Chương 40: Xin chúc mừng, bạn đã triệu hoán thành công ~

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 40: Xin chúc mừng, bạn đã triệu hoán thành công ~

Trần Ngọc Lâm gần đây cảm thấy không ổn. Đầu tiên thì là vụ việc mà lão Tuấn cùng con bé Lan quậy tung cái trường. Chưa đến một tuần sau thì Mạc đạo sĩ mò tới trường học. Kế đó cũng chưa đầy một tuần thì Bách Quỷ Dạ Hành mò tới.

Bộ không lẽ hắn là cái máy hút vận đen chắc!? Mặc dù đúng là mỗi lần hắn đều thu hoạch được một chút, nhưng chung quy ra mà nói có lần nào không "chết" một lần không?! Chỉ riêng vừa nãy có khi hắn đã "chết" qua 2 lần rồi.

Vù vù vù.....

Dược Đạo Ô, cao hai mét ba, nhìn xuống Trần Ngọc Lâm. Trần Ngọc Lâm cảm thấy thật khó chịu, người nào người nấy đối đầu với hắn, toàn thuộc thể loại cao kều. Thậm chí Gabriel cũng có thể cao hơn hắn vài phân.

Mà lúc này, hắn mới nhìn rõ diện mạo của Dược Đạo Ô. Ban đầu khi nhìn thấy cái mỏ quạ, hắn cứ ngỡ là tên này mang theo một cái mặt nạ mỏ quạ, nhưng nhìn gần thì ra là không phải. Nửa khuôn mặt trên của hắn giống con người, đôi mắt đen đặc không lòng trắng, nhìn không rõ giới tính, mang theo vài sợi lông vũ thay cho tóc. Nửa khuôn mặt dưới là mỏ quạ, dài và sắc nhọn. Toàn thân hắn mặc một bộ áo choàng đen, tung bay đằng sau lưng hắn là một đôi cánh hắc sắc đen tuyền, hai tay của hắn thì to bự, nhìn giống chân chim hơn là cánh tay.

Ban đầu Trần Ngọc Lâm cứ ngỡ là tên này đi lại trên đất, nhưng sau hắn mới nhận ra khi nhìn thấy đôi chân hắn lơ lửng trong không khí. Trần Ngọc Lâm đối mặt với khí thế do Dược Đạo Ô tỏa ra, vô cùng bá đạo, đè ép gắt gao hắn.

Kì thực, Trần Ngọc Lâm không tự chủ được cũng tỏa ra một loại khí tức cao quý mà lãnh ngạo, nhưng vấn đề là chất thì đủ, mà lượng thì ít. Còn khí thế mà Dược Đạo Ô tỏa ra không sánh bằng Trần Ngọc Lâm, nhưng về lượng thì lại chênh lệch với hắn ngàn vạn lần.

Dược Đạo Ô hai mắt híp lại nhìn Trần Ngọc Lâm, thầm nghĩ:
" Nhị Phẩm sơ kì một mạch đỉnh phong. Quá yếu. Lũ yêu quái mà thằng Hoắc Y kia thả ra có đầy đủ từ Nhất Phẩm, Nhị Phẩm cho tới vài con Tam Phẩm, tại sao lại để thằng này thả xổng được?"

Hắn hơi khó hiểu, trên lý thuyết, Nhị Phẩm sơ kì một mạch với Nhị Phẩm đỉnh phong khác nhau như trời và đất, đặc biệt là vừa nãy hắn ngửi được mùi của một con yêu quái cỡ nhị phẩm đỉnh phong dính trên tay Trần Ngọc Lâm.

Đảo mắt, quan tâm làm gì. Dược Đạo Ô giơ một cánh tay ra, cặp trảo đen nhánh lao về phía Trần Ngọc Lâm, lè nhè cất tiếng:
" Đừng có chống cự, ta chỉ cần tách hết toàn bộ chất lỏng trong người ngươi ra thôi, không cần nhiều đâu."

Trần Ngọc Lâm bị khí thế kinh thiên động địa của Dược Đạo Ô chấn trụ, sợ đến nỗi không nghĩ ra nổi câu gì bậy bạ để mà đáp lại. Chợt, hắn mỉm cười, toàn thân hắn bốc lên từng tràng khói đen đặc. Kế đó hắn nổ banh ra.

