Chương 42: Quà lưu niệm!? Thần Sobek!?

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 42: Quà lưu niệm!? Thần Sobek!?

Trần Ngọc Lâm cáo biệt mọi người lết về chung cư trước. Gabriel trước khi về nhà chơi nốt game thì cũng đã dùng Thần lực quét một lần qua cả cái thành phố này, đảm bảo quanh đây không còn mối nguy hại nàonữa. Dù sao, nàng tạm thời cũng đảm nhận vai trò bảo hộ Trần Ngọc Lâm.

Đương nhiên, con quạ Dược Đạo Ô kia sau khi bị đuổi đi có quay trở lại không thì không dám chắc, nhưng chí ít cũng sẽ không đủ ngu để lại chui đầu vô rọ. Dù sao, chỗ này không sai biệt lắm cũng chính là địa bàn của Gabriel. Còn sót lại cùng lắm là một hai con yêu quái mà Hoắc Y không thèm để tâm thôi. Dù sao chính bản thân Hoắc Y hắn cũng không rõ cái bình của hắn chứa được bao nhiêu con yokai nữa.

Mà Trần Ngọc Lâm sau vụ này cũng nhận ra một điều mà đáng ra hắn nên nhận ra được từ trước, cái thành phố này căn bản là đầm rồng hang hổ. Mai Ý Loan, Gabriel, Lê Thanh Hằng, bà cô chị gái của Lê Thanh Hằng, Lê Bảo Châu, cùng ông thần Necromancer với thiên phú kinh doanh là số âm là cha của hai người kia, còn chưa kể đến Mộ Dung Nguyệt có thể nói là boss trong boss.

Chỉ là hắn không quan tâm lắm, Trần Ngọc Lâm bật mở cửa ra, thấy căn phòng lúc trước lanh tanh bàng do Dược Đạo Ô phá tan, cùng với bị khí thế của Gab phá hủy hầu hết đồ nội thất đã trở lại như bình thường. Có điều sau một loạt những việc như tối nay hắn cũng không ngạc nhiên lắm, có lẽ lại là một ứng dụng nào đó của trận pháp của Mộ Dung Nguyệt thôi.

Trần Ngọc Lâm đi tắm xong, bắt đầu lên mạng. Mai không có kiểm tra, không cần học. Học thì chỉ cần ôn thi vào 15 phút đầu giờ thôi là đủ rồi, dù sao mấy ngày tới chủ yếu là kiểm tra mấy môn như GDCD.

Hắn tay cầm một cái lồng ánh sáng, bên trong là một cục chất lỏng sền sệt đang liên tục rung động. Đúng vậy, cái này là chiến lợi phẩm của hắn, Djinn nguyên thể. Hiện tại vẫn còn sống. Dù sao, hắn chính là người "bỏ tiền" ra "chi" cho bà cô Lê Bảo Châu kia thanh lý con Djinn ra khỏi cơ thể.

Tiếng là hắn chi tiền ra, nhưng kì thực Lê Thanh Hằng mới là người trả hóa đơn, nói cách khác là chẳng phải trả cái gì cả, mẹ trẻ Lê Bảo Châu này cũng chẳng nhận được một xu. Sau đó nghe nói hai chị em nhà này đã có một cuộc nói chuyện rất chi là "tình thương mến thương", kết thúc bằng việc cô chị Lê Bảo Châu vừa khóc vừa chạy đi, hỏi ra mới biết do Lê Thanh Hằng nâng khoản nợ của bà chị lên từ hai củ thành ba củ.

Trần Ngọc Lâm nhìn cục chất lỏng Djinn nguyên thể sền sệt chảy trong cái lồng. Cục chất lỏng này làm hắn liên tưởng đến món cà ri mà mấy hôm trước sang nhà Gabriel chơi, hắn nhìn thấy một cái nồi có chứa một cục trông như cà ri để cả tháng trời. Nó cũng rên rỉ y chang thế này.

Có điều Trần Ngọc Lâm còn có thể cảm giác được một cơn căm hận kinh khủng phát ra từ cái cục chất lỏng sờn sợt này, khiến cho hắn cảm giác rờn rợn. Thông thường khi ngủ một mình sau khi xem phim ma, phần nhiều người sẽ có một loại cảm giác bị ai đó theo dõi, cảm giác của Trần Ngọc Lâm lúc này y chang vậy.

