Chương 39: Dược Đạo Ô

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 39: Dược Đạo Ô

Hoắc Y, người Thái Lan. Hoắc Y chỉ là tên hiệu, tên thật của hắn thì rất ít người biết. Hắn là người may mắn nhận được truyền thừa của một m Dương Sư Nhật Bản. Thông thường m Dương Sư là nghề nghiệp được sinh ra để tiêu diệt yêu quái, hay còn gọi là yokai Nhật Bản. Tuy nhiên một số m Dương sư đi trái với con đường, đi ra một con đường khác. Bọn họ thu phục yokai, thuần hóa chúng, và điều khiển chúng. Những yokai bị thuần hóa gọi chung là Thức Thần (Shikigami).

m Dương Sư thông thường là một lũ cực kỳ khó dây vào. Một nửa tu chân, một nửa đi theo lối đạo pháp hoặc pháp thuật, m Dương Sư thừa hưởng vô số ưu điểm từ cả hai hệ. Một m Dương Sư có thể vừa là hỏa lực, vừa điều khiển các Shikigami làm khiên thịt, chống lại sức công của đối phương. Hoặc đôi khi một m Dương Sư cũng có thể xông lên cùng với Shikigami của mình, tạo thành một cặp tấn công.

m Dương sư mạnh nhất từ trước đến nay, Abe no Seimei, được cho là đã đạt tới cảnh giới không cần đến sự tham gia của bất kì một Shikigami nào.

Còn lũ yêu quái đang bay lượn xung quanh thành phố lúc này, không phải là thức thần, chúng là những yokai bị cái bình khống chế. Bách Quỷ Bình, thông qua một vài loại phong ấn trận kì quái, phong ấn một lần Bách Quỷ Dạ Hành, khiến cho chúng biến thành nô lệ của người sở hữu cái bình kia.

Đương nhiên, Bách Quỷ Dạ Hành chỉ là một cách nói. Một trăm con quỷ cũng được tính là Bách Quỷ Dạ Hành, mà 999 con cũng có thể gọi là Bách Quỷ Dạ Hành.

"Xoẹtttt"

Hoắc Y né tránh một đòn bắn từ họng súng xe tăng, đồng thời nhìn về phía người phía trước. Tuy rằng người này nhìn giống một nữ sinh, nhưng luồng khí tức tang thương oán hận tràn đầy cảm giác âm lãnh này tuyệt đối không phải một nữ sinh gì cả, mà phải là một linh hồn cực kỳ kinh khủng.

Nhưng hắn khá là ngạc nhiên khi thấy oan hồn này vẫn còn lưu lại linh trí, không phải linh trí kiểu mới sinh ra, mà là giữ lại trí thông minh từ tận trước khi chết.


Mà, sao cũng được. Hoắc Y giơ cao một lá bùa, lầm bầm, tay niệm pháp quyết...

" Hỡi Ánh Dương héo tàn, xin hãy luân chuẩn. Đại dương mênh mông vụt ngang tầm tay, cắt đứt, sắc xanh ấy!!!"

Kế đó, hắn ném lá bùa về phía Mai Ý Loan, chân đạp một loại thân pháp nào đó chạy ra khỏi chỗ nàng, hét lớn:

"THƯƠNG MINH TRẢM!!!"

Mai Ý Loan ngẩng đầu nhìn trời, chợt trong nháy mắt, một ánh chớp đỏ rực phá trời, xé tan bầu trời đêm lâo thẳng xuống phía nàng. Mai Ý Loan hơi lách mình, thân ảnh biến mất đồng thời xuất hiện lại ở cách đó hai mươi mét, nhưng ngọn thương kia ngay tức khắc đổi hướng, thẳng đến chỗ nàng.

Hai tay Mai Ý Loan giơ lên cái ngay của nàng lập tức biến thành một tấm khiên tràn đầy khí thức băng lãnh, hướng thẳng lên trên bầu trời. Tia sấm xanh lao thẳng xuống, nổ tung ngay phía trên tấm khiên, đồng thời một quả cầu lửa xuất hiện tại vị trí của Mai Ý Loan.

Mai Ý Loan cười nhạt, vong linh thần quốc hiện ra nuốt chửng toàn bộ quả cầu lửa, đồng thời biến nó thành tro tàn. Ngay sau đó nàng vùng kiếm lên theo đường cong, cứ mỗi một khoảng 10 xăng ti mét dừng lại hơi khưng lại một lần. Kì quái là mỗi lần nàng khựng lại, một thanh kiếm khác, tuy rằng không mạnh mẽ bằng thanh Hắc Kiếm của nàng lại xuất hiện. Tổng cộng có 7 thanh kiếm như vậy được tạo thành.

