Chương 47: Xuống Địa Ngục một chuyến?~~~

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 47: Xuống Địa Ngục một chuyến?~~~

Trần Ngọc Lâm thở dài, im lặng nhìn Hoắc Y, nước mắt rơm rớm. Hắn có thể tưởng tượng được cuộc sống của hắn sau đó sẽ ra làm sao khi mà vận khí của hắn về cơ bản có thể mô tả bằng cụm từ "nát bét bèn bẹt". Không phải sao?! Mới có mấy ngày hắn bị tập kích tận những ba lần, không quá vài tuần hắn sẽ được lên bàn thờ nằm.

Có khi nào nên ra vườn nằm cho quen mùi đất đi luôn không?!

Đúng lúc này, Hoắc Y nói:

" Nhưng, có một biện pháp để đảo ngược lại quá trình này."

Trần Ngọc Lâm hai mắt sáng rực, tràn đầy hi vọng:
" Cách nào vậy!?"

Hoắc Y gật gù:
" Lấy độc trị độc. Hấp thu một thứ gì đó nó còn xui thấy mồ hơn cả cái mồ này, và trong lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau hi vọng về một thứ gì đó sẽ xảy ra, thông qua một cách nào đó, và bằng một phản ứng nào đó xảy ra dưới một điều kiện nào đó ở trong cơ thể chú, chú sẽ trở nên....ơ....thoát khỏi cái vụ xui thấy mồ này."


Trần Ngọc Lâm:
-.............................
Thông qua một cách nào đó, bằng một phản ứng nào đó xảy ra dưới một điều kiện nào đó và cùng hi vọng một thứ nào đó sẽ xảy ra?! Thật là một kế hoạch vĩ đại và không thể nào chi tiết hơn.


Hoắc Y nói tiếp:
"Không đùa đâu. Kế hoạch hiện tại của chúng ta là, Bước 1: Làm một cái gì đó và hi vọng nó sẽ cho ra kết quả tốt. Bước hai, cùng nhau hi vọng sau khi áp dụng bước 1 thành công, cái gì đó sẽ phát triển thành một kết quả khả quan nào đó. Và cuối cùng sau những cố gắng, cùng hi vọng cái kết quả khả quan kia nó sẽ đơm hoa kết quả."

Trần Ngọc Lâm gượng cười:
" Chà, thật là một kế hoạch hay ho, và như thế tất cả chúng ta sẽ cùng hi vọng nhỉ?! Tất cả những gì chúng ta cần làm chỉ là hi vọng mà thôi. Thật là đơn giản."

Kế đó hắn quay qua Gabriel, lệ nóng lưng tròng:
" Bà có thể buff Luck cho tôi không!?"


Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Ha ha!?"

Trần Ngọc Lâm:
-..........................


Mộ Dung Nguyệt e hèm một tiếng, cười cười ngắt lời hai người:
" Rồi rồi hai người. Không đùa đâu, vụ này căng đấy. Nhóc, mai Thứ 7 được nghỉ đúng không!! Chuẩn bị chút đồ đạc đi, mai chúng ta đến Ninh Bình. Cả bà nữa, Gab, và cả Christ nữa, cả Ayama nữa. Mà khoan, thôi bà ở lại đây đi cho tôi nhờ. Bà mà đi theo khéo cả bọn lạc ra Thụy Điển mất."

Trần Ngọc Lâm:
"...................... "

Trần Ngọc Lâm nhìn Mộ Dung Nguyệt hỏi:
" Ủa!? Tưởng chỉ cần dắt theo cổ là xong chứ!? Sao mà còn sợ lạc được!?"

Mộ Dung Nguyệt cười:
" Nhóc không biết thôi. Con bé này có một kĩ năng gọi là siêu cấp lạc, một khi kĩ năng này phát động bất kì ai xung quanh 1 mét từ người con bé cũng không thể tìm được đường. Lần đi lạc đáng sợ nhất của con bé này là đi lạc từ Brazil lên tận mặt trăng."

Trần Ngọc Lâm:
-...........................
Thật là một khả năng thần thánh, xuyên qua cả không gian. Kế tới có lẽ là thời gian luôn.


Ayama:
" Chà. Nhưng mà lần đó không phải do tụi này vô tình đi nhầm vào khu bệ phóng của tàu Apollo 11 sao!?"

Trần Ngọc Lâm:
-.....................
Đi lạc vào khu bệ phóng của tàu Apollo 11?!

Mộ Dung Nguyệt:
" Mịa. Hóa ra là hồi đó bà đi vào tàu vũ trụ. Thảo nào nào giờ tui cứ tự hỏi hồi đó bà chỉ mới Ngũ Phẩm mà sao đã bay được ra tận bên ngoài vũ trụ rồi. Mà hồi đó bà đi đâu thế? Ý tui là, ban đầu bà dự tính đi đâu ấy."

Ayama nhớ lại, nói:
" Đi vệ sinh."

Trần Ngọc Lâm kinh ngạc:
" Hả!? Tại sao đi vệ sinh lại có thể lạc lên tận mặt trăng được!?"

Ayama lắc đầu:
" Thật là mông muội, Trần Ngọc Lâm. Tại sao cậu lại có thể nghĩ rằng con đường đi đến nhà vệ sinh của tui không đi ngang qua mặt trăng cơ chứ!?"

Trần Ngọc Lâm:
-.......................
Cậu nghĩ thế là tốt rồi.


