Chương 43: Việc này việc nọ việc lọ việc chai là cái của khỉ gì?!?!?! ┌П┐(►˛◄’!)

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 43: Việc này việc nọ việc lọ việc chai là cái của khỉ gì?!?!?! ┌П┐(►˛◄’!)

Phía trên đỉnh Phan Xi Păng tầm 100 mét.

Nơi này là một địa phương đem so với tiên cảnh cũng không có sai biệt lắm, mây trắng bồng bềnh. Trên này sừng sững một tòa lâu đài rộng hàng chục hecta, ngôi nhà này thiết kế theo phong cách tương đối giống Nhật Bản. Lúc này, ở những hành lang, sân vườn, tóm lại là gần như toàn bộ tòa lâu đầu đều đang bay lượn những vật trông như người giấy.

Đứng ở trên mái một tòa nhà, một người, mặc bộ quần áo vest sang trọng, đang nói chuyện điện thoại:

" Cái gì!? Vẫn chưa tìm được cô chủ à!? Chậc, chúng ta lại lạc mất cô ấy à!? Đừng đùa chứ!!!"

Bên trong điện thoại vọng lại tiếng nói, hơi khàn khàn:

"Chà, năm ngoái lúc về Nhật cô ấy cũng bị lạc, hơn nữa lại lạc sang tận Thái Lan cơ. Nhớ không, Minh Sơn?!"

Người mặc áo đen tên Minh Sơn nói:
" Thế cho nên chúng ta mới được lệnh phải để mắt đến cô ấy. Từ từ, có tin mới."

Trước mắt hắn bay đến một nam tử tóc đỏ, cũng mặc vest đen. Người này mặt mũi tái xám, run rẩy:

" Không xong rồi. Có biến thưa Tổng Quản."

Minh Sơn tay cầm điện thoại hỏi, giọng gấp rút pha chút lo lắng:

" Có chuyện gì?! Cô chủ bị bắt cóc à!?"

Nam tử tóc đỏ lắc đầu, đưa ra một bức thư nói:
" Không, còn tệ hơn cơ. Trong phòng cô chủ dưới gối có bức thư đáng sợ này."

Minh Sơn đưa tay đón lấy bức thư, mở ra xem. Bên trong lá thư có ghi:
" Tôi sang Ai Cập chơi với Dung Nguyệt. Cuối tuần sẽ về.
Ký tên:
Amaya Suzuki.
"

Minh Sơn tái mặt. Kế đó hắn bấm một dãy số, báo:
" Không ổn. Cô chủ đi ra ngoài rồi!!! Cô ấy nói lại trong thư là cuối tuần sẽ về."

Bên trong điện thoại:
" ÔI CHÚA ƠI!!!! CÔ ẤY ĐI RA NGOÀI?! MỘT MÌNH?! CUỐI TUẦN SẼ VỀ Ư?!? QUẢ LÀ CHUYỆN KHÔNG TƯỞNG!!! TÔI THÀ TIN LÀ CUỐI NĂM TẬN THẾ SẼ XẢY RA CÒN HƠN!!! MAU, ĐI TÌM CÔ ẤY!!!"

Kế đó, Minh Sơn toét một hồi còi, năm giây sau trước mặt hắn đã đứng một đống người. Minh Sơn vỗ tay nói to:

" Được rồi!! Cô chủ đã đi ra ngoài, đây là vấn đề nghiêm trọng bậc A, cho nên chúng ta cần huy động tầm mười ngàn người cho đến năm mươi ngàn người. Luân, cậu sẽ phụ trách chỉ huy bọn họ. Akiko, cô thử đi tìm những địa điểm trông khá giống với Ai Cập mà tiểu thư có thể đến đi đi.Còn tôi sẽ liên lạc với tiểu thư Dung Nguyệt. Cố lên, hi vọng đến cuối năm nay chúng ta có thể tìm được cô ấy. "


Bên trong hàng, một người, tên hắn là Yên Minh, hỏi người bên cạnh:

" Này Jack, cho tôi hỏi là tại sao cô chủ đi ra ngoài mà lại cần tìm kiếm kinh khủng như thế?! Ý tôi là tôi biết lúc kí hợp đồng có nói cần ngăn cô chủ ra ngoài bằng mọi giá, nhưng huy động lực lượng như thế này có hơi quá không!?"

