Chương 44: Ayama Suzuki

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 44: Ayama Suzuki

Trần Ngọc Lâm đang đi lại trong công viên. Hắn cũng chẳng hiểu làm sao mà hắn lại trốn được ra tận đây, hay cũng như tại sao hắn phải trốn ra đây, và hai con giàng kia đã thủ thỉ thầm thì cái khỉ bố gì với nhau nữa.

Cũng may cái công viên này có một cái chùa to vật, và Trần Ngọc Lâm trước từng nghe Gabriel nói loáng thoáng gì đó về việc các thiên thần khi du ngoạn hạ giới sẽ ở dạng Nhân thể. Hình dáng này bị hạn chế một đống thứ, và đặc biệt nhất là khi đối mặt với các khu vực đền chùa của các tôn giáo không liên quan đến Ki-tô giáo thì sẽ không thể tiến vào.

Không phải là không thể theo kiểu khi họ tiến vào sẽ có một lực lượng kinh khủng bắn họ ra ngoài, mà đối với thiên thần họ tiến vào các khu vực khác đền thờ cũng là một hình thức trái với đạo đức thôi. Nó giống như một Luật Lệ hơn.

Trần Ngọc Lâm thở dài, thôi có lẽ gọi điện cho cô Nguyệt vậy. Sau đó hắn mò điện thoại ra, bấm số điện thoại của cô Nguyệt.
" Thuê bao Quý Khách vừa gọi hiện đang bận hoặc không nhấc máy, xin vui lòng gọi lại sau."


Trần Ngọc Lâm cảm giác gần đây mình xúi quẩy đến phát sợ. Mà thôi, hắn cũng không quan tâm lắm. Mấy vấn đề phi logic này, nghĩ nhiều chi cho đâu đầu.

Có cái logic nào ở việc hắn đang đi bộ từ trường về đột nhiên bị một con thiên thần dở người truy sát vì "việc này việc nọ việc lọ việc chai"?!?!?!?! Mà nghĩ lại, việc này việc nọ việc lọ việc chai là cái việc quéo gì?!?!?!

Trần Ngọc Lâm nhớ không nhầm thì hình như quanh đây có một cái máy bán nước ngọt tự động. Loại máy này gần đây thấy rất ít, hồi bé thì hắn thấy nhiều hơn.

Thông thường loại máy này chỉ nhận tiền xu, nhưng loại này đời mới cho nên có thể nhận cả tiền giấy nữa. Dù sao bây giờ cũng chẳng mấy ai có tiền xu. Trần Ngọc Lâm dựa theo trí nhớ đi đến chỗ máy bán hàng. Chí ít hắn có thể ngồi chơi game một lúc, sau đó lại liên hệ lại với cô Nguyệt.

Trên đường đi, hắn hơi nhận ra một vài vấn đề. Có thể vì bộ dáng hắn lúc này hơi cháy xém, tóc dựng thẳng đứng có thể do sét đánh, hai mắt thâm quầng, tóm lại trông hắn lúc này khá giống một gã đầu gấu du côn gì đó.Thành ra người đi đường lúc này toàn tránh né hắn. Mà nghĩ lại, mặt hắn lúc này cũng có vẻ hơi cau có, bởi vì hắn vừa mới bị một con thiên thần điên rồ truy sát một đường xong.

Tóm lại, lúc này người đi đường đều có vẻ không muốn động vào hắn. Cũng một phần do cái công viên này hơi xa nhà hắn, chứ nếu ở khu chung quanh thì không ai không biết hắn cả, đỡ phiền.

Trần Ngọc Lâm đang định trước khi đi mua nước, rẽ qua nhà vệ sinh rửa mặt một chút, thì hắn chợt nghe có người gọi hắn:

" Cậu trai trẻ trông hơi giống du côn đằng kia ơi!!!"

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh quẩn, thấy mọi người đều nhìn qua hắn, bèn thở dài, quay người lại đối diện người vừa mới gọi hắn.