Dược Đạo Ô vung tay ra, đang chuẩn bị đập cho Trần Ngọc Lâm dính chặt vào tường, nhưng lúc này Trần Ngọc Lâm đột nhiên nổ tung khiến cho hắn có chút ngoài ý liệu, một chưởng vỗ vào tường khiến cho cả bức tường nổ banh vào trong. Cơ mà ngẫm lại, nổ kinh thế này mà vẫn không có hàng xóm nào chạy ra thì đúng là có hơi kì.

Dược Đạo Ô nhìn lại trong lòng bàn tay, thấy hai con dơi chết, hóa thành một vũng máu, hắn vẩy máu ra khỏi tay mình, nhìn lại xung quanh đang có hàng trăm con dơi bay lượn, dần dần bay vào trong phòng tụ lại thành một khối.

Dược Đạo Ô nghiêng đầu, ồ một tiếng, vẫn cái giọng khàn khàn đó:
" Hóa thú!! Ồ, ra là Ma cà rồng.!!!"

Hóa thú, kĩ năng đặc hữu của loài. Phương Tây có lưu truyền các truyền thuyết về Bá Tước Ma Cà Rồng Dracula, luôn luôn có nhắc đến cảnh hắn hóa thành một bầy dơi rồi bay đến bên giường các cô gái xinh đẹp và hút máu họ.

Chỉ có một vấn đề nhỏ, Dracula là một ma cà rồng khá lâu đời, tuổi thọ cũng tương đối có lẽ phải tới vài trăm năm, cho nên "Hóa dơi" đối với hắn là một kĩ năng hết sức dễ dàng, tùy tiện một con dơi cũng có thể biến ra thêm một Dracula nữa trong trường hợp hắn bị bắt và giết. Còn Trần Ngọc Lâm là một ma cà rồng hai tuần tuổi, trên cơ bản thì tuy rằng "hóa thú" nói chung, và "hóa dơi" nói riêng là kĩ năng đặc hữu của loài, nhưng mà hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ, dù đã thử qua vài lần trong quá khứ.

Đây có thể nói là lần đầu tiên hắn hoàn toàn làm được, trước đây chỉ có 1 lần hắn "suýt" hóa thành dơi được, đó là có một đêm lúc đang ngủ hắn chợt thấy tay mình hóa thành cánh dơi, còn lại thì không còn gì hết.

Trần Ngọc Lâm do lần đầu tiên sử dụng, nên không lâu sau, tác dụng phụ tới. Không phải là kiệt sức, mà là do hắn còn chưa hoàn toàn nắm giữ kĩ năng này. Cho nên lúc hắn tách cơ thể hắn ra thành dơi, thì lúc ghép trở lại tuy rằng đúng vị trí, nhưng một số cơ quan hơi hơi sai hướng, hoặc lệch so với trước. Nhưng đại để thì những cơ quan đó đang dần dần quay trở lại vị trí cũ.

Trần Ngọc Lâm run cầm cập trước cơn đau, thấy mình đã ở trong phòng rồi. Hắn quay đầu trở lại, thấy cái va li mà Mộ Dung Nguyệt trước khi đi công tác Ai Cập có vứt lại cho hắn, kêu rằng gặp nguy hiểm thì mở ra, bây giờ cái va li đó vẫn còn cách hắn 7 mét.

Mà, lúc này, Dược Đạo Ô đã bước vào trong phòng. Cảnh Dược Đạo Ô bước vào phòng kế đó bị trận pháp của Mộ Dung Nguyệt bắn thành tro bụi không có xảy ra như Trần Ngọc Lâm hi vọng.

Kì thật, tuy rằng nói Mộ Dung Nguyệt có hơn trăm cái trận pháp trong phòng, nhưng phải đến 9 phần mười là để ngăn cách cảm thụ của địch thủ, thợ săn đầu người và lính đánh thuê của những tử địch của nàng phái tới. Còn về phần trận pháp công kích và phòng thủ thì không cần, nếu nàng phòng thủ được, thì cần gì trận pháp!? Còn nếu trận pháp mà không phòng thủ được, thì nàng cũng sắp đi tong rồi, cho nên căn bản không có mấy cái trận pháp là tấn công hay phòng thủ.

Đương nhiên, cũng có một số loại trận pháp loạn thất bát tao, tỉ như...

Dược Đạo Ô đằng đằng sát khí xông tới, trong lúc đó Trần Ngọc Lâm đang chạy về phía cái va li, chỉ mong nó không phải kiểu bắn "PIU" ra một quả bóng bay, kèm dòng chữ "Bị lừa rồi"!!