Hắn lấy điện thoại chụp chừng năm sáu phô ảnh, kế đó lên mạng "Nhóm chat Nhà Trọ Vĩnh Hằng".

Lần này, hắn lại muốn hỏi thăm thông tin về cái thứ này. Nói cho chính xác thì hắn đang có ý đồ bán cái cục này đi. Tuy rằng Djinn nguyên thể khá là yếu ớt, lại tỏa ra ma khí liên tục, nhưng lại là vật liệu luyện chế một số nguyên liệu khá tốt. Thứ này là vật dẫn Linh Lực thuộc tính hắc ám tuyệt hảo, lại tương đối hiếm có nữa.

Djinn là một sinh vật tồn tại tại một trong vô số những chiều không gian song song với chiều không gian này. Djinn có khá nhiều loại, một trong những chủng loài hùng mạnh nhất là Marid, và Ifrit. Ghoul trong chủng Djinn này chỉ là một kẻ thuộc về cấp bậc trung cấp là cùng.

Cùng tồn tại với Trái Đất có vô số chiều không gian song song, về việc này thì thi thoảng thế giới này cũng đón nhận một số vị khách vãng lai từ đó, ví dụ như các Banshee hoặc những con rồng không thuộc về thế giới này.

Djinn là một trong những vị khách tương đối phổ biến do chúng bị hút vào thông qua một cái thông đạo giữa hai vũ trụ. Thông đạo không thể được tạo ra, mà là chúng tồn tại dưới dạng giống như một hiện tượng tự nhiên, như mưa, và bão sẽ xuất hiện khi hội tụ đầy đủ các điều kiện, những thông đạo này cũng sẽ xuất hiện trong cùng tình huống.

Hiện tại có một kiến thức thông thường về Djinn, đó là mỗi con Djinn sẽ bị "truyền tống" bởi những tập hợp của các điều kiện khác nhau, và không hề có hai con Djinn nào giống hệt nhau. Nói cách khác, không có bất cứ điều kiện truyền tống nào giống hệt nhau cả. Cho nên có thể nói các Djinn tương đối khan hiếm do chúng là những tồn tại không thể nhân rộng tại thế giới này.

Quay trở lại, Trần Ngọc Lâm đang post mấy bức ảnh lên trên "Nhóm Chat Nhà Trọ Vĩnh Hằng", kèm theo đó là yêu cầu đổi bảo vật có lợi cho tu luyện.

Rep lại đầu tiên là "Thiện Mục Ảo Mộng chi Tôn".

Thiện Mục Ảo Mộng chi Tôn: - "Ghoul!? Một Djinn à!?"

Thằng Bờm: - "Yup!!: D Ta mới hớt được nó tối nay."

Thiện Mục Ảo Mộng chi Tôn xoa cằm. Mộ Dung Nguyệt đang có vài vấn đề ở Ai Cập cần phải giải quyết, cụ thể hơn một tí thì là có chừng ba hoặc bốn vị Thần Linh Viễn Cổ Ai Cập phá được mấy cái Kim Tự Tháp mà chạy ra. Cho nên hiện tại Mộ Dung Nguyệt đang trên đường đi tìm lại mấy vị thần đó về phong ấn lại. Bằng không để cho mấy vị Thần Linh Viễn Cổ dạo bước trên mặt đất, chẳng chóng thì chày cũng có người chết.

Nói cách khác, Mộ Dung Nguyệt không rảnh tay ở Việt Nam, mà có thể tạo ra cái lồng ánh sáng này thì chí ít cũng phải là Nguyên Anh, hoặc là Kim Đan chuyên tu hệ ánh sáng.

Xung quanh Trần Ngọc Lâm gần đây có vẻ đông đúc nhỉ?! Hết một oán linh tu luyện Thần Quốc, rồi đến một Kim Đan hệ ánh sáng. Đương nhiên cũng có thể là một Thiên Thần Đan tu luyện theo Thiên Chúa Quang Huy, hoặc Phật Giáo Thiền Tăng cũng không ngoại lệ.