Mai Ý Loan thả tay ra, để mặc cho Hắc Kiếm lơ lửng trong không khí. Tai nàng bấm niệm pháp quyết, kế đó nàng nói lầm bầm trong miệng bằng ngôn ngữ cổ:

" Awelll Falwell Velvet"

" Bách Thập Nhị Quỷ Hắc Hỏa Linh, hãy thiêu rụi kẻ thù cho ta."

Hoắc Y Kinh ngạc nhìn vào hướng mai Ý Loan tung ra pháp quyết, tay hắn giơ lên một lá bùa, một tấm khiên bán cầu được dựng lên ngay phía trên đầu hắn.

Trong khi đó bên phía Mai Ý Loan, 7 thanh kiếm được tạo ra kia, mỗi thanh đều lấy tốc độ kinh khủng, phân thân ra. Bảy thanh trong nháy mắt biến thành mười bốn, mười bốn biến thành hai mươi tám, hai mươi tám biến thành năm mươi sáu, năm mươi sáu biến thành một trăm mười hai thanh kiếm.

Sau đó, toàn bộ 112 thanh kiếm bùng cháy lên ngọn lửa đen như màn đêm. Mai Ý Loan vung tay, toàn bộ 112 thanh kiếm cùng lúc bắn thẳng về phía Hoắc Y. Trong nháy mắt, cảnh tượng không khác gì một vụ nổ bom, sóng lửa lan ra phải đến hàng chục mét.


Mai Ý Loan tay cầm lại thanh kiếm, nhìn về phía Hoắc Y. Đột nhiên phía sau lưng nàng xuất hiện hai sinh vật. Một sinh vật là một con vật, thân khỉ, đầu khỉ, đuôi là một con rắn, chân nó là chân con hổ, còn thân mình của nó là của loài chồn.

Nue, một trong những yêu quái kinh khủng nhất trong đám yêu quái Nhật Bản. Tuy rằng đây chỉ là một con non, nhưng lực chiến của nó cũng đã rất cao rồi. Đây chính là một Shikigami (thức thần) của Hoắc Y.

Còn sinh vật thứ hai, là một bộ chiến giáp to đến 3 mét. Trông nó hơi giống chiến giáp Trung Cổ trừ việc giáp sắt phủ kín toàn thân nó. Một tay nó nắm chặt một thanh kiếm, tay kia nắm theo một tấm khiên to bản hình chữ nhật. Lúc này nó đang lưng đối lưng với Mai Ý Loan.

Đây là oán linh của một chiến binh tương đối manh mẽ. Về lai lịch của chiến binh này thì nàng cũng không rõ ràng cho lắm chỉ biết hắn đã xuất hiện bên cạnh làm từ lúc nàng xuất hiện ở cái trường học này, dường như hắn có vai trò là người thủ vệ cho nàng.

Về phần thực lực chân thật của hắn nàng cũng không rõ ràng cho lắm, chỉ biết chưa bao giờ hắn tấn công ai cả, nhưng làm khiên thịt rất tốt.

Mai Ý Loan bỏ rời tầm mắt ra khỏi con Nue, hướng tầm nhìn về phía Hoắc Y, chỉ thấy ẩn hiện trong đám khói, bước ra một hình ảnh tay cầm chiến đao.

Hoắc Y một tay cầm theo một nắm Phá Tà Phù, một tay nắm theo thanh chiến đao màu đen bóng, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt nói với Mai Ý Loan:

" Không hổ là vong hồn nắm giữ Vong Linh Thần Quốc. Trong nháy mắt chuyển dời lực lượng của Thương Minh Trảm vào bên trong Thần Quốc.

Thần Quốc, một lãnh vực kì bí đối với hầu hết tu chân giả, gần như tách ra thành một hệ tu luyện hoàn toàn khác so với Vong Linh hệ nói chung. Nói đơn giản đó là một khu vực dị không gian trong đó chủ nhân nắm quyền làm chúa tể một phương, tạm thời tạo ra hoàn cảnh "Phép vua lệ làng".

Thương Minh Trảm là đòn tấn công hệ sét, đối với hầu hết sinh mạng Vong Linh thể có tính khắc chế cực cao, Mai Ý Loan tuy rằng vừa nãy giơ khiên lên đỡ được, nhưng vẫn có hơn một nửa truyền vào người nàng. Cho nên, nàng bị buộc phải mở cửa Vong Linh Thần Quốc, để cho nó nhận đòn hộ.


Trong trường hợp này, Vong Linh Thần Quốc của Mai Ý Loan tuy rằng còn chưa đạt được trình độ hoàn toàn hóa giải Thương Minh Trảm, nhưng hoàn toàn có thể phân tán nó ra vài trăm khu vực trên toàn bộ Thần Quốc của nàng, đảm bảo Thần Quốc của nàng không có bất cứ vấn đề gì. Bằng không một khi Thần Quốc vỡ vụn, không cần đối thủ làm gì nàng sẽ tự động bị xóa bỏ.


