Chương 48: Địa Ngục!!

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 48: Địa Ngục!!

"Chuẩn bị xong chưa!?"

Mộ Dung Nguyệt hỏi. Trần Ngọc Lâm thì chẳng biết phải chuẩn bị cái gì, mang đại cái máy ảnh đi, lúc về còn có cái mà khoe. Lê Thanh Hằng thì chẳng biết rút ra từ đâu thanh kiếm gỗ, hình như cùng một thanh với hôm mà Trần Ngọc Lâm cùng Mai Ý Loan đi ăn thấy qua. Mấy người còn lại đều gật đầu.

Mộ DungNguyệt thấy mọi người đều đã chuẩn bị, giơ một cánh tay lên, búng ngón tay một cái. Lập tức ngay sau đó, Trần Ngọc Lâm thấy một làn gió nóng đập vào mặt. Sau đó hắn cảm nhận chân hắn đang giẫm lên không trung, rồi ngay sau đó hắn rơi tõm xuống dưới, ngã vào trong một cái vũng bùn. Hình như ngoài bùn ra còn có cả sỏi đá cỏ cây gì đó nữa. Trần Ngọc Lâm còn nghe được tiếng vài con cá bơi lõng thõng xung quanh.

Nhấc mặt lên khỏi đống bùn, phẩy bùn ra khỏi người mặt, hắn nhìn quanh. Xung quanh là từng thửa ruộng, mạ mới gieo, và chỗ mà hắn vừa mới rơi là một trong mấy thửa ruộng đó. Trần Ngọc Lâm quay ngược lại, chỉ thấy tất cả mọi người khác đều an lành đứng trên đường cái, có vẻ chỉ có một mình hắn là bị quăng tít vào trong cái ruộng này.

Christ giật giật ống tay áo của Gabriel, hỏi:
" Chị ơi, đây có phải tuyệt kĩ "Cạp đất mà ăn" trong truyền thuyết không chị?! Ở trên Thượng Giới em nghe người ta nói về thần kĩ này nhiều mà chưa được thấy qua bao giờ!!"

Gabriel lắc đầu:
" Không em ạ. Trần Ngọc Lâm đang tính ra vườn nằm cho quen mùi đất đấy. Dù gì với cái vận may của hắn, không quá ba ngày là xuống ở với giun thôi."

Trần Ngọc Lâm:
-............................
Sư bố hai người đấy nhé.

Mộ Dung Nguyệt mỉm cười, phẩy ống tay áo, lập tức toàn bộ bùn đất văn ra khỏi người hắn. Đồng thời quần áo hắn cũng được hong khô luôn. Không chỉ thế, hắn còn cảm thấy toàn thân sạch sẽ thơm tho luôn.

Cái này tiện lợi hơn tắm biết bao nhiêu.

Trần Ngọc Lâm cẩn thận leo lại lên trên đường, trong lúc đó vẫn cố ra vẻ ngầu. Mai Ý Loan thì bụm miệng cười nhìn hắn.

Mộ Dung Nguyệt quay người sang nhìn Mai Ý Loan, hỏi:
" Chỗ này có được không!?"

Mai Ý Loan ước chừng một lúc, chỉ lên một dãy núi nói:
" Nơi này không đủ đất đá. Cánh Cổng mở ra trên mặt đất và đá. Cho nên chỗ mà chúng ta cần là mặt đất chứ không phải sàn bê tông. Đi lên ngọn núi kia đi."

Ngay sau đó, Trần Ngọc Lâm cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Mộ Dung Nguyệt một tay xách theo hắn, một tay xách theo Lê Thanh Hằng. Gabriel, Mai Ý Loan và Christ thì đều lơ lửng trong không khí. Trần Ngọc Lâm nhìn phía xa, mấy cái ô tô với những người dân đang làm ruộng không hề để ý tới bọn hắn. Hắn lờ mờ đoán có lẽ có cái gì đó được bao phủ để cho bọn họ không thể nhìn được mấy hiện tượng mà trong mắt họ có thể nói là siêu nhiên này.

Điều này giải thích cho một cơ số những lần mà hắn từng thắc mắc, tại sao các tu chân giả đánh nhau tung tóe lửa khói mù mịt đến vậy mà chẳng ai hay biết gì cả. Đương nhiên trong não hắn còn có vài hình ảnh vài tay nào đó bận đồ đen, nhưng mà mãi vẫn chẳng nghĩ ra nổi.

Mai Ý Loan mỉm cười, đặt chân xuống đỉnh núi:
" Nơi này ổn đấy."

Trần Ngọc Lâm vẫn đang lâng lâng trong cảm giác bay lượn. Dù sao con người vẫn luôn có một loại khát vọng nhỏ nhoi hướng về bầu trời. Còn Lê Thanh Hằng thì hình như á khẩu rồi. Con bé vốn sợ độ cao, giờ đang há hốc mồm hai mắt không tiêu cự, rơm rớm nước mắt. Trong lúc bay, hắn còn nghe loáng thoáng con bé lẩm nhẩm gì đó như... "Mình sẽ chết tại đây sao!?!?"