Dược Đạo Ô nhẹ nhàng vung cặp trảo của hắn, lúc cặp trảo của hắn cực kỳ tiếp cận Trần Ngọc Lâm, chợt hắn khựng lại, kế đó một tay của hắn xoa xoa cằm, nghĩ nghĩ cái gì đó, đoạn quay ngược ra cửa, nói vọng lại:

"Ta mới sực nhớ ra chút việc, đợi tí ta quay lại!!!"

Trần Ngọc Lâm:
-................
Không, tốt nhất là đừng quay lại.

Giới thiệu trận pháp:
Trận pháp đuổi khách.
Mộ Dung Nguyệt lúc mới thuê phòng từng tiếp đón một lô một lốc khách khứa từ các phòng xung quanh, những bà nội trợ không có việc gì làm đến tán gẫu, một lần tán gẫu là hai ba tiếng, danh xứng với thực bà tám. Mà trực tiếp hạ lệnh trục khách thì lại có vẻ hơi cục súc quá, thế là Mộ Dung Nguyệt nghĩ ra loại trận pháp này. Người bị trúng loại trận pháp này sẽ chợt nhớ ra bản thân còn có việc cần làm, ví dụ nồi cơm, nồi rau, nồi thịt, giặt quần áo vân vân.

Về sau cũng chả có mấy ai đến tán gẫu nữa, nên trận pháp này bị bỏ xó một bên.

Trần Ngọc Lâm chộp lấy cái vali, cùng lúc này, Dược Đạo Ô xông vào đằng đằng sát khí:

" Mẹ kiếp, thế là thế đ*o nào?!"

Đương nhiên, loại trận pháp tạo ra để đối phó mấy bà cô nội trợ không làm được cái trò trống gì là đúng rồi.

Trần Ngọc Lâm mở cái va li ra, liền ngay sau đó một cường lực kinh khủng giật phăng cái va li ra khỏi tay Trần Ngọc Lâm, kế đó Dược Đạo Ô cười gằn, khàn khàn nói:
" Tao không biết đây là cái gì, nhưng tao cũng chẳng cần biết đâu!!"