Mai Ý Loan nhìn Hoắc Y, mỉm cười.

Lục Phẩm Linh Hồ đỉnh phong, hơn nữa lại đi ra một nhánh tu luyện nửa tu chân, nửa đạo pháp. Rất mạnh.


*************

Trong lúc đó, Trần Ngọc Lâm đang lâm vào một tràng cảnh kì quái. Toàn thân thể hắn do đánh nhau hơi nhiều, những chỗ chảy máu lúc trước đang từ từ khôi phục, còn bây giờ nó đã hoàn toàn ngưng khôi phục.

Không phải là khôi phục xong xuôi mà là hoàn toàn ngừng khôi phục. Tuy rằng khả năng khôi phục của Trần Ngọc Lâm rất lớn nhưng vẫn có một vài điểm hạn chế, một trong số đó là tốc độ khôi phục. Cụ thể hơn là tốc độ khôi phục của xương thì sẽ chậm hơn hẳn so với tốc độ khôi phục của da thịt.

Mà dường cơ thể hắn quyết định khôi phục xương đầu lâu thì sẽ quan trọng hơn thành ra hiện tại toàn thân hắn đang chảy máu do mấy vết thương từ trận đánh trước chưa kịp khôi phục xong xuôi. Bù lại, do cơ thể hắn dồn khả năng khôi phục lên phần đầu thành ra tốc độ hồi phục ở phần đầu tăng nhanh rõ rêt, chí ít cao hơn trước 5 lần.

Mà con khỉ chết tiệt này, lại liên tục cố gắng bóp nát đầu hắn ra, dường như để "ăn não" hắn, theo nó nói thì là thế. Trong khi đó đầu hắn thì lại liên tục hồi phục, tạo ra cảnh tượng lúc này, khi mà Trần Ngọc Lâm liên tục bị con khỉ bóp rạn hộp sọ, rồi cơ thể hắn lại hồi phục như cũ. Cũng may có vẻ như hộp sọ hắn đủ cứng để con khỉ không thể một cú bóp nát luôn bằng không lúc này hắn không xong rồi.

Con khỉ xoa cằm, cười cười:

" Hay ho phết nhỉ!? Tao bóp kiểu gì đầu mày cũng lành lặn lại được, thế nếu tao dùng búa thì thế nào nhỉ?!"

Kế đó con khỉ lần mò cái thắt lưng, nhưng chẳng rút ra được cái gì cả. Con khỉ này nhíu mày, nói tiếp:

" Chà, hình như búa của tao rơi đâu mất rồi ấy!! Mà thôi, lấy tạm cái gì cứng cứng cũng được."

Thế là một tay nó nắm chặt đầu Trần Ngọc Lâm, đi tìm "cái gì cứng cứng". Trần Ngọc Lâm tạm thời bớt đau đớn, nghĩ kế sách thoát thân. Về phần sức lực dường như hắn hơi có chút yếu thế so với con khỉ này, kinh nghiệm chiến đấu cũng không chắc có sánh bằng không, nhưng chắc chắn ở tư thế này hắn chẳng làm gì được rồi. Cho nên chỉ còn một cách.

Trần Ngọc Lâm bình tĩnh lại, tập trung ý chí vào hai mắt. Hắn nhớ lại miêu tả về "cái nhìn nhiếp hồn" của ma cà rồng. Lúc trước hắn chỉ mới kích hoạt được đúng hai lần, một lần khi hắn đang bị ảnh hưởng bởi "Khát máu" nên hắn vô tình kích hoạt với một con bé cùng lớp. Lần thứ hai là khi hắn bị ngọn lửa ma trơi kia đốt, nên hắn dùng nó đối với ngọn lửa kia, dập tắt nó. Trần Ngọc Lâm chỉ là đang nhớ lại cảm giác của mình lần thứ hai.

Vài giây sau, hắn nhìn thấy được mắt hắn tràn ngập một màu đỏ, hắn mở mắt ra, nếu nhìn vô mắt hắn lúc này sẽ thấy mắt hắn đang rực đỏ. Các mạch máu xung quanh mắt hắn đang đập càng lúc càng nhanh, Trần Ngọc Lâm cảm giác lúc này hệt như lúc hắn trừng mắt nhìn ngọn lửa ma trơi kia vậy.

Hắn hét lớn;

" Ê con khỉ chết bầm."


Con khỉ đang đi thì quay lại, hỏi:

" Cái gì mày!? Nếu mày muốn hỏi tao xin tha thì không được đâu. À, tao nghĩ ra rồi, tại sao tao không vặt đầu mày cho đơn giản nhỉ?! Dù sao người ta cũng chỉ muốn xác…."

