Chương 45: Không đánh nhau không là bạn:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 45: Không đánh nhau không là bạn:

Trần Ngọc Lâm tay xách Ayama chạy ra ngoài công viên. Có vẻ con thiên thần dở hơi kia đã đi đâu mất, có khi là đang đi vòng quanh công viên kiếm hắn cũng nên.

Trên chân Trần Ngọc Lâm là một lá bùa, Tăng Tốc Bùa, tên như tác dụng. Tăng tốc cho đến năm lần tốc độ căn bản là tối đa. Điểm đặc biệt của loại bùa này là không như mọi loại bùa khác, nó tự động căn chỉnh tốc độ tăng phúc sao cho Trần Ngọc Lâm có thể khống chế được.

Mặt hàng này do Mộ Dung Nguyệt vẽ ra, sau khi hắn than van về vụ bị con quạ kinh dị kia cùng với quân đoàn yêu quái luân chiến. Mộ Dung Nguyệt xét trên tinh thần là với tu vi Nhị Phẩm một mạch đỉnh phong, thì tăng lực chiến cũng không có ý nghĩa, cho nên cho hắn 2 loại bùa là bùa phòng ngự và bùa tăng tốc, cả 2 loại này dùng đến khi cạn năng lượng. Còn 1 loại khác chỉ có duy nhất 1 lần sử dụng là lôi đình phù.

Hiện tại mức độ tăng phúc lá bùa này đang là tăng phúc gấp 2 lần. Vừa nãy bị con điên thiên thần kia rượt, hắn cũng phải tăng đến 4 lần tốc độ bình thường thế mà đã mấy lần bị bắt hụt rồi. 4 lần tốc độ chạy thông thường, do bị ảnh hưởng bởi xe cộ đường sá cho nên tốc độ ảnh hưởng khoảng 30%, đã là hơn 60km/h rồi, hơn xa tốc độ xe cộ trong nội thành. Kể cả lũ xã hội đen kia có bắt xe cũng khó đuổi kịp hắn.

Trần Ngọc Lâm suy nghĩ, nơi an toàn nhất hiện tại là nhà hắn. Đồn cảnh sát thì quá xa, hơn nữa không biết có né được lũ xã hội đen kia hay không.

Hắn thì không sao, ăn một hai phát súng không sao nhưng nếu là bị một dàn đạn bắn vào thì lại khác, có thể nằm mất một lúc đợi khôi phục. Ngoài ra nơi đó gần đây nhất, hơn nữa hắn cũng cần né con thiên thần điên kia ra nữa. Một công đôi việc luôn.


Trần Ngọc Lâm chạy đến khu chung cư, chợt hắn nhìn thấy một cặp cánh chim to tổ chảng đang chao liệng bên ngoài khu chung cư nhà hắn. Trần Ngọc Lâm bèn núp sau một cái gốc cây to.

Do vừa nãy chạy trốn rẽ ngang rẽ dọc, hắn lờ mờ suy đoán con thiên thần điên này chỉ có thể dò tìm người khác bằng mắt, cho nên nếu hắn nấp sau cây thì nó không thể tìm ra được hắn. Trên lý thuyết là thế.

Ayama nhìn Trần Ngọc Lâm, hỏi:
" Có việc gì vậy!? Có cần tôi giải quyết hộ không!? Đừng nhìn tôi thế này, tôi hơi bị đáng tin đó."

Trần Ngọc Lâm:
"..............."
Cô?! Đáng tin.

Trần Ngọc Lâm hạ cô nàng xuống, đáp:
" Không có việc gì, chỉ là chút rắc rối nhỏ!! Chắc hẳn chúng ta đã thoát khỏi lũ xã hội đen kia rồi."

Ayama nghiêng đầu hỏi:
" Xã hội đen nào cơ?!"

Trần Ngọc Lâm nhìn qua kẽ lá, con thiên thần điên đó đang đậu ở trên đỉnh chung cư, như con rắn rình mồi. Hắn đáp:
" Lũ áo đen kia ấy."

Ayama:
-........................
Lũ áo đen kia á!? Họ là quản gia của nàng mà?!

Ayama nói:
" Ơ, nhưng mà họ không phải là....."

Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa chú ý con thiên thần điên, ngược lại không để ý lời Ayama:
" Đừng lo. Tôi hiểu mà. Chúng là xã hội đen, nhất định chúng sẽ bắt cô rồi bán sang nước ngoài, không thì cũng đòi tiền chuộc."

Ayama:
" Họ là người làm......"

Trần Ngọc Lâm tính toán khoảng cách từ đây đến chung cư, còn hơn một cây nữa, không để ý lời cô bé:
" Đừng lo. Chúng là xã hội đen tay to mặt lớn, nhưng tôi cũng biết vài ông lớn bà lớn còn to hơn cơ. Tôi không có việc gì đâu. Mà nãy giờ cô nói cái gì cơ?!"

"thuê....."
Ayama:
-...................
Thôi, không có gì phải quan tâm đâu.