Mộ Dung Nguyệt mỉm cười, vừa tiễn 3 người Hoắc Y về vừa nói:
" Nhóc không biết thôi. Trên đời này có những người sinh ra với những thể chất vô cùng đặc biệt, lại có những người sinh ra có những kĩ năng mà chỉ mình họ có thể sử dụng. Ví dụ như nhóc, sinh ra với thể chất... ma cà rồng bất tử. Còn Ayama có một kĩ năng lưu truyền qua từng thế hệ, chúng ta gọi nó là... "Ngáo Ngơ Thần Kĩ"".

Trần Ngọc Lâm:
-.............................
Ơ mà khoan, lưu truyền qua nhiều thế hệ!? Thế hóa ra cái sự ngáo ngáo ngơ ngơ của con bé này là do di truyền à!? Tại sao gia đình họ có thể sống sót được qua chừng ấy thế hệ?!

Mộ Dung Nguyệt xoa cằm, nói tiếp:
" Mà, thực ra nghĩ lại, xong sớm về sớm. Thu xếp vài thứ đồ đạc đi, ngay bây giờ chúng ta sẽ xuất phát. Thanh Hằng, cháu muốn đi theo không!?"

Lê Thanh Hằng sửng sốt, hỏi ngược lại:
" Cháu đi cùng được ạ!?"

Mộ Dung Nguyệt gật đầu:
" Chuẩn bị đồ đạc đi. Yên tâm, có ta ở đâu, bảo đảm cháu không bị làm sao. Mà, kể cả thế còn có Ayama cùng với Gabriel, còn có cả Christ nữa. Còn Trần Ngọc Lâm, vào trong phòng ngủ lấy cho cô cái túi đỏ. Yên tâm, ta mới soạn tin nhắn bao cho cháu một lý do xin nghỉ rồi. Bảo là đi chữa bệnh."


Trong lúc Lê Thanh Hằng gọi điện thoại về nhà thông báo cho bố mẹ, Trần Ngọc Lâm thì chạy vô phòng ngủ, Mộ Dung Nguyệt thì lấy điện thoại ra bấm một dãy số, gọi điện.

Nhưng nàng không có nghe máy, mà là hướng màn hình máy ra xa, ngay sau đó, một cánh tay đâm xuyên ra ngoài từ trong màn hình điện thoại. Cánh tay này thon dài, trắng nõn, rõ ràng là một cánh tay phụ nữ, chính xác hơn là một cô gái. Kế đó là một cái bả vai, rồi nửa thân trên của một cô gái, kế đó là nửa thân dưới.

Kì quái là nửa thân dưới của cô này không tuân theo định luật về trọng lực cơ bản nhất. Mặc dù cô nàng này lộn ngược đầu xuống dưới, nhưng váy không hề bị lật xuống dưới theo các định luật vật lý hiện hành. Và quan trọng hơn một chút, cô nàng này trong suốt.

Trần Ngọc Lâm há hốc mồm nhìn Mai Ý Loan chui ra ngoài cái màn hình điện thoại, hỏi:
" Đậu xanh, bà làm thế nào mà kinh dị dữ vậy!?"

Mai Ý Loan lắc lắc cái đầu cho đỡ rối tóc, sau đó nàng quay sang Trần Ngọc Lâm, giơ hai ngón tay lên hình chữ "V", nói:
" Hồn ma thời A còng có thể tùy ý chạy qua các thiết bị công nghệ điện tử khác nhau chỉ cần có một thiết bị kết nối Internet và một đường truyền tốt. Đừng nhìn con này chết trong những năm 50 của thế kỉ trước nhưng mà nó cấp tiến lắm đấy."

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Ơ, thế hóa ra hồn ma cũng kiểu kiểu như một dạng file để truyền từ máy này sang máy khác ấy nhỉ?

Mai Ý Loan nhìn Mộ Dung Nguyệt, hai mắt tỏa sáng:
" Chà, lần cuối chúng ta đi đánh phó bản cùng nhau là tầm ba mươi năm trước nhỉ? Vậy là, lần này chúng ta sẽ xuống Địa Ngục sao!?"

"................."
Trần Ngọc Lâm hỏi Mộ Dung Nguyệt:
" Địa Ngục là sao hả cô!? Sao cháu không biết gì thế?!"

Mộ Dung Nguyệt tựa vào tường nhún vai:
" À, có gì đâu. Thông thường một Phong Thủy thú loại hình Long Mạch, là loại hình phụ trợ ẩn, nói cách khác nó sẽ không bao giờ hiện ra bên ngoài. Mà khi muốn một Phong Thủy thú loại hình Long Mạch muốn thoát ly ra ngoài, thì ở trên Nhân Giới không thể nào làm được, bởi vì nó đã dính chặt với Linh hồn của cháu rồi. Cho nên thông thường những Phong Thủy thú loại hình này không thể bị tách rời theo cách thông thường. Tuy nhiên có một cách, phải thông qua một nơi, nơi đó, linh hồn có thể thoát ly ra ngoài nhân thể...."

Trần Ngọc Lâm tiếp lời:
" Địa Ngục!?"


Mộ Dung Nguyệt nhún vai:
" Không hẳn. Chúng ta chỉ cần đến vùng đất mà bản thân nó giao thoa với Thế Giới của Người Sống và những Kẻ Đã Chết. Nơi đó được gọi là Thế giới Nghịch Đảo. Sẵn tiện, ta cũng cần đến gặp vài "Người" ở đó luôn. Hắc."