Jack quay sang, mái tóc vàng bay phấp phới:
" Yên Minh, cậu mới vào làm nửa năm nên không biết. Cô chủ cực kỳ có năng khiếu trong lĩnh vực đi lạc. Mà mỗi lần cô chủ đi lạc là chúng ta lại tốn hao bao nhiêu nhân lực. Một điểm cực kỳ đặc biệt là mỗi lần cô chủ dự tính đi đâu đó, thì cô ấy sẽ không bao giờ có thể đến được địa điểm mà cô ấy muốn đến, mà sẽ xuất hiện tại địa phương gần giống với nơi cô ấy muốn đến nhất."

" Ví dụ như lần trước đến Nhật đi thăm quê nội cô chủ, sau đó đi chùa cầu may. Cậu có biết cô ấy lạc ra đâu không!? Miến Điện đấy ạ!! Sau khi chúng ta hộc tốc đi đến Miến Điện thì cô ấy lại đang check in tận bên Thái Lan. Lần đó cũng may là cô chủ tự về được, nhưng cũng mất đến 8 tháng."


Yên Minh:
-........................
Cho nên mới có nhiều người thế này chỉ để quản lý một mình cô chủ thôi đúng không!??!?!

Lúc này, Minh Sơn đang chờ Dung Nguyệt bắt máy, quay sang hỏi cô gái Nhật Bản tên Akiko bên cạnh:
" Này, nhắc đến Ai Cập là nói đến Kim tự tháp. Tôi không nhầm nhưng hình như sao Hỏa cũng có kim tự tháp đúng không!?"

Akiko cười, toát mồ hôi hột:
" Đừng nói gở thế chứ!!!"

Lúc này, Mộ Dung Nguyệt bắt máy:
" Có chuyện gì vậy!? Cậu hình như là Quản gia cho Suzuki đúng không nhỉ?!"

Minh Sơn thuật lại tình hình. Mộ Dung Nguyệt cười khổ nói:
"Được rồi, tôi sẽ để mắt khi nào cô ấy xuất hiện. À ý tôi là nếu cô ấy có xuất hiện."

Nàng cúp máy,trong chốc lát, nàng thở dài:
" Lại đi lạc rồi à!?"

********


Cùng lúc này....
Trần Ngọc Lâm đang dắt cái xe đạp trong lúc ngồi trên yên xe của Gabriel. Trận chiến ngày hôm qua trôi qua, cái xe đạp của hắn nhìn qua thì có vẻ không bị ảnh hưởng gì nặng nề.

Nhưng chỉ là nhìn qua thôi. Hình như tối qua có một con yokai nào đó đã tháo cái bánh xe của hắn ra, và tự thay thế chính mình vào sau khi biến thành trông giống cái bánh xe. Thành ra trưa nay lúc hắn đạp xe đi học về, đang đạp thì đột nhiên cái bánh trước rời ra, lăn lông lốc bay lên trên trời còn Trần Ngọc Lâm thì ngã úp sml xuống đất.

Gabriel đang đi xe đạp cạnh đó ôm bụng cười sằng sặc, kế đó nàng cho Trần Ngọc Lâm ngồi trên yên xe mình đèo về cho đỡ cực. Gabriel giải thích:

" Đó chắc là một con Wanyūdō của Nhật Bản, hay còn gọi là Hỏa Luân Xa cấp thấp. Những con cấp cao có thể lấy đi linh hồn của con người, nhưng những con cấp thấp cùng lắm chỉ có thể làm mấy trò tương tự thôi."

Trần Ngọc Lâm tay cầm cái xe đạp bị long mất bánh trước của mình, cảnh đó tương đối quái dị nên ai đi qua đều nhìn vào. Trần Ngọc Lâm nghiến răng:

" Hỏa Luân Xa không phải có hình dạng của cái bánh xe ngựa à!? Tại sao nó lại có hình dạng của cái bánh xe đạp!?"

Gabriel cười cười:
"À, ông biết mà, thời đại công nghiệp hóa hiện đại hóa. Yêu quái tự nhiên cũng hiện đại hóa theo. Ha ha ha, mấy hôm trước có tin đồn về một con ma thoắt ẩn thoắt hiện qua một cái ứng dụng điện thoại cơ. ỐI DỜI, ĐI ĐỨNG CHO CẨN THẬN VÀO."