Chợt, Trần Ngọc Lâm nghe thấy có người gọi hắn. Hắn quay đầu sang, chỉ thấy Lê Thanh Hằng đang bước đến cạnh hắn:
" Ông đang làm gì ở đây vậy, Trần Ngọc Lâm!? Tôi đang tính đến nhà thăm ông đây."

Lê Thanh Hằng vừa nói xong những lời này, Trần Ngọc Lâm cảm giác một luồng sát khí rực rỡ bắn thẳng vào người hắn. Nói chính xác là vừa nói xong tên hắn. Hẳn con thiên thần điên kia không chỉ có thị giác là kinh khủng mà cả thính giác cũng khủng bố nữa.

Trần Ngọc Lâm cười khổ, chợt hắn nghe thấy Lê Thanh Hằng nói muốn đến nhà hắn. Trần Ngọc Lâm bèn bảo với cô nàng:
" Này, tôi có việc. Bà đưa hộ tôi cô bé này tới chỗ cô Nguyệt cho tôi nhé. Thế nhé, Bye!!!"

Lê Thanh Hằng im lặng nhìn Trần Ngọc Lâm chạy với tốc độ nhanh hơn cả Usain Bolt, kế đó một sinh vật nửa người nửa chim với hai cặp cánh trắng tinh khiết đuổi theo hắn, nhanh đến líu lưỡi.

Lê Thanh Hằng không biết làm gì, im lặng nhìn hai người kia khuất bóng. Nàng thở dài, xem ra Trần Ngọc Lâm lại vướng vào một vụ nào đó rồi. Kế đó, nàng quay đầu nói với Ayami:
" Này, đi thôi. Mình còn cần báo với cô Nguyệt nữa."

Nàng cũng biết Mộ Dung Nguyệt, căn bản Mộ Dung Nguyệt thi thoảng cũng sang ăn ở quán ăn nhà họ, biết nhau là chuyện thường tình.

Ayama gật đầu, kế đó chạy thoăn thoắt về hướng ngược với hướng khu chung cư. Lê Thanh Hằng chộp lấy tay nàng:
" Này, ngược đường rồi."





Trần Ngọc Lâm vừa chạy vừa lêu lêu con thiên thần điên. Hắn đặc biệt tuyển chọn khu phố có nhiều đền thờ chùa chiền, đền cúng thắp hương, mùi hương khói nồng nặc. Cho nên Trần Ngọc Lâm lúc này khá là thoải mái. Còn Christ, con thiên thần điên kia thì lại chẳng được như thế, do bị ảnh hưởng bởi tín ngưỡng chi lực khác với đạo Cơ Đốc thành ra có lẽ giờ nó đã điên nay còn điên hơn.

Lại thêm ảnh hưởng đến khả năng radar của nàng, nên lúc Trần Ngọc Lâm ngoẹo lại một ngã rẽ thần thánh, nàng chính thức chạy qua Trần Ngọc Lâm.

Trần Ngọc Lâm chui ra khỏi sau cái cột điện, chỗ này cực kỳ khuất tầm mắt, nếu không để ý vô cùng kỹ càng thì rất khó phát hiện được. Mà con mắm Christ lúc này lại đang chỉ có thể dựa vào thị giác để tìm kiếm, thành ra chỉ việc đợi con điên này bay ngang qua là xong.

Trần Ngọc Lâm tự cảm thấy mình thật là mưu lược, lon ton chạy về. Chợt lúc hắn từ tronghẻm rẽ ra, hắn gặp được ba người. Một người mặc một bộ áo choàng đen lông quạ, mồm có cái mõm trông khá giống mỏ quạ, Trần Ngọc Lâm biết thừa đấy là mõm quạ thật. Người kia mặc đồ trông khá sành điệu, lưng đeo một thanh đao đen. Người cuối cùng là một cô gái có 6 cái đuôi hồ ly.

Trần Ngọc Lâm:
-.................

Trần Ngọc Lâm hét:
" LÀ MẤY NGƯỜI À!? MẤY NGƯỜI CÒN CHƯA CHỊU RA KHỎI ĐÂY À!?"

Là cái lũ hôm qua tính bắt cóc hắn. Riêng con hồ ly này thì Trần Ngọc Lâm chưa bao giờ thấy qua.

Dược Đạo Ô nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Ồ,xem ai đây này!? Vẫn còn sống khỏe chứ?!"

Trần Ngọc Lâm:
" Đừng có nói chuyện như thể tôi với ông thân nhau lắm. Mới hôm qua ông còn tính đem tôi đi nồi hầm áp suất đấy. Và, phải, tôi còn sống, nhưng mà không khỏe lắm. Sắp chết rồi nè."

Hoắc Y nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Đừng có mà lạnh lùng boy thế chứ!! Nào, bọn này đang tính đi ăn, hay là để bọn này bao cậu một chầu đê!!! Coi như bù vụ hôm qua luôn."

Trần Ngọc Lâm gắt:
" Đừng có nói chuyện như thể tôi cùng hội với mấy người."

Dược Đạo Ô thở dài nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Này, con người các cậu không phải có câu này sao... không đánh nhau không là bạn."

Trần Ngọc Lâm:
-.....................
Nhưng mà chúng ta chém giết nhau nhé?!
Mấy bố mấy mẹ tha con được không?! Đời con còn dài lắm chưa muốn chết đâu.


