Chương 49: Beelzebub:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 49: Beelzebub:

Trần Ngọc Lâm cười khổ, nhìn Lê Thanh Hằng phải được Mai Ý Loan cho vào bên trong Vong Linh Thần Quốc mới yên. Có vẻ nàng tin rằng chỉ cần không nhìn thấy mình đang ở cao như thế nào thì sẽ không sợ độ cao nữa.

Bỏ qua chuyện Lê Thanh Hằng sợ độ cao đến mức chân cứng lại, Trần Ngọc Lâm vô cùng tò mò nhìn xung quanh "Vùng Đất Nghịch Đảo" này. Có vẻ nơi này là một nơi mà ứng đối hoàn toàn với câu nói "Trần sao âm vậy". Thành ra hiện tại hắn đang đi loanh quanh tìm hiểu xung quanh.

Xung quanh về cơ bản là giống y chang những gì mà hắn thấy ở phía bên trên. Tuy rằng là hắn chỉ nhìn thoáng qua, nhưng trí nhớ của Tu Chân giả vô cùng tốt, nhìn một lần có thể nhớ luôn cũng không phải hiếm lạ.

Đương nhiên cũng có vài điểm khác biệt, ví dụ như thực vật ở đây thì toàn một màu xám đen mị hoặc, hoặc tình trạng hiện tại của những đồ vật. Ví dụ như những căn nhà thì như thể đã hàng chục tuổi, mục nát, rêu cùng dây leo và cây cối phủ đầy bên trên. Xe cộ thì hỏng săm, hoen gỉ mục nát vô cùng. Mà rõ ràng nhất là sương mù đỏ quạch nơi đây, khiến cho tầm nhìn giảm xuống còn chừng mười cho tới ba mươi mét.

Thậm chí Trần Ngọc Lâm còn thấy một vài bộ xương mà hắn dám chắc là xương người nữa. Tóm lại, nơi này tuy nhìn khá giống phía bên trên, nhưng lại tràn đầy một thứ khí tức âm u mà quỷ dị. Cái cảm giác này không chỉ đến từ những bộ xương người, nhà cửa mục nát hay xe cộ hoen gỉ, mà còn đến từ những vết chân giống như chân dê, thuộc loại chân móng guốc ở trên đất, và cả trên những mái nhà nữa.

Trần Ngọc Lâm quay sang nhìn Gabriel cách đó chừng mười mấy mét, người lúc này đã mọc ra đôi cánh thiên thần của mình, chính xác hơn là sau cái cánh tỏa sáng, chợt cảm thấy an tâm hơn một chút.

Mộ Dung Nguyệt vỗ tay, nói:
" Đi thôi, mọi người. Trần Ngọc Lâm, chúng ta sẽ đi gặp một... ha ha, một người bạn cũ của ta. Sau đó mới đi giải quyết việc của cháu được. Không có vấn đề gì chứ!? Mà, đừng có đi xa quá như thế."

Trần Ngọc Lâm hỏi Mộ Dung Nguyệt:
" Thế giờ chúng ta chuẩn bị đi gặp ai vậy!?"



Mai Ý Loan cười:
" Anh trai của ta, thiên tài Vong Linh Sư đã biến mất cách đây 60 năm. Mai Á Đông, kẻ được mệnh danh một trong những Vong Linh Sư kinh khủng nhất từng tồn tại, bị 33 tổ chức cùng nhau truy nã."

Mộ Dung Nguyệt gật đầu:
" Có vài nguồn tin cho thấy gã điên này đang lên một kế hoạch hủy diệt thế giới. Và tệ hại nhất là giờ chúng ta vẫn còn chưa xác định được gã này đang ở đâu."


Trần Ngọc Lâm gật đầu, hủy diệt thế giới là một vấn đề hết sức quan trọng.

Chợt có một tiếng lùm xùm hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn nghe thấy một tiếng vỗ cánh, rồi hắn nhìn thấy một.. bầy những sinh vật trông hơi giống dơi bay từ trong làn sương đỏ, bay về hướng Thành Phố Của Người Chết.

Trần Ngọc Lâm tức khắc hiểu ra, lũ quỷ bâu xung quanh Thành Phố hẳn chính là đến từ đây. Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm, nói:

" Ngạc nhiên gì!? Số lượng ma quỷ ở trong Thế Giới Đảo Nghịch, dễ phải tính bằng tỉ con. Chỉ tính riêng những Thiên Thần sa ngã bại trận trong trận đánh Thiên Đàng vs Địa Ngục đã hơn một trăm triệu rồi, càng đừng nói những quỷ sử và những ma thần từ các huyền thoại và các nền tôn giáo cổ xưa khác."

Trần Ngọc Lâm gật đầu, nhìn lại khung cảnh. Chợt hắn cảm giác được một luồng chưởng phong mãnh liệt, hắn giơ tay lên, tặng cho đầu nguồn của luồng chưởng phong kia một đấm.

Một đấm này của hắn đấm vào một bóng đen vừa lao vào, nhưng Trần Ngọc Lâm lại có cảm giác như đấm phải bùn nhão hoặc đấm vào một bịch thạch vậy. Bóng đen vừa lao vào hắn bị đấm đến nát bét không chừa lại xương, mà hình như cũng chẳng có xương để mà chừa lại. Chỉ còn lại hai cánh tay cùng hai cẳng chân khẳng khiu, trông hơi giống tay của những đứa trẻ còi xương suy dinh dưỡng.

Trừ việc mỗi bàn tay và bàn chân đều có ba ngón, nhọn hoắt, da dẻ màu xanh lục. Hoàn toàn không phải người.