Gabriel vừa thét lên xong, Trần Ngọc Lâm ngay lập tức nhận thấy cái xe đạp bắt đầu đổ xuống. Thế là hắn bèn đạp một chân xuống đất để lấy lại thăng bằng cũng làm chân trụ luôn. Nhưng mà hiện tại lực chân của hắn cực lớn, lại chưa kiểm soát đầy đủ sức mạnh cho nên hắn dùng lực hơi mạnh, đạp một cái cả cái xe ngã lăn sang hướng bên kia.

Trần Ngọc Lâm ngã đập đầu vào nền bê tông, cả hai cái xe đè lên người hắn, cơ mà hắn không có sao. Kế đó Trần Ngọc Lâm nhìn thấy người mà Gabriel kêu vào mặt, là một cô gái. Hình như vừa nãy con bé này chạy ngang băng qua đường không nhìn hai bên đường.

Thiên hạ mênh mông, luôn có vài người như vậy.

Cô gái này da trắng bệch, nói thẳng ra thì là hơi giống người Tây, mái tóc vàng óng như vàng, mặc một bộ váy ngắn. Cô gái này chạy đến, hỏi:

" Xin lỗi, cậu có sao không!?"

Trần Ngọc Lâm đứng lên, nhìn nhìn, không một vết xước. Kế đó hắn cười gượng:

" Không có vấn đề gì đâu. Này, Gab, bà có sao không!?"

Trần Ngọc Lâm vừa hỏi xong, hắn chợt thấy cô gái này nhìn chằm chằm vào hắn. Trần Ngọc Lâm đang tự hỏi mặt mình dính tro trấu gì à, thì nàng chợt nói:

" Ma cà rồng!!!"

Trần Ngọc Lâm sững người. Sau đó, Gabriel xoa xoa đầu, nhìn vào cô gái kia, kinh ngạc:
" Christ!? Em làm cái gì ở đây!!!?"

Cô gái gọi Christ quay đầu lại, nhíu mày nhìn Gabriel hỏi:
" Cậu là ai?! Sao lại biết tên tôi!? Mà, đừng nói như thể chúng ta thân thiết lắm chứ!!!"

Gabriel nói:
" Cậu là thành viên Fan Club của tôi, hình như là hội phó của nhóm đúng chứ?!"

Christ nhíu mày nghi hoặc:
" Tôi đúng là thành viên của 1 Fan Club. Nhưng mà tôi không biết cậu. Cậu là ai!?!?"

Gabriel đằng hắng:
" Tôi là Gabriel đây!!!! Nè Trần Ngọc Lâm, giới thiệu nhé, đây là Christ BerryBell, một đàn em của tui hồi còn học ở Học Viện Thiên Thần trên Thượng Giới. Christ, đây là bạn tui, Trần Ngọc Lâm. Đúng, hắn là một con ma cà rồng."

Christ tiếp tục nghi hoặc nhìn Gabriel. Nàng cảm nhận được một cỗ lực lượng thiên thần trong người Gabriel, nhưng....

Gabriel lúc này quá khác với hình tượng của nàng hồi còn ở trên Học Viện Thiên Thần. Lúc còn ở học viện Thiên Thần, Gabriel căn bản là mẫu người thánh thiện trong sáng, xinh đẹp, hào quang lấp lánh các kiểu, còn bây giờ tóc tai nàng bù xù, hai mắt trĩu xuống, bọng mắt thâm quầng chốc chốc lại hiện ra. Căn bản là không cùng một loại người.

Gabriel thở dài, vuốt thẳng lại tóc, xoa xoa lại mặt.Lập tức, nước da của nàng trắng sáng như ngọc thạch, hai quầng thâm biến mất để lại một đôi mắt trong veo, mái tóc thẳng uốn lượn trong gió. Tóm lại bằng vài chữ:

Thiên sứ hiện thế.
Cả Trần Ngọc Lâm lẫn Christ đều há hốc mồm ra.

Trần Ngọc Lâm thì là nổi da gà, hắn chưa bao giờ từng nhìn thấy Gabriel trong Thánh Thiện mode, bây giờ thấy rồi tự nhiên là nổi da gà. Mấy tuần qua hắn đã quen với một Gabriel lầy lội, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch, thi thoảng ngái ngủ dớt dãi tùm lum, bây giờ đột nhiên thấy một Gabriel như vậy bèn không tự chủ được mà há hốc mồm ra.

Còn Christ thì há hốc mồm ra bởi vì nàng chưa từng thấy Gab ở trạng thái hạ giới. Dù sao, Gabriel mà nàng biết chỉ là Gabriel ở Thiên Giới.

Gabriel:
"Tin chưa!!???"