Nó nói đến đây, nhìn vào mắt Trần Ngọc Lâm thì nó khựng lại. Kế đó hai tròng mắt nó giãn ra, đồng tử dần biến thành không có tiêu cự. Trần Ngọc Lâm nhìn thì biết là có khả năng thành công rồi. Kế đó hắn nói:

" Thả tao ra!!!"

Con khỉ y như lời Trần Ngọc Lâm nói, thả hắn ra. Trần Ngọc Lâm rơi bịch xuống, đứng dậy phủi quần áo, kế đó hắn giơ lên một cánh tay lúc này đã tràn đầy năng lượng, móng vuốt xòe ra.

Ánh mắt hắn lúc này đau nhói, không hiểu sao hắn biết được rằng, ngay khi hắn rời mắt ra khỏi tên này, thì tác dụng của nhiếp hồn sẽ chấm dứt, thành ra hắn không thể dứt tầm mắt ra khỏi con khỉ được. Nhưng mà Trần Ngọc Lâm cũng không có khả năng kéo dài quá lâu, hắn đã cảm thấy con mắt hắn lúc này cực kỳ nhức nhối rồi.

Thế là hắn giơ vuốt ra, nắm lại thành tư thế chém, đâm mạnh móng vuốt thẳng vào mắt con khỉ này.

Mắt, là bộ phần cực kỳ gần với đại não. Một cú đâm trực diện vào mắt thì cũng gần như chắc chắn có thể xuyên qua thẳng vào trong não, đó là nếu cú đâm đủ sâu để làm vậy. Thông thường một cú đâm kiểu Trần Ngọc Lâm làm sẽ không có khả năng đâm vào trong não nếu đó là con người, nhưng mà mắt của con khỉ này có kích cỡ gần ngang với nắm đấm rồi. Lại thêm uy lực của một cú đâm từ một ma cà rồng, đồng thời cũng là một tu chân Nhị Phẩm một mạch đỉnh nữa.

Cho nên, tay Trần Ngọc Lâm đâm cái roẹt vào trong mắt con khỉ, gần như đâm xuyên thấu luôn mà không gặp trở ngại gì. Kế đó, con khỉ gầm lên một cái, đưa tay lên giữ lấy mắt, chắc chắn là đã thoát ra khỏi thuật nhiếp hồn của Trần Ngọc Lâm.

Trần Ngọc Lâm rút tay ra, nhìn con khỉ. Con khỉ này chỉ còn một bên mắt, oán hận nhìn hắn, ngẩng đầu lên trời gầm lên một tiếng.

Kế đó, nó nhìn Trần Ngọc Lâm gằm gè, những hơi thở cuối cùng:

" Mày chết chắc rồi con ạ. Chủng tộc tao… là Khỉ Báo Thù. Chỉ cần mày dám đi ngang qua lãnh thổ chủng tộc của tao, mày chắc chắn sẽ bị đánh….. Hộc…. đến chết… Khẹc… Tao gặp lại mày…. Xuống dưới Hoàng Tuyền."


Trần Ngọc Lâm:
……………….

Xem ra lại dây vào một kẻ có thế lực. Nhưng mà Khỉ Báo Thù!?? Nghe có vẻ rất kinh khủng thì phải.

Chuyện khác không cần nghĩ, Trần Ngọc Lâm quay trở lại cầu thang. Chỉ thấy lan can cùng vài bậc thang đã không cánh mà bay, rơi đi đâu mất rồi. Hắn làm lại tư thế nhảy như vừa nãy, nhảy lên lại tầng thứ 13.

Hắn đang chạy đến cửa phòng, chuẩn bị mở khóa cửa, chợt hắn cảm giác sau lưng lạnh lẽo như thể có ai đó nhìn chằm chằm mình. Trần Ngọc Lâm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng người có những con quạ bao quanh, đeo một cái mặt nạ mỏ quạ. Tên này bắt đầu khè khè cát tiếng:

" Mày là thằng oắt con đã dung hợp con Lý Long Ngư kia phải không nhỉ!? Giờ thì cho bọn tao mượn tạm thân thể một chút nhé, bọn tao cần nó làm tí việc."

Trần Ngọc Lâm đứng trước cửa nhìn tên này, nhanh nhạy lắc đầu:

" Không, tui không phải thằng nhóc mà ông nói đâu!!"

Kế đó tay hắn chỉ về hướng cái cầu thang, nói tiếp:

" Tui thấy nó chạy hướng kia kìa!!!"


Dược Đạo Ô:

" ………………….’’

Dược Đạo Ô nhìn Trần Ngọc Lâm, lè nhè:

" Đó, là câu hỏi tu từ!!! Nghĩa là không cần câu trả lời!! "