Đó là một cô gái người Nhật. Da khá trắng, trông cũng khá xinh đẹp.

Cô gái này tóc đen bóng, tầm khoảng 11-12 tuổi, người hơi lùn, tầm khoảng một mét tư, thấp hơn hắn 7 phân. Cô gái này mặc một bộ áo hình như gọi là Kimino thêu hình ảnh hoa lá cành, có vẻ như là khá đắt. Trần Ngọc Lâm tuy không biết Kimono tính tiền như nào, nhưng nhìn chất vải cũng có thể nói ra được là lụa thượng hạng.


Cô gái này một mặt tỉnh bơ nói:
" Tôi đang lạc đường. Có thể làm ơn chỉ đường cho tôi không!?"

Trần Ngọc Lâm đang sẵn có chút nóng tính trong người, nhưng hắn vẫn gắng gượng nở nụ cười:
" Cô là ai vậy!? Quanh chỗ này tôi cũng chẳng rành đường đâu. Mà nhìn tôi du côn thì đi kiếm người khác mà hỏi!!!"

" Chà. Cậu thật là một con người nông cạn."

Cô gái người Nhật mỉm cười tự tin mười phần, dang tay ra chỉ vào người xung quanh nói:

" Nhìn xung quanh đi, mọi người đều sợ hãi cậu, cậu du côn ạ. Tuy nhiên thử nghĩ mà xem, nếu một kẻ xấu đột nhiên làm một việc tốt, thì sẽ chứng tỏ sâu thẳm bên trong thâm tâm hắn, hắn là một con người tốt..."


Kế đó, cô nàng này cực kỳ tâm đắc nói tiếp:
" Cũng giống như Chaien thường xuyên ăn hiếp Nô bi ta. Nhưng chỉ cần Chai en làm việc tốt một lần, độc giả sẽ nhớ mãi về lần hắn làm việc tốt đó. Cho nên, tôi đây gọi là Học Thuyết Phản Nghịch Chai-en, phiên bản điện ảnh!!!!!!"

Trần Ngọc Lâm cạn lời. Hắn nhấc cặp mắt ếch lộ rõ vẻ chán chường sâu thẳm trong xương tủy nhìn mấy con kiến, tự nhủ làm mấy con kiến hôi có khi cũng thật tốt. Bây giờ hắn chắc mẩm mẹ trẻ này cũng là cái loại lầy lầy như Gab và mấy ông bô bà bô trong cái nhóm Chat Tu Tiên kia thôi.

Cô nàng tiếp tục phán như thánh:
" Tuyệt chứ hả!??? Nếu muốn quay đầu là bờ, trở thành người tốt thì đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy!!!!"

Trần Ngọc Lâm:
"................."
Mẹ trẻ im đi cho con nhờ.

Trần Ngọc Lâm thở dài nhìn vào cô gái Nhật Bản:
" À, cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng tôi phải nói là nãy giờ cô nói to quá, thành ra mọi người đều nghe được kìa.Đúng vậy, nghe thấy hết rồi đấy."

Cô gái Nhật Bản:
-................

Cô nàng tằng hắng một cái, giơ tay lên, vẻ tỉnh bơ:
" Xin chào cậu trai trông du côn. Tôi bị lạc đường, cậu có thể chỉ dùm tôi không!??!"

Trần Ngọc Lâm:
" MÁ TRẺ TÍNH DIỄN LẠI TỪ ĐẦU À?!??!"


Trần Ngọc Lâm trợn tròn mắt, thở dài:
" Thôi được rồi. Tôi đành chỉ đường cho cô vậy!!! Dù sao tạm thời tôi cũng không có gì làm!!"

Cô gái Nhật Bản - Amaya - nốc một ngụm bò húc:
" Thật hả?! Cậu biết rõ khu vực này sao?!"