Trong phòng Gabriel....
Christ mặt đen sầm lại theo đúng nghĩa đen, nhìn vào đống hổ lốn trong phòng. Một cái nồi đựng một "cái gì đó" trông như cà ri để một tháng hoặc hơn đang rên rỉ, một đống bát đũa dùng một lần nhìn qua là biết là tác phẩm còn lại sau khi ăn mì.

Quần áo vứt bừa bung bãi, túi rác chất thành đống quanh phòng để lung ta lung tung, bốc mùi nồng nặc. Christ cảm thấy cái phòng này sắp thành nơi cho ma quỷ tụ tập được rồi.

Christ nhìn Gab, run rẩy hỏi:
" Đây là phòng chị sao!? Tại sao nó lại như thế này!!!"

Trong ấn tượng của nàng, căn phòng của Gabriel cơ bản luôn luôn sạch gọn đẹp đẽ. Còn bây giờ!??!
Thậm chí phòng của ác ma còn sạch hơn thế này.

Christ quẹt một vạch lên cái bàn học, đầy bụi là bụi. Christ nghĩ:
" Nhiều bụi thế này, ít nhất ba tháng chưa được đụng vào."

Xưa nay Gabriel cơ bản toàn là nằm lăn ra đất vọc lap top, khôngcó dùng đến bàn học. Đương nhiên, nàng cũng không có học.

Christ thở dài, sau lưng mọc ra hai cánh chim, khuấy động một chút, lập tức bao nhiêu rác thải được vận chuyển hết ra ngoài bãi rác. Còn quần áo thì cho tạm một cái pháp thuật làm sạch, mấy cái vết ố đóng thành mảng thì đành chịu vậy.

Gabriel nhìn Christ vận chuyển, kinh ngạc hỏi:
"Ủa, em được quyền dùng Thần Lực kể cả trong đời sống bình thường à?!"

Thông thường, trong trường hợp không đặc biệt, các thiên thần không được lạm dụng Thần lực của mình.

Christ gật đầu:
" Em xuống hạ giới có công chuyện. Mười hai thiên thần đẳng cấp từ Thiên sứ đến Thiên Thần ba cánh đã biến mất ở rừng U Minh Hạ trong hai tháng qua. Em đến đây là để kiểm tra vấn đề này. Nghe nói bên Phật Quốc cũng cử ra vài người đi rồi."

Christ là thiên thần khá đặc biệt, chuyên môn đi tìm hiểu thông tin tình báo, còn Gabriel là thuộc loại thiên thần chiến đấu.

Gabriel gật đầu, U Minh Hạ là thánh địa của yêu quái và ma quỷ ở Việt Nam, có điều lũ này hết sức úy kị thiên thần. Biến mất một hơi mười hai thiên thần, đáng để tìm hiểu.

Christ hai mắt híp lại, hỏi:
" Quay lại chuyện cũ, tại sao căn phòng của chị trông kinh hoàng thế này?!! Trông không khác gì một nơi cho ma quỷ tụ họp cả!!!"

Gabriel ngay lúc này nghĩ:
" Éo ổn. Con bé này mà biết mình sa ngã thể nào nó cũng báo về cho Thiên Đàng, thế thì thể nào mình cũng bị triệu hồi lên Thiên Đàng. Trên đó không có Internet, không có Game, không có trò chơi giải trí, sống bằng mắt. Cơ mà thiên thần lại không thể nói dối...."

Nàng chợt nảy ra một ý.

Gabriel nhìn lại căn phòng mình. Thực ra nguyên bản nó cũng không bừa bộn như thế này, có điều tối hôm qua, lúc nàng bị Trần Ngọc Lâm triệu hồi, dư ba lực lượng bắn tung tóe khiến cho căn phòng trở nên hơn cả bừa bãi thế này đây.

Chứ bình thường nó đâu có như bây giờ. Các túi rác được nàng xếp rất gọn gàng thành từng đống một. Quần áo bẩn trong tầm một tháng nay được xếp một cách ngăn nắp chờ ngày đi giặt. Thậm chí bát ăn mì xong không rửa cũng được sắp xếp đâu ra đó bên cạnh bệ cửa sổ, chờ một cơn gió nào đó cuốn phăng bọn chúng đi.

Thấy chưa?! Dù mị ở bẩn nhưng mị vẫn sắp xếp gọn gàng.

Cho nên, Gabriel cười đáp:
" Còn nhớ thằng ma cà rồng kia không?! Ra thế này là do hắn đấy, phần nào là vậy!!"