Lê Thanh Hằng trừng mắt nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Con người không được sinh ra để bay. Bay hoàn toàn là một thứ gì đó nằm ngoài khả năng của con người. Ông không biết à!?"

Trần Ngọc Lâm cười khổ, sực nhớ ra cái gì đó, hỏi:
" Thế làm sao mà hồi năm lớp 8 bà đi sang Nhật được?! Hồi đó cả nhà bà đi Nhật chơi đúng không nhỉ?!"

Lê Thanh Hằng mỉm cười nhìn Trần Ngọc Lâm khiến cho hắn cảm thấy lạnh sống lưng:
" Con người không được sinh ra để bay, nhưng họ sinh ra để bơi."

Trần Ngọc Lâm:
-.....................
Đáng lẽ mình không nên hỏi.

Mai Ý Loan tằng hắng một cái. Sau đó nàng bắt đầu hát. Ban đầu nó chỉ là một bài ca dao dân gian, kiểu như "Bống Bống Bang Bang", hoặc những vần thơ kiểu như Hạt Gạo Làng Ta. Nhưng sau đó, nó dần dần trở nên... khác biệt. Những ca từ dần dần bị vặn vẹo, mờ nhạt, giọng hạt của nàng cũng dần trở nên the thé hơn, không còn giống giọng nói của nàng nữa, mà giống ma hơn.

Trần Ngọc Lâm nhanh chóng nhận ra vấn đề không nằm ở chỗ Mai Ý Loan, mà là bởi vì mặt đất cũng đang ca hát cùng nàng. Nhưng những giai điệu phát ra từ mặt đất dường như càng lúc càng biến đổi những ca từ của Mai Ý Loan đi, thành những thứ khác hẳn.

Những ca từ của cái chết, sự mục rữa, tử vong, chết trận, đói kém và bệnh dịch cũng với sự hồi sinh người chết. Những ca từ thật hạnh phúc.

Mai Ý Loan càng hát, tiếng hát của nàng càng trở nên giống với khúc cầu hồn hơn, chỉ thấy nàng bắt đầu cầm một ngọn đuối và bắt đầu nhảy đại thần. Nhưng cùng lúc này, mặt đất và đất đá run rẩy, nứt toác ra giống như một cái miệng đen ngòm thông xuống dưới lòng đất. Ngay khoảng khắc cái "miệng" này há ra, Trần Ngọc Lâm nghe được một âm thanh hết sức hỗn tạp, nghe như thể âm thanh gào thét của hàng triệu người pha vào nhau vậy.

Trần Ngọc Lâm hít sơi một hơi, bịt kín tai lại. Ngay sau đó âm thanh chỉ kéo dài trong một tích tắc rồi ngừng hẳn. Mai Ý Loan thì ngừng hát, hơi có vẻ mệt mỏi nói:

" Xong rồi. Chào mừng đến với Đường Hầm của Orpheus. Nhân tiện cái tên này là tui tự đặt đó."

"Vất vả rồi."
Mộ Dung Nguyệt nhìn Mai Ý Loan, sau đó quay sang nhìn Trần Ngọc Lâm cùng với Lê Thanh Hằng:
" Cẩn thận một chút nhé. Dù cho có ai đó ở sau lưng gọi tên cũng đừng bao giờ quay đầu lại. Đặc biệt là cháu đấy, Thanh Hằng. Ta có thể đảm bảo cháu không bị bắt hồn, nhưng mà hù xỉu cũng không phải không thể đâu."

Kế đó, Mộ Dung Nguyệt quay qua bên trái:
"Còn Aya.....Ủa, mà con bé đâu rồi!? Lại lạc đi đâu rồi. Chắc chắn vừa nãy mới thấy con bé ở bên cạnh mà!?"

Trần Ngọc Lâm:
-....................

Kế đó, Mộ Dung Nguyệt tay vung lên, một cái vòng phép hiện ra. Sau đó tay nàng thọc vào trong không khí, lần tìm một cái gì đó, rồi lôi Ayama ra ngoài thông qua cái vòng phép đó.

Ayama nhìn Mộ Dung Nguyệt:
" Bà lạc đi đâu vậy Dung Nguyệt?!"

Mộ Dung Nguyệt:
" Bà mới là cái người lạc ấy chứ không có phải tui."