Lúc này, lại có một vị tiền bối khác đáp lại:

Tiếng Hú Dưới Ánh Trăng: -" Ồ!! Djinn à!? Nhìn tư thế và màu sắc thì có lẽ là chủng loại Ghoul, có thể nói được không thế!?"

Vị tiền bối "Tiếng Hú Dưới Ánh Trăng" này Trần Ngọc Lâm biết. Đó là một vị người sói, sinh sống đại khái quanh lãnh thổ Nga, đạt tới cảnh giới này rồi, thì tùy tiện có thể hóa sói, không cần quan tâm lắm tới mặt trời mặt trăng ra làm sao hết.

Dù sao, ánh trăng tròn chỉ là một vật dẫn mà thôi.

Thằng Bờm bèn đáp trả lại: - "Có thể nói được."

Nói được, tức là có tư duy mà không phải loại Djinn thấp kém điên cuồng. Trong số các loài Djinn có vài ba loại cực kỳ thấp kém không thể tư duy được, ví dụ như loài Palis, loại đó thì không có tác dụng gì, thậm chí có người còn thấy Yêu quái có giá trị hơn chúng.

Có thuyết cho rằng những con Djinn loại này là các Djinn cấp trung hoặc cao do bị đánh bại nhưng bỏ chạy thành công, không đủ sức mạnh để khai mở lại một cánh cổng dẫn đến thế giới của chúng, trong một vài trường hợp không tiêu biến đi mà tồn tại lặt lẹo dưới dạng của những loài sinh vật cặn bã. Về cơ bản là một hình thức thoái hóa, sau đó những sinh vật này lại sinh ra các đời sau, cứ thế nối tiếp.

Nhưng, nếu một Djinn có thể nói được, có thể chứng minh nó là loại Trung đẳng trở lên. Lúc này nó khá là hữu dụng, tuy vậy do mỗi một Djinn đều khác nhau, cho nên hầu hết đều không thể nói rõ nó có tác dụng như thế nào.

Dù thế, hệ tu luyện Ma Thú Phương Tây cực kỳ khoái các Djinn bởi vì nó bổ sung cho họ một loại chất gì đó mà thường không có được, thậm chí có vài con Ma Thú còn từng đi ra những sa mạc rộng lớn ở Mông Cổ và đồng bằng Lưỡng Hà để săn tìm một số Djinn thấp kém mạt hạng nữa.

Tiếng Hú Dưới Ánh Trăng bèn rất sảng khoái đáp lại: "Tốt. Vậy quy củ cũ, mấy ngày nữa ta sẽ đến chỗ tiểu hữu, đến lúc đó cho tiểu hữu lựa chọn một bảo vật giá trị tương ứng trong kho báu của ta."

Thông thường, những món đồ giá trị biến động quá cao như linh quả, hoặc như trường hợp này là Djinn nguyên thể sẽ là mặt hàng giao dịch trực tiếp. Quy củ cũ, chính là để cho vị người sói này kiểm tra xem con Djinn này có thực sự phù hợp với hắn hay không, kế đó mới là giao dịch. Dù sao, vị người sói kia cũng đã hơi sơ bộ đánh ra nền móng cho con đường của mình, nếu con Djinn này không phù hợp thậm chí có khả năng kéo lùi hắn lại phía sau.

Bởi vì, không có hai con Djinn nào giống nhau như đúc, cho nên mới cần phải xét nghiệm, cho dù cùng là một loài Ghoul đi chăng nữa.

Trần Ngọc Lâm nhẹ nhàng đáp lại:
"Đồng ý!!"

Ít ngày nữa, có lẽ cô Nguyệt sẽ vừa vặn trở về. Đến lúc đó có thể rủ cổ cùng một chỗ giao dịch với vị người sói kia.

Tiếng Hú Dưới Ánh Trăng: " Tốt lắm. Hẹn tuần sau gặp mặt."

Trần Ngọc Lâm cũng cảm thấy rất thoải mái. Kế đó, hắn lại tán chuyện buôn dưa lê với một vài vị tiền bối khác trong cùng nhóm chat. Dù sao số lượng người ở trong Group Chat phải tới vài trăm, hắn cũng cần phải cố gắng show ra sự tồn tại của chính mình, chí ít về sau còn có thể lăn lộn.