Các thiên thần không thể nói dối, đó là luật. Nhưng, có luật tự nhiên sẽ lách được luật. Nếu Gab nói "Tất cả" là do Trần Ngọc Lâm, đó sẽ là nói dối, là không thể. Nhưng do dư ba triệu hồi trận pháp hôm qua thổi bay đồ đạc của Gabriel lung tung, cho nên, hoàn toàn có thể nói ra thế này, hoặc lộn xộn thế này, là do Trần Ngọc Lâm.

Kì thực, cái Luật này rất nhập nhằng. Chỉ cần trong tim thiên thần tin vào điều đó, thì Luật không thể áp dụng được. Ví dụ khi Gabriel lên bảng kiểm tra miệng nàng vẫn có thể trả lời sai tùm lum, bởi vì nàng tin rằng đó là câu trả lời.

Gabriel nghĩ thầm:
" Xin lỗi ông nhé Lâm. Tui sẽ bao ông một bữa sau."

Christ:
-.................
Là do con ma cà rồng đó à?! Con ma cà rồng chết tiệt!!!
Chợt, nàng để ý một thứ.

Kế đó Christ chọc chọc không khí, sau đó Thần lực tỏa ra, một vòng tròn xuất hiện. Nàng sơ bộ nhận ra đây là vòng tròn triệu hồi. Christ quay sang Gabriel hỏi:

" Gần đây chị được ai đó triệu hoán à?!"

Thiên thần là chủng loài phẩm chất rất cao. Chỉ những pháp sư cực kỳ tài giỏi mới triệu hoán được họ.

Gabriel gật đầu:
" Ừ, tối qua Trần Ngọc Lâm có triệu hoán chị"

Christ sững người, gằn giọng:
" Tối qua!? Con ma cà rồng kia triệu hoán chị à?!"

Gabriel:
" Ừ. Bọn này làm vài việc, cũng mệt phát khối ra đấy, nhưng cũng không tệ lắm."

"Vài việc", ở đây là giao dịch để đuổi con quạ Dược Đạo Ô đi, và thanh tẩy con Djinn. Có điều do giao dịch kia là cái mà nàng quyết định giữ kín với Christ, vì Thiên Thần có một bộ luật là không được vì vật chất mà lu mờ ý chí của con tim hoặc đại loại như thế, nàng cũng không nhớ lắm.

Còn thanh tẩy Djinn thì do con Djinn kia đã đưa cho Trần Ngọc Lâm nên cũng không tiện nói. Dù sao Trần Ngọc Lâm cũng là ma cà rồng.

Christ xoa thái dương. Triệu Hoán!? Làm vài việc?! Mệt lắm?! Nhưng lại không tệ?! Cái gì mệt mà không tệ?! Không lẽ là cái việc này, việc nọ và việc kia, cùng với việc lọ và việc chai?!

Christ tự nhủ thầm:
" Bình tĩnh. Không nhất thiết là việc này, việc nọ, việc đó. Có thể họ đánh nhau thì sao!?"

Christ hỏi:
" Chị. Gân đây chị có làm vài việc "Bị Cấm Đoán" (việc này việc nọ việc lọ việc chai) không?!"

Gabriel giật thót mình, tái mặt lại. Thiên Thần có một luật thép cực kỳ đáng sợ, không được lười biếng. Gần đây nếu nàng không lười biếng, thì chẳng biết nên gọi nàng là cái gì.

Dù sao, nàng là nghỉ học nguyên gần một năm học. Mãi hai tuần nay mới bắt đầu đi học. Cũng may nàng đang trong giai đoạn giả danh con người nên không bị phạt.

Christ:
-..................
Không, không. Không phải là cổ vi phạm luật không được phát sinh các quan hệ vượt quá giới hạn ở nhân giới chứ!?

Christ hi vọng không bị dập tắt quyết định hỏi thêm một câu nữa:
" Chị, với tên ma cà rồng kia, chị có từng phát sinh những việc "Bị Cấm Đoán" (việc này nọ lọ chai) không!?"


Gabriel kinh dị nhìn Christ. Không lẽ con này đã biết nàng từng làm qua một việc "Bị Cấm" (giao dịch, vi phạm luật thiên thần không được nhận hối lộ và của cải vật chất) với Trần Ngọc Lâm.

Christ run rẩy nhìn Gabriel lộ ra bộ mặt kinh hoảng trong một giây, dù cho Gabriel. Tâm tình tiếp cận số không.