Trong lúc Mộ Dung Nguyệt cùng Ayama cãi nhau xem ai mới là người lạc, Trần Ngọc Lâm ngó vào trong cái đường hầm kia. Hắn nhìn thấy những bậc thang bằng đá hoa cương, cùng với đó là những sợi dây leo hoặc rễ cây gì đó phủ xuống từ trần nhà. Sàn nhà được lát đá hoa cương, sắp xếp thành những cái cầu thang hết sức ngay ngắn. Đá và rễ cây thành hình những cái lan can ở hai bên, và trên trần nhà treo những ngọn đuốc ánh lên ánh lửa xanh ma trơi.

Cái đường hầm này trông không giống một đường hầm mà ngược lại, trông giống một cái cầu thang của nhà ga điện ngầm bị bỏ hoang hàng thế kỉ hơn.

Hắn hít một hơi, không khí có mùi ẩm mốc, mùi tanh của đất, mùi chua chua, và mùi của sự thối rữa và xác chết. Hắn chợt nhớ đến quân đoàn của cái chết của Mai Ý Loan, nhưng cái này còn nguy hiểm hơn thế gấp nhiều lần. Đây là thông đạo đến với thế giới của kẻ đã chết.

Nếu hắn đi theo thông đạo này đến Địa Ngục, có khi nào hắn sẽ gặp bố mẹ mình không nhỉ?!

Mộ Dung Nguyệt đặt một tay lên vai hắn, nói:
" Đi thôi."

Trần Ngọc Lâm nhìn Mộ Dung Nguyệt đi đầu tiên, rồi hắn chạy theo sau. Những bậc thang giống như kéo dài vô tận vậy. Nếu như có bất cứ một người bình thường nào lạc vào đây, điều có lẽ sẽ không bao giờ xảy ra, hẳn sẽ bỏ cuộc sau khi đi chừng mười lăm phút.

Không khí càng lúc càng ẩm thấp, thi thoảng thấy những con ruồi, muỗi kiến gián tụ tập lại, và rồi bò nhung nhúc đi qua. Thế nhưng toàn bộ mấy con côn trùng này đều bỏ đi ngay khi Mộ Dung Nguyệt đi qua.

Trên con đường này, thi thoảng hắn lại nghe thấy vài tiếng gọi thều thào, như thể những người đang gọi bọn hắn không có một chút sức lực nào, hoặc như thể chết đói chết khát vậy. Nhưng cả bọn trừ Mộ Dung Nguyệt và 2 con thiên thần chẳng ai quay đầu lại. Trần Ngọc Lâm đoán ba người này đủ mạnh để không có vấn đề gì.

Đi khoảng chừng ba tiếng, theo Trần Ngọc Lâm đoán, vì cái đồng hồ của hắn hình như chết hẳn rồi từ lúc mới xuống đây, thì Trần Ngọc Lâm nhìn thấy cửa ra.

Trần Ngọc Lâm đi ra ngoài, hít sâu một hơi vì kinh ngạc. Không khí tràn ngập một làn sương đỏ, hoặc bản thân không khí đã là một màu đỏ. Xung quanh, cảnh quan không khác gì ở phía trên mặt đất. Cũng có những thửa ruộng, cũng có những hòn núi và những căn nhà. Nhưng nó hỗn loạn hơn nhiều.

Từng cái rễ cây, hoặc mạch máu tím sẫm bao phủ cả mặt đất, mỗi sợi đó nhỏ thì to ngang một con mèo, lớn thì to bằng cái xe bán tải. Trên mỗi sợi mạch máu cách khoảng chừng trăm mét sẽ vươn lên một cái xúc tu nhọn hoắt. Trên những cái xúc tu này mở ra hàng ngàn cái hố to to nhỏ nhỏ, tham lam hấp thụ làn sương đỏ trong không khí.

Ngẫu nhiên cũng có thể thấy vài bóng hình, có to như tòa nhà ở phương xa, có nhỏ như những đứa trẻ, không rõ hình dạng, thấp thoáng trong màn sương. Trần Ngọc Lâm hiểu ngay tại sao lại cần một đội như thế này chỉ để xuống tới đây.

Gabriel nhìn những bóng hình kia, chán ghét:
" Ma Quỷ, những kẻ sa đọa đến cùng cực."

Lê Thanh Hằng rút thanh kiếm gỗ ra, Gabriel cùng Christ sau lưng đều xuất hiện cặp cánh thiên thần, Ayama giơ lên một lá bùa. Còn Trần Ngọc Lâm thì giơ cái máy ảnh lên chụp "Tách" một cái.

Mai Ý Loan, người đang triệu hồi một cái xe tăng:
-.......................

Trần Ngọc Lâm đi thêm một bước, chợt hắn đá văn một vài hòn sỏi đi. Thế nhưng điều khiến hắn rợn tóc gáy, là những hòn sỏi này bắt đầu bay lên trên theo đường vòng cung. Trần Ngọc Lâm nhìn theo hòn sỏi "bay" lên trên, càng lúc càng cao, rồi hắn hít sâu một hơi khí lạnh.