Đột nhiên, rầm một cái. Từ trên nóc nhà hạ xuống tầm bảy tám người, mỗi người đều mặc vest đen, tỏa ra khí thế cực kỳ cường đại. Tên đầu tiên một cái đầu tóc đỏ rực trông rất bắt mắt rút ra một thanh kiếm chỉ vào Trần Ngọc Lâm nói:
" Thằng nhóc bắt cóc cô chủ ở đây rồi. Nói mau thằng kia, cô gái kia ở đâu.?"

Kế đó, hắn nhìn qua 3 người Dược Đạo Ô, nói tiếp:
" Ồ, là lũ này. Thì ra mày là người của xã hội đen. Mới nhìn thấy ngươi ta đã nghi rồi thằng khốn này."

Trần Ngọc Lâm:
"TỪ TỪ, TÔI KHÔNG PHẢI NGƯỜI CỦA CÁI LŨ NÀY."

Hoắc Y nhìn Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Ê, lũ này là ai vậy!?"


Dược Đạo Ô nói:
"Rõ ràng là lính đánh thuê rồi, còn phải hỏi?! Cũng gần như chúng ta thôi"
Kế đó Dược Đạo Ô ngẩng đầu lên:
" Ê đầu đỏ. Có vấn đề gì với anh bạn nhỏ của chúng ta à?!"

".................."
Trần Ngọc Lâm:
" TÔI NHẬP HỘI VỚI CÁC ÔNG BAO GIỜ!???"

Đầu đỏ híp mắt, bừng bừng sát khí vẫy tay, 11 người khác nhất loạt rút ra khí giới:
" Hiểu rồi, thì ra là một đám. Xem ra máu sẽ phải chảy thành sông rồi đây!!!"

3 người đám Dược Đạo Ô:
" Nhào vô kiếm ăn. Tuy không biết bọn bay là băng nào, nhưng cũng to gan đấy!!!"



"................"
Trần Ngọc Lâm nghĩ thầm:
" Này. Suy nghĩ một cách logic thì không phải bây giờ tình huống của mình rất là căng thẳng sao!? Chết người như chơi đó."

Trần Ngọc Lâm quay người lại, bước một bước, lập tức cả 15 người nhìn chằm chằm vào hắn.

Hoắc Y hỏi:
" Ê, ku. Chú không định bỏ mặc bạn bè để thoát thân chứ?!"

Trần Ngọc Lâm hét toáng:
"TÔI LÀ BẠN BÈ VỚI CÁC ÔNG HỒI NÀO!?"

Hoắc Y lạnh giọng hỏi:
" Không đánh nhau không là bạn nhớ chứ?!"

Trần Ngọc Lâm:
"............................"
Nhưng thế không có nghĩa đánh nhau sẽ là bạn!?


" Ngươi thật là làm người ta thất vọng."
Dược Đạo Ô nhìn Trần Ngọc Lâm nói:
" Không phải chúng ta đã từng vào sinh ra tử với nhau sao!?"

"......................"
Trần Ngọc Lâm hét:
" NÓI CHÚNG TA ĐÃ TỪNG CHIẾN ĐẤU SINH TỬ VỚI NHAU NGHE HỢP LÝ HƠN ĐÓ!!!"


Bên kia, Đầu Đỏ cũng gằn giọng:
" Cái gì?! Bỏ mặc bạn bè để chạy thoát thân sao!? Mày như thế mà vẫn còn tự nhận bản thân là người à!?"

Trần Ngọc Lâm:
"....................... "

Lũ này tai có đờm à mà không nghe mình giải thích không phải bạn bè lũ kia?! Mà khoan, mình đang bị đám này chỉ trích à?!

Kế đó, 15 người nhìn vào Trần Ngọc Lâm, lạnh lùng nói, chĩa vũ khí vào hắn:
" Xem ra không còn cách nào khác, là phải xử thằng phản bội này!!!''

Trần Ngọc Lâm:
"..................... "

Tui sẽ chết tại đây sao!??!?! Mà tại sao tui lại thành ra thế này?! Mấy hôm nay không phải tui hơi quá đen đủi à!? Mà thôi, quan tâm làm đis gì, cứ té trước cái đã. Cứ thế này có khi dẹo thật đấy.


Nửa tiếng sau....
Mộ Dung Nguyệt đang nói chuyện với Ayama, nghe thấy tiếng chuông cửa. Nàng đi ra mở cửa, chỉ thấy Trần Ngọc Lâm tơi tả thở dốc, tựa một tay vào cửa:
" Ơn Chúa. Sống rồi!!!! Mặc dù không hiểu sao nhưng mà sống rồi."


-....................
Mộ Dung Nguyệt:
"Có chuyện gì vậy!? Nhìn cháu tơi tả quá."

Trần Ngọc Lâm thở dốc:
" Cháu đã bị biến thành một tên ngốc."

Mộ Dung Nguyệt:
"......................"
Thằng này bị làm sao vậy!? Thế rốt cuộc cái quái gì đã xảy ra!?!?!