Christ nghĩ:
" Nếu như họ là chân thành, thì cho qua chút cũng được, mình sẽ không nói với Thiên Giới về việc này. Nhưng mà... nếu như con ma cà rồng kia là ép buộc...."
Trong mắt nàng lóe ra chút sát ý.

Trong lúc Gabriel đang suy nghĩ câu trả lời, ngay lập tức...
Christ ngẩng đầu lên hỏi:
" Chị, chị có nguyện ý về việc có.... ưm ưm (bị cấm nói, do luật thiên thần không được nói về những việc abcxyz), ý em là chị có nguyện ý bị triệu hồi để làm những việc như hôm qua (việc này việc nọ việc lọ việc chai) không?!"

Gabriel nhìn Christ như một con ngốc:
" Đương nhiên là không rồi (Do rất mất thời gian, nàng còn mất một cái event game nữa. Còn may là có hai vé buffet đền bù. Hơn nữa, cái lệnh triệu hồi là do con mắm Mộ Dung Nguyệt kia lắp lên.)"

Christ đứng bật dậy, hai mắt tỏa ra sát khí trùng thiên. Con ma cà rồng kia siêu cấp yếu nhược, dù là thành phố này có rất nhiều đền thờ ông địa bà địa, cùng chùa chiền Phật giáo và những nơi ngoài đạo Công Giáo ảnh hưởng cực nặng đến khả năng thăm dò của nàng và ảnh hưởng mạnh mẽ lên thực lực của nàng nếu chân thể của nàng không giáng lâm, nhưng, nàng vẫn còn đôi mắt của mình, có thể tiến hành dò tìm vật lý.

Christ cúi đầu, nói trước khi biến thành ánh sáng đi mất:
" Cảm ơn chị. Em nhất định sẽ giải quyết việc này hộ chị, em không chấp nhận chị bị lợi dụng như vậy. Chị đừng lo, em sẽ không báo với Thiên Giới về việc này."

Gabriel:
"..............."
" À, ừm. Cảm ơn em!?"
Giải quyết việc gì!? Hai người họ có phải hay không không suy nghĩ trên cùng một vấn đề!?



Trần Ngọc Lâm xách cái xe đạp trên vai, còn trăm mét nữa là đến cửa chung cư. Vừa nãy Gab nói nàng về trước, hắn đành xách cái xe trên vai vậy.

Đột nhiên, Trần Ngọc Lâm cảm thấy rợn người. Kế đó hắn nhảy phốc qua một bên, né một trong hai lưỡi thương đâm xuống. Ở đuôi hai cái thương là một cô gái, Christ con bé vừa nãy. Mắt con bé như thể có ánh sáng phun ra, 4 cái cánh sau lưng con bé như thể biến thành nửa thể khí, bốc lên một thứ sương mù phát sáng.

Christ rút một lưỡi thương ra khỏi mặt đất, chỉ thẳng vào Trần Ngọc Lâm lanh lảnh cất tiếng như tiếng chim hót, lại hơi giống tiếng hát:

" Con ma cà rồng kia. Ai cho ngươi dám ép buộc Gabriel phải làm việc này, việc nọ, việc lọ việc chai hả!??!?!"


Trần Ngọc Lâm:
-.....................
Trần Ngọc Lâm:
-???????????????

凸(`⌒´メ)凸

Việc này, việc nọ, việc lọ, việc chai là cái việc gì mẹ trẻ nói rõ ra hộ con được không?!!??!?!?!?

Christ tiếp tục gào thét:
" Ta chắc chắn ngươi phải nắm giữ được yếu điểm nào đó của Gabriel, bằng không không bao giờ có chuyện chị ấy lại bằng lòng làm chuyện này nọ lọ chai với ngươi!!!! Nhưng không thành vấn đề, chỉ cần ngươi biến mất, mọi việc coi như giải quyết. Ta cũng sẽ xử luôn cả cái lũ đồng phạm của ngươi nữa."

Trần Ngọc Lâm:
-....................
Trần Ngọc Lâm:
-????????????????

┌∩┐(◣_◢)┌∩┐

GABRIEL CON MẮM KHÙNG!! Con dở đó lại nói cái gì với con dở này vậy!? Hai con dở đó đến tột cùng đã nói cái gì với nhau?!

Christ giang rộng 4 cái cánh:
" Cho nên, xuống địa ngục đi, ma cà rồng."