Trần Ngọc Lâm:
" Không hẳn. Nói là biết rõ thì không rõ, nhưng mà các đường chính thì cũng ổn."

" Vậy, trước tiên tôi muốn hỏi...."
Amaya nhìn Trần Ngọc Lâm, tràn đầy hi vọng:
" Tôi đang đi đâu?!"

Trần Ngọc Lâm:
-...............
Trần Ngọc Lâm:
" CON LẠY MÁ TRẺ. MÁ TRẺ ĐANG ĐI ĐÂU THÌ LÀM SAO CON BIẾT ĐƯỢC!?!?!?!??!"

Amaya nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Một người dù không biết rõ về thành phố này vẫn đề nghị giúp đỡ, cậu thật là tốt bụng..."

Trần Ngọc Lâm:
" À... có lẽ tôi cũng là một đứa trẻ lạc loài trong cuộc sống thành thị. Cái cuộc sống sô bồ này nó càng lúc càng điên rồi. MÀ MÁ TRẺ CÓ GIẤY TỜ GÌ KIỂU ĐỊA ĐIỂM ĐẾN KHÔNG MÁ TRẺ?!"

Ayama lúc trong túi áo túi quần mất một phút, sau đó lôi ra một tờ giấy:
" À, có nè. Địa điểm tôi hẹn gặp bạn là cái quảng trường trước sân bệnh viên zzzzz, tôi có hẹn với bạn trước tượng con sư tử đồng ở đó."

Trần Ngọc Lâm tự nhủ "may vờ lờ", xoa cằm nghĩ:
" Xa à nha. Phải đi qua bốn trạm xe buýt mới tới đó. Nhớ không nhầm là xe số 32 thì phải."

Ayama:
" À, nếu là xe số 32 thì về cơ bản do không biết đường, tôi đã đi bộ qua 4 trạm đó."


"THẾ TỨC LÀ MÁ TRẺ ĐÃ ĐI QUA CÁI NƠI MÀ MÁ TRẺ CẦN ĐẾN RỒI À?!"
Trần Ngọc Lâm tức tối gào lên:
" CHỈ CẦN RA KHỎI XE LÀ ĐẾN NGAY CÁI TƯỢNG CON SƯ TỬ RỒI MÀ, LÀM THẾ QUÁI NÀO MÀ MÁ TRẺ LẠC NỔI HẢ?!?!?!"

" Cậu hỏi mới nhớ...."
Ayama gõ cằm:
" Có khi nào tại con sư tử chạy đi đâu mất rồi không?!"

Trần Ngọc Lâm:
"KHÔNG CÓ ĐÂU BÀ!!! GIỜ BIẾT NƠI CẦN ĐẾN RỒI THÌ MÁ TRẺ BẮT TAXI HỘ CON ĐI ĐƯỢC KHÔNG!?''

Ayama lại nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Về việc đó, vừa nãy tôi đã tiêu hết tiền để mua kem ở tiệm bánh kẹo rồi, cho nên giờ chỉ còn mỗi 5000 đồng thôi."

Trần Ngọc Lâm:
-..............

"Không ổn rồi, đây chắc chắn là loại người đó...."
Trần Ngọc Lâm híp mắt nghĩ:
" Con người này chính xác là một đứa thất bại trong cuộc sống..."

Trần Ngọc Lâm mỉm cười tươi rói, nhìn Ayama bằng ánh mắt "Gì cũng được, mình không thể đối phó nổi cô ta". Kế đó, hắn quay ngoắt người lại:

"Thôi, tôi về"

" AHhhh------!?!??!?! Bình tĩnh cậu trai ơi."
Ayama hét toáng:
" Cậu bỏ tôi ở đây thì tôi biết làm sao!??!"

Trần Ngọc Lâm:
"TÔI KHÔNG CẦN BIẾT, TẠI SAO TÔI LẠI PHẢI GÁNH LẤY CÁI MỚ RẮC RỐI CỦA CÔ LÊN THÂN MÌNH!????"

