

Những cái "phụ kiện" này tỏa ra một khí tức hết sức khác lạ, giống như là chúng không thuộc về thế giới này. Nếu toàn bộ người trên thế giới này được so sánh với gạo trắng, tu luyện giả giống gạo đỏ, thì những thứ đồ vật kia, cùng với làn hắc khí mà cô ta phun ra nuốt vào, giống với hạt ngô. Nói cách khác là hoàn toàn khác biệt.

Đột nhiên, một giọng nói cực kỳ quen thuộc vang lên, là giọng Lê Thanh Hằng, người lúc này đang được Hoắc Y mang trên tay:
" Hả?! Thứ đó là gì kia!? Mé, tại sao chị lại bị thứ đó ám!? Không phải chị dư sức đánh bại thứ đó sao!?"

Không sai, bóng người đó chính là cô gái tóc vàng, trước từng chiến đấu cùng con Ma Khuyển. Tuy nhiên không hiểu vì lý do gì mà lại bị nhập thể.

Lúc Mai Ý Loan cùng Hoắc Y đang đánh nhau tới cao trào, thì không hiểu vì lý do gì thì bị cuốn vào cuộc đuổi bắt giữa hai người kia. Cả hai người đều cảm thấy chán ghét thứ "sinh vật'' này mà không cần lý do, thậm chí còn vượt xa cả việc Mai Ý Loan cùng Hoắc Y ngứa mắt nhau, cho nên cứu mạng con bé kia trước. Mặc dù nói cho chính xác thì họ bị "thứ kia" chủ động cuốn vào trận chiến.

Mai Ý Loan nhìn cô gái kia, cười buồn bã:
" Nếu đó là chị gái của cô, thì chúng ta gần như có thể nói lời tạm biệt cô ta rồi. Thứ nhập vào cô ta là một Djinn, một sinh vật từ thế giới song song, có thể thuộc chủng Ghoul (Quỷ ăn thịt). Về cơ bản chúng không thể bị tách ra bằng vũ lực mà không mang lại tổn thương nặng nề cho vật chủ, trừ khi chúng tự mình tách ra, hoặc vật chủ tự mình chống cự được. Xét cho cùng, chúng là những vị thần quyền năng ở thế giới của chúng. Trừ khi chúng ta có thể triệu gọi được một tồn tại sánh vai một vị thần đến đây thì may ra."

Lê Thanh Hằng:
" Óe, tệ thế sao!? Mà tại sao chị ấy lại có thể bị ám vào nhỉ?! Cha từng nói rằng chị ấy có một ý chí mạnh mẽ hơn bất cứ ai cơ mà!?"

Djinn Ghoul cười nhạt, khặc khặc nói:
" Ý ngươi là chủ nhân của thân xác này hả?! Đúng là ý chí của cô ta cực kỳ mạnh mẽ, nhưng ta đã tìm được kẽ hơ trong tâm linh của cô ta...."

Lê Thanh Hằng nhìn con Djinn, kế đó nó cười khẩy nói tiếp:

" Ta hứa cho cô ta 300 củ, đổi lại ta chiếm thân xác cổ."

Lê Thanh Hằng:
-.........................
Em biết là chị rất tham tiền, có thể làm bất cứ thứ gì vì tiền, nhưng mà đến mức này thì....

Mai Ý Loan:
-.......................
Hoắc Y:
-..........................

Lê Thành Hằng hét lớn về phía Djinn:
" Chị làm em mất mặt đó, em sẽ tăng khoản nợ lên thành ba triệu đồng."

Đột nhiên, con Djinn hơi giật giật, chỉ là ngay sau đó lại không có vấn đề gì nữa.

Djinn:
-.......................

Lúc này, một luồng ánh sáng lóe lên, Gabriel xuất hiện, tay xách theo Trần Ngọc Lâm. Gabriel hỏi:
" Đã biết là cảm giác được thứ gì đó ở quanh đây rồi mà?! Không nghĩ ra lại phát hiện ra một Djinn ở đây đó!?"

Djinn ngẩng đầu nhìn Gabriel, phun nạp hắc khí:
" Một Bán Tổng Lãnh Thiên Thần ư?! Thật là kinh ngạc, nhưng mà ta là một Djinn cấp Trung, cần đến một Tổng Lãnh Thiên Thần thực thụ mới có thể trục xuất ta khỏi thế giới này đấy."

Trần Ngọc Lâm chợt nhớ lúc trước khi hắn chui ra khỏi cổng thông đạo thiên sứ, hắn có nhìn thấy cảnh con bé Lê Thanh Hằng nói cái gì đó về khoản nợ. Kế đó con Djinn kia run lẩy bẩy một chặp, cho nên một giả thuyết hiện ra trong đầu hắn.

Có thể cô gái kia còn chưa hoàn toàn bị con Djinn kia che lấp mất linh hồn, chỉ là ngủ say tạm thời. Cho nên....

Trần Ngọc Lâm giãy dụa ra khỏi tay Gabriel, nhảy xuống đất cười nhạt:
" Nhưng mà nếu như hắn "thoát xác" ra thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều đúng không!?"

Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm gật đầu:
" Đúng!! Nếu nó không có thực thể thì chỉ cần 1 thiên sứ bình thường cũng trục xuất được nó. Cơ mà một đứa yếu gà như ông thì làm được cái gì?!"

Djinn cười gằn, sau đó, sau lưng hắn bùng ra một đôi cánh làm từ khói đen, lấy tốc độ kinh khủng bay về phía Trần Ngọc Lâm, ồm ồm nói:
"Không biết ngươi muốn làm gì, nhưng đừng mơ ta để ngươi làm được điều đó."

Cẩn thận là nhất.

Trần Ngọc Lâm cười nhạt, kế đó hắn tràn đầy tự tin hỏi con Djinn:
" Này cô gì ơi!?Nghe tôi hỏi đây, suy nghĩ một cách logic đi, cô thực sự nghĩ một con ma thần chui ra từ cái khe hốc nào đó có thể trả cho cô mấy trăm củ à?! Đừng mơ, nói cách khác: KHÔNG CÓ TIỀN CHO CÔ ĐÂU!!!"

Djinn đang lấy khí thế bàn sơn hải đảo lao về phía Trần Ngọc Lâm, chợt hắn dừng sững lại, lấy giọng nữ run run hỏi:
" Không có tiền ư?!"

Gabriel:
-.......................
Cô ta dùng lòng tham của chính mình để đánh bại sự xâm lược nhân tính của một vị ma thần?!

Mai Ý Loan:
-..................
Lạy Chúa trên cao, lòng tham của cô ta đẩy lùi sự sa đọa kìa.

Hoắc Y:
-......................
Lòng tham của cổ nó không đáy cmnr.

Mà nghĩ lại, cũng hợp lý, nếu cô ta bị lòng tham dụ dỗ vào con đường sa đọa, thì lòng tham cũng có thể kéo cô ta ra. Đây gọi là lấy độc trị độc.


Lê Thanh Hằng:
-................
Chị ơi, chị làm em xấu hổ quá.

Con Djinn lúc này cười gằn, run rẩy chống lại lực chống cự:
" Không dễ dàng thế đâu. Nghe đây con giời kia, ta có thể biến ra vô tận vàng bạc châu báu, muốn bao nhiêu tiền có bấy nhiêu, thậm chí vài tỉ cũng được."

Gabriel cười, Con Mắt Của Sự Thật, kĩ năng đặc thù của thiên sứ phát động, truyền tin qua Trần Ngọc Lâm:
" Hắn nói dối!!"

Nghe vậy, Trần Ngọc Lâm cười tươi rói:
" Ồ thế à!? Biến ra thử xem coi. Thằng này trước từng đọc qua mấy chi tiết về chủng loài của ngươi rồi. Ngươi là một Ghoul*, và ban phát điều ước là điều mà điều mà chỉ có những Ifrit**, hoặc các Marid*** vô cùng hùng mạnh mới có thể làm được. Giỏi thì biến ra thử đi."

Djinn lúc này im lặng, do chống cự càng lúc càng lớn. Đồng thời bên trong tai hắn nghe gào lên những tiếng "Mày dám lừa bà" hoặc những câu tương tự.

Trần Ngọc Lâm cười nhạt, rút trong ví ra một tờ 500k:
" Tuy nhiên, em có một đề nghị với cô. Nếu cô có thể đẩy con Djinn đó ra, 500k này sẽ là của cô."

Djinn gầm lên một tiếng, kế đó nó nhìn Trần Ngọc Lâm nói bằng giọng nữ:
" Thêm nữa, một trăm củ đi."

Gabriel:
-..................
Chúa ơi, lòng tham của cổ to vãi linh hồn. Giờ này vẫn còn mặc cả nổi.

Trần Ngọc Lâm:
-................
Trần Ngọc Lâm hét toáng lên:
" CÔ BỊ NGU À?! THẰNG NÀY LẤY ĐÂU RA MỘT TRĂM CỦ?! MỘT CỦ THÌ CÒN TẠM ĐƯỢC!!!"

Djinn - giọng nữ:
" Thế một củ rưỡi đi."

Trần Ngọc Lâm thở dài, nói giọng chắc nịch:
" Một triệu hai trăm năm mươi ngàn. Không thêm không bớt. Giá cuối đó."

Ngay lập tức, con Djinn gào thét, khói đỏ bốc lên thay thế khói đen, dần dần biến thành khói xám và cuối cùng cả cô gái tóc vàng hoe lẫn một cục chất lỏng sền sệt rơi bịch xuống đất. Từ cục chất lỏng vọng ra vài tiếng gào rú thê thảm bằng một thứ ngôn ngữ mà Trần Ngọc Lâm chưa được biết tới.

Gabriel nhanh như cắt phong ấn con Djinn trong một cái lồng ánh sáng, còn Trần Ngọc Lâm dương dương tự đắc:
" Thế là ác quỷ đã bị đánh bại chỉ với một triệu hai trăm năm mươi ngàn đồng!!! Mình phục mình quá cơ!!! "

Mai Ý Loan/Gab/Hoắc Y/ Lê Thanh Hằng:
-........................


Cô gái tóc vàng (nói trong mê sảng):
" Tiền của tui đâu, cho tui tiền đi!"

* ** *** Ghoul, Ifrit, Marid là các chủng loại của Djinn.