Thế nhưng, lúc Dược Đạo Ô đang tỏa ra hấp lực cường đại, hút cái va li về phía mình, thì đột nhiên cái vali đứng sững lại tại chỗ. Kế đó, nó bắt đầu xoay tròn. Sau đó, một loạt ánh sáng đủ màu phát ra từ cái va li, tiếng kèn vang lên, và bắt đầu có pháo hoa cỡ nhỏ phụt ra từ cái va li.

~~~ Piu Piu Piu Píu Píu~~~

Trần Ngọc Lâm:
".................."
Sẽ không phải là xuất hiện một dòng chữ "Bạn đã bị lừa" đấy chứ!????

Dược Đạo Ô:
"..............."

Cả hai nhìn vào nhau, trong nháy mắt cả hai đọc được tâm tình của đối phương:
"Cái quái gì vậy!?"

Ánh sáng tắt ngúm, sau đó cái va li lộn ngược, từ trong đó rơi oạch ra một con người. Con người này da trắng trẻo, là nữ, mặc một cái váy ngắn màu trắng, trên lưng mọc ra một cặp cánh nhỉ xíu, tóc bạch kim, một tay nhìn tư thế giống đang cầm chuột, còn một tay vẫn đang cầm một mớ bim bim bốc bỏ vào mồm.

Gabriel, mắt trợn tròn, tay huơ huơ con chuột không tồn tại, tay kia bốc bỏ mớ bim bim cho nốt vào mồm. Kế đó, nàng đứng dậy, một luồng ánh sáng kinh khủng như ánh sáng mặt trời giữa trưa lúc trời hè phát ra từ người nàng, rồi đôi cánh nhỏ xíu của nàng biến thành năm cái cánh, một bên 2 cái cánh, một bên ba cái cánh, trên đầu nàng có một cái vòng tròn sáng trói dù bên trong có hơi đen.

Trần Ngọc Lâm: "................... "
Xin chúc mừng, bạn đã triệu hoán thành công Gabriel, Thiên Thần Sa Đọa!?!????

Gabriel chép miệng, nhìn Trần Ngọc Lâm nói: " Ông có năm giây để giải thích cho tui chuyện gì đang xảy ra. Sau năm giây mà tui chưa có một lời giải thích để cho tui hài lòng thì ông chuẩn bị được chứng kiến lễ nghi thanh tẩy lớn nhất trong đời mình đi là vừa!!!"


************
Cùng lúc này, tại mạn Nam thành phố, cách chỗ của Trần Ngọc Lâm hai cây số.

Lê Thanh Hằng, tay vung lên một thế võ trong Karatedo, đánh gục một con yokai trông giống một thằng bé, nhưng chỉ có một con mắt to bự. Lê Thanh Hằng xoa mồ hôi, kế đó nhìn lại bên hướng tay trái mình. Theo hướng đó, một cô gái tóc vàng, cao cao, khác hẳn với Lê Thanh Hằng là tường thành vĩnh cửu, cơ thể cô gái tóc vàng này cũng có thể tính là có tố chất.

Cô gái này tay cầm một thanh kiếm gỗ, chính là thanh kiếm mà thợ rèn nổi tiếng nhất nước Nhật đã dày công rèn ra, kiếm gỗ Musamune. Còn đối diện với nàng là một con chó, ba mắt, toàn thân nó thổ nạp ra hắc khí.

Con chó này nhìn Lê Thanh Hằng, mở miệng, phun tiếng người:
" Cô gái, ngươi rất được. Thật không thể tưởng nổi tùy tiện chọn một chỗ cũng có thể tìm được một vật chủ tốt như vậy, thậm chí với ánh mắt của ta cũng tính là loại trung. Vậy đi, làm vật chủ của ta đi."

Cô gái tóc vàng đằng đằng chiến ý, nhìn con chó:
" Ta không biết ngươi là cái gì, nhưng nếu có ý với em gái ta thì đừng hòng ta bỏ qua cho. Muốn động đến em gái ta, trước tiên hãy đi qua ta đã."

Con chó nhìn cô gái tóc vàng, lộ ra nụ cười khinh bỉ:
" Ngươi thì next. Cái loại như ngươi, ta đây hết đát mới thèm."

Lê Thanh Hằng nhìn con chó kia, lạnh lùng nói:
" Này, con chó kia. Tuy rằng chị gái ta là một con người nghiện rượu, say xỉn tùm lum, tham lam vô độ, ích kỉ, trơ tráo, thích làm gì là làm, cực kỳ hiếu thắng, không bao giờ nhận sai, lại thêm từng làm ra vô số việc phạm tội tày trời chỉ vì tiền, là cái loại người chỉ cần cho tiền chuyện gì cũng dám làm, đồ đạc không bao giờ xếp ngăn nắp, phạm lỗi toàn đổ cho ta, việc được giao 10 thì làm được 1, tham ô của công và của chùa, nói chung chung thì cũng là cái loại cặn bã xã hội, nhưng người này vẫn là chị gái ta, ta không cho phép ai nói xấu chị ấy"

Ma Khuyển:
"....................."

Ma Khuyển nhìn Lê Thanh Hằng nói:
" Này, cô mới vừa chửi bả lên bờ xuống ruộng đó cô có biết không?!"

Cô gái tóc vàng nhìn Lê Thanh Hằng, nói:
" Này em gái, em có tin là chị ngay lập tức thả cho con chó này đi không!?"

Lê Thanh Hằng nhìn cô gái tóc vàng, mỉm cười:
"Chị à, chị vẫn nợ em 2 củ đó. Giờ chị làm ơn trả em...."

Cô gái tóc vàng lập tức quay lại Ma Khuyển, chiến ý trùng thiên. Kế đó, Lê Thanh Hằng nói tiếp trước khi chạy đi xử thêm vài con tiểu yêu:
" Hơn nữa, không phải chị là người được Tu Luyện Giả Liên Minh ủy thác trông coi khu vực này à?! Chị cũng cần hoàn thành trách nhiệm của mình chứ."

Không sai, thanh kiếm này, đồng thời là người được Tu Luyện Giả Liên Minh ủy thác trông coi khu vực, đây chính là con gái của vị chủ quán ăn dành cho người chết mà Trần Ngọc Lâm từng đi vào ăn một lần.

Nhân tiện, lịch trình làm việc của cô ta là thứ hai, thứ ba cô ta ở nhà giúp việc bố mẹ, thứ bốn năm sáu cô ta tuần tra quanh nhà họ. Thứ bảy chủ nhật cô ta được nghỉ.

Ma Khuyển:
" Ủa, thế tức là cổ chỉ quanh quẩn quanh nhà chứ có làm cái khỉ mốc gì đâu!? "