Gabriel đi đến bên cạnh Trần Ngọc Lâm, ánh sáng thần thánh của nàng xua tan sương mù và cũng hòa tan luôn phần thịt của thứ mà hắn vừa mới đập nát. Nàng nói:
" Cẩn thận một chút. Làn sương này khắc chế Thần Quang Huy của tụi này cùng với khả năng dò tìm xung quanh, cho nên coi chừng đi, kẻo bị con nào kéo chân là chết không chỗ chôn đâu."

Mai Ý Loan, một tay cầm một cái radar đang xoay vòng vòng, một tay cầm một thiết bị trông như máy tính bảng nói:

" Đừng lo. Huyết mạch của hắn là Ma Cà Rồng thuần chủng, lũ quỷ quái linh tinh bình thường lại gần còn dám, chứ không dám ăn thịt đâu. Cùng lắm là quanh quẩn quanh thôi. Huyết mạch của hắn với lũ đó, vừa như một bàn tiệc, lại giống như bậc vua chúa, cao cao tại thượng vậy."

Trần Ngọc Lâm xoa xoa tay khỏi cái lớp nhầy nhầy. Hắn còn chưa tu thành Thần Thức, thành ra trong vụ này không có gì nói cả. Chợt Mộ Dung Nguyệt nói:

"Cẩn thận."

Kế đó, nàng vung tay, một quả cầu lửa đỏ rực bay ngang qua vai Trần Ngọc Lâm, kế đó nó nổ tung thành một vụ nổ nóng rực. Trần Ngọc Lâm lờ mờ nhìn thấy trong vụ nổ có những nét đen của một sinh vật nửa người nửa thằn lằn đang làm dáng há miệng gào to, nhưng lại không thể thét ra bất cứ tiếng gào thét nào cả, mà dần dần hóa thành tro bụi.

Mộ Dung Nguyệt nhìn qua hướng vụ nổ, lạnh lùng nói:
" Đây là lý do tại sao ta ghét Địa Ngục. Toàn bộ chỗ này đều bị loại khí tràng này bao phủ. Người sống không thể nhìn xuyên qua được lớp khí tràng này. Còn tốt chúng ta có Mai Ý Loan."

Mai Ý Loan loay hoay với bộ phát sóng radar của riêng mình, bên cạnh nàng là 2 con thây ma cũng đang lắp ráp cái gì đó. Nàng gật đầu nói:
" Không kém lắm. Tui có thể phát hiện vật thể trong khoảng cách năm trăm mét. Có thể là do tui không hoàn toàn là một người đã chết, mà vẫn sống theo một hình thái nào đó chăng!?"

Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Màn sương này là gì thế?!"

Trong ấn tượng của hắn, Mộ Dung Nguyệt thuộc kiểu người đứng từ Trái Đất bùm chéo vài phát là bay cả Mặt Trăng, chỉ là một làn sương thì sao làm khó được nàng?!

Christ trả lời hộ:
" Làn sương này là những thứ xấu xa tồn tại trong thế giới này, những cảm xúc, những mưu tính đầy mưu mô hiểm độc khi con người chết đi chúng hóa thành thực thể, tạo thành màn sương này. Sự phản bội, nỗi oán hờn căm giận, mưu mô tính toán, tham lam trụy lạc...."


".... Và sự đa dạng. Các ngươi biết không?! Bọn ta đang dự tính liệt cả sự đa dạng vào trong những cảm xúc xấu xa đấy."

Một giọng nói hết sức lôi cuốn, trầm bỏng tràn đầy quyến rũ chợt vang lên. Trần Ngọc Lâm nhìn sang chỉ để hít một hơi khí lạnh. Hắn nhìn thấy một cô gái tràn đầy mị lực, cuốn hút, khêu gợi, quyến rũ và cực kỳ nóng bỏng đang bước đến. Đằng sau lưng cô gái này mọc ra một đôi cánh côn trùng trong suốt.

Nhưng hắn chỉ nháy mắt một cái, cô gái này lại biến thành một nam tử đẹp trai đến độ toàn bộ các minh tinh Hollywood nhìn thấy cũng phải kêu gào gọi sư phụ. Nam tử này về cơ bản là tất cả những gì mà hắn cho là đẹp trai, những gì mà hắn luôn muốn trở thành.

Nam tử này cười dài, phẩy tay một cái, sương mù bao quanh hắn tan ra, để lộ một bộ vest vô cùng sang trọng. Hắn mỉm cười:

" Chà. Chúng ta đến đây rồi nhỉ?! Sự đa dạng. Đúng vậy. Các ngươi có biết lần gần đây nhất ta lên thế giới trên kia, và ta.. chà, kết hôn với một cô gái phàm tục, chỉ là để thỏa mãn một chút vui thú. Nhưng vấn đề là, một ác quỷ cùng một người phàm không thể có con được, bởi vì một ác quỷ không thể có đời sau. Và, đoán xem chuyện gì xảy ra???"

Trần Ngọc Lâm vô thức đáp:
" Cô ta có thai?!"

Người này búng ngón tay bắn ra một tràng lửa, hai bàn tay làm điệu khẩu súng chỉ về Trần Ngọc Lâm:
" Rất nhanh nhạy. "Sự đa dạng trong hôn nhân", trích nguyên văn lời của cô ta. Nhưng sao chứ, đương nhiên cô ta sẽ phải chịu hỏa ngục đời đời rồi mà không cần sự can thiệp của ta. Cho nên lần này, ơn Chúa, dù ta chẳng muốn nói câu đó chút nào."

Trần Ngọc Lâm:
-...............
Đây là truyền thuyết "Tôi bị vô sinh nhưng vợ tôi vẫn có thai" ư?!

Gabriel huýt sáo:
" Chà, Beelzebub bị cắm sừng, mặc dù ta tin là sừng trên đầu hắn đã đủ nhiều."