Phía trên cái gọi là "bầu trời" theo cách gọi của hắn, lại là một mảnh đất khác. Mảnh đất này... kì quái vô cùng. Chính giữa, nằm ngay trung tâm của nó, là một tòa thành phố trông hết sức hỗn loạn, như thể người ta bẻ từng mảnh của từng thành phố trên thế giới rồi ghép chúng vào với nhau thành một đống, mỗi một mảnh nối tiếp một mảnh, có mảnh nằm trên, mảnh nằm dưới, cuối cùng chúng thành một đống hổ lốn trông không khác gì một đống "thành phố" vậy.

Bên trong nó, là vô số điểm sáng li ti đang di chuyển. Mỗi một điểm sáng, đều di chuyển ra phía ngoài, hướng về một làn sương màu đen. Nhưng giữa thành phố kia, và điểm đen, thì lại là một đám nhốn nháo, nhìn từ xa trông không khác gì bầy kiến vậy. Nhưng vẫn có những điểm sáng lọt lên trước, không ngừng nghỉ, trông như một sợi tơ mỏng giữa bầy kiến vậy.

Lê Thanh Hằng nuốt một hơi, hỏi:
" Cái gì vậy?!"

Mộ Dung Nguyệt nhìn lên, đáp:
" À, Địa Ngục đấy."

Trần Ngọc Lâm hỏi lại:
" Đó là Địa Ngục!? Tại sao Địa Ngục lại ở trên trời!?"

"Trên trời!? Ai nói là ở trên trời. Địa Ngục nằm ở dưới, hiện tại chúng ta mới đang ở phía trên của Địa Ngục. Tuy rằng trông thế này thôi, chứ đây là Thế Giới Đảo Nghịch, một thế giới ngược treo lơ lửng phía trên bầu trời của Địa Ngục."

Mộ Dung Nguyệt lắc đầu:
"Địa Ngục, một đống hổ lốn đại diện của vô số, hàng ngàn hàng vạn Tôn Giáo, hàng triệu hàng tỉ cách tưởng tượng của những con người trong quá khứ và hiện tại về Địa Ngục. Một thành phố có thể chứa hàng ngàn tỉ con người. Trừ những người trong cuộc sống làm quá nhiều việc thiện, hoặc những kẻ lựa chọn ở lại, tất cả những người khi chết đi đều sẽ xuống đây, chuẩn bị tiến vào luân hồi. Cho nên nơi này là IO - Thành Phố Của Người Chết"

Trần Ngọc Lâm chỉ vào đám kiến lúc nhúc bu xung quanh thành phố, hỏi:
" Thế cái thứ kia là những cái gì?!"

" Quỷ, chúng cắn xé linh hồn và gửi những linh hồn này trở lại IO. Những linh hồn ở đây sẽ có được một loại sức mạnh, không giống với trần thế, loại sức mạnh này là sức mạnh của linh hồn. Càng làm nhiều việc thiện, càng mạnh mẽ. Càng làm nhiều việc xấu, càng yếu ớt."

Mộ Dung Nguyệt đáp:

"Những kẻ mạnh mẽ nhất là những đứa trẻ, vô cùng trong sáng và thánh thiện, hầu như sẽ đầu thai sau 1 hoặc hai ngày sau khi chết. Những người bình thường, hai tháng đến một năm. Những kẻ gian dối, ngoại tình, lừa thầy dối bạn, ba đến năm mươi năm. Những kẻ ấu dâm, giết người vì sở thích của chúng, hoặc đại loại thế, về cơ bản sẽ không có một cơ hội nào, và chúng sẽ mắc kẹt vĩnh viễn ở đó."

Christ cũng nhìn vào Địa Ngục, nói:
" Những kẻ mắc kẹt vĩnh viễn ở trong IO, căn bản là những kẻ vô cùng khốn kiếp. Ông cần phải là một tên cực kỳ khốn nạn để sống mãi ở cái thành phố này được. Kể cả những người thích ở lại thành phố này, cũng sẽ bị triệu tập đến Cổng ngay khi thời gian chết của họ hết."

Trần Ngọc Lâm liếm liếm môi, mắc kẹt vĩnh viễn trong một thành phố, chịu đựng vĩnh viễn nỗi thống khổ của Địa Ngục, nghe thật là quá kinh khủng. Hắn chợt nghe thấy tiếng nức nở, quay sang bên cạnh thấy Lê Thanh Hằng đang nở nụ cười kiểu "Hôm nay là tận thế":

" Này, Trần Ngọc Lâm. Cô Nguyệt cổ vừa nói chúng ta đang ở trên bầu trời của Địa Ngục đúng không!? Nghĩa là chúng ta đang ở rất cao!?"

Trần Ngọc Lâm:
-..............
Hỏng bét. Con giời này sợ độ cao.

Chương mới hơn