1 giờ sáng hơn....
Trần Ngọc Lâm đang vừa gặm bánh quy, vừa thi thoảng tán gẫu với các vị tiền bối, thi thoảng alt tab ra chuẩn bị vào trận mới trong game DoTA2, thì đột nhiên từ trong không khí, mở ra một cánh cửa trông khá giống cửa thần kì của Đô Rê Mon. Mộ Dung Nguyệt từ trong đó bước ra, một con thú mỏ vịt mọc cánh chim ngồi ở trên vai nàng, đang ngủ say như chết. Trần Ngọc Lâm vừa nhìn thấy, lập tức phun phì phì vụn bánh quy ra miệng:

"Cô Nguyệt?! Cô về rồi!?"

Mợ, hôm nay hắn tính xõa một tí, try hard thâu đêm, ai dè cô Nguyệt về, phá vỡ hết cả dự tính của hắn.
Đã thế, hắn chắc chắn sẽ bị phạt, bởi vì cô Nguyệt từng nói chừng nào hắn ra ngoài tự lập được, còn bằng không thì phải ngủ lúc muộn nhất là 12 giờ để giữ gìn sức khỏe.

Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm, hỏi:
" Có bị làm sao không nhóc?! Mấy tiếng trước, lúc cô đang ở Ai Cập thì cảm thấy trận pháp cô để lại ở nhà phát động, bèn gấp rút thu xếp xong việc về."

Trần Ngọc Lâm có hơi chút cảm động, lắc đầu:
" Không. Cháu ổn. Vẫn đầy đủ cả tay lẫn chân."

Trần Ngọc Lâm vừa nói vừa vung vẩy hai tay hai chân như thể chứng minh, đồng thời khá vui khi thấy cô Nguyệt không nói gì vụ thức muộn.

Mộ Dung Nguyệt gật đầu, bắt đầu lục lọi cái túi hỏi:

" Cô có mang quà lưu niệm về này. Có muốn xem không?!"


Trần Ngọc Lâm gật gù như con gà mổ thóc, một mặt cực kỳ hứng thú muốn biết quà lưu niệm mà cô Nguyệt cho mình sẽ là gì. Chỉ thấy Mộ Dung Nguyệt lục túi một hồi, lôi ra một cái đầu con cá sấu dài ít nhất là ba mét.

Cái đầu con cá sấu vừa lôi ra xong, nó bắt đầu phun phì phì ra vài cột nước:

"Lapis, con nhóc bị nguyền rủa chết tiệt. Dám lôi ta đến vùng đất không có Thần lực Ai Cập à?!"


Trần Ngọc Lâm khựng lại nụ cười, run rẩy hỏi:
" Cô Nguyệt, cái này là quà lưu niệm à!?"

Mộ Dung Nguyệt gật đầu:
" Ừ, đầu của vật chủ của Sobek lần này. Nhân tiện, Sobek là thần của cá sấu. Bản tôn thần linh thì bị cô phong ấn lại vào Kim tự tháp Giza rồi, ít nhất vài chục năm tới mới phá ra được. Nhưng cái đầu thì vẫn ở lại đây."

Cái đầu của Sobek phun phì phì nước, nói:

" Là Thần Linh của sông Nile. Gọi ta là thần cá sấu khác gì nói Hebet cũng là thần của loài ếch cóc nhái!?"

Mộ Dung Nguyệt giơ một ngón tay lên, một vòng ánh sáng lóe ra chỗ vết đứt của cái đầu của Sobek, kế đó nàng treo nó lên tường phòng Trần Ngọc Lâm làm vật trang trí. Sau đó Mộ Dung Nguyệt nhìn Trần Ngọc Lâm nói:
" Ngủ đi. Hơn một giờ rồi. Không thức khuya chơi game nữa."

Kế đó nàng lại biến mất, để lại Trần Ngọc Lâm một mình với cái đầu của Sobek lúc này đang gào rú. Trần Ngọc Lâm dở khóc dở cười, đây tuyệt đối là cô Nguyệt thấy hắn muộn rồi không chịu ngủ nên hù dọa một tí đây mà.