Trần Ngọc Lâm hít một hơi thở sâu, bình tĩnh lại. Sau đó hắn cực kỳ khó khăn gượng ra một nụ cười:
"Thôi, tôi cho cô mượn tiền đi taxi tới đó vậy!!!"


"YEAHHHHH...."
Ayama thất vọng nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Nhưng mà dùng tiền để giải quyết rắc rối có vẻ không oai cho lắm nhỉ?!"


Trần Ngọc Lâm:
" CÔ ĐI MÀ NGHĨ VỀ CÁI TÌNH HUỐNG CỦA CÔ ẤY..."

Trần Ngọc Lâm chợt ngưng nói, nhìn xung quanh. Hắn cảm giác được sát khí. Sau đó, hắn nhìn thấy trên đường, chợt có mười mấy hai mươi người đứng đó. Mỗi một tên đều mặc một bộ vest đen, đeo kính đen, vài tên còn có hình xăm lộ ra trên cổ và tay.

Một tên trong số đó, đầu trọc, xăm con rết trên mặt nói:
" Tóm được ngươi rồi. Giờ mau ngoan ngoãn giao cô gái đó lại đây!!!"

Trần Ngọc Lâm theo thói quen bước lên che cho Ayama, hỏi lại:
" Hả!?"

Cách đó hai trăm kilô mét, Minh Sơn, Quản gia của gia tộc Ayama đang cầm một lá bùa. Hắn mở bừng mắt ra, cười.
"TÌm được rồi cô chủ. Lần này may thiệt. Có điều..."

Kế đó, hắn híp mắt. Trong tầm nhìn của hắn là một thằng du côn tóc tai bù xù, toàn thân không hiểu sao toàn vết cháy xém. Có thể do lỗi hình ảnh, dù sao hắn đang dùng người giấy ra lệnh.

Minh Sơn híp mắt, nghĩ thầm:
" Tên nhóc con du côn đáng ngờ này là tên quái nào vậy, không lẽ, hắn là kẻ bắt cóc trẻ em à!? Gần đây xã hội loạn thật, mới tí tuổi đầu đã tập tành phạm tội."

Trần Ngọc Lâm nhìn đám mặc đồ đen, nghĩ thầm:
" Lũ giang hồ trông đáng ngờ này là lũ quái nào vậy!? Không lẽ, bọn này là băng đảng chuyên bắt cóc trẻ em à!? Gần đây xã hội loạn thật, tí tuổi đầu cũng không tha."

Sau đó, hắn thấy hơn hai chục tên mỗi một tên đều rút kiếm, mã tấu, dao phay ra. Từ lúc nào ở Việt Nam nhiều hàng nóng thế này?!
Tên mặc áo đen hình xăm con rết:
" Đã thế, bọn tao đành tiễn mày về Tây Thiên bằng thanh kiếm "chặt đầu người cực tốt" này vậy!!!"

Trần Ngọc Lâm, đã trải qua hai cuộc đánh nhau không cân sức trong giới tu chân, không hoảng không loạn, giãn cách khoảng cách với tên xăm trổ, tay kéo Ayama về phía sau.

Kế đó, hắn vung chân lên, một hòn đá nằm cạnh chân bị hắn hất văng lên. Sau đó Trần Ngọc Lâm tay chộp lấy hòn đá, ném thẳng về phía tên áo đen xăm trổ. Hòn đá đâm trúng chân hắn, hắn liền khuỵu xuống, rên rỉ. Lực của Trần Ngọc Lâm lớn vô cùng so với người thường đừng nói là với người giấy, bị một cú này vỡ đầu gối cũng không lạ.

Sau đó, hắn bế Ayama lên, chân phát lực chạy nhanh ra ngoài công viên. Trần Ngọc Lâm nhìn nàng, nói:
" Cẩn thận kẻo ngã đấy. Bám chặt vào người tôi."