Chương 35: Huyết Trì:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 35: Huyết Trì:

Từ đợt đánh nhau với lão Mạc đạo sĩ đã qua 4 ngày, Trần Ngọc Lâm đang phải đối mặt với kẻ địch to kinh khủng hơn nhiều.

Đó là bài kiểm tra Hóa. Càng đáng sợ hơn nữa là bài kiểm tra này sẽ quyết định Hè này hắn có được ăn chơi xả láng, đi tắm biển, uống nước dưa hấu hay là sẽ ngồi học cả Hè và không có tiền tiêu vặt.

Có trời mới biết tại làm sao hắn đã là tu chân giả, tuy rằng khả năng tư duy đem so với người khác không tăng lên nhiều lắm. Nếu trước đây IQ hắn khoảng 132, thì nay tăng lên thành hơn 170 gì đó, nhưng vẫn không thể học được Hóa. Kiến thức cứ từ tai nọ, xọ sang tai kia, cuối cùng bay đi du lịch Đồ Sơn trong khi thằng cần mớ kiến thức đó học thấy nhà bà cố luôn.

Đến độ sáng nay lúc đang ngủ, hắn nằm mơ thấy mình đang khảo thí tiến vào môn phái tu chân, toàn bộ thực lực, thể chất, huyết mạch,ý chí vân vân toàn bộ đều phá vỡ kỉ lục.
Sau đó là bài kiểm tra Hóa. Kết quả thế nào thì tự tưởng tượng.

Nhiều khi, Trần Ngọc Lâm hay đùa rằng hồi lớp 8, hắn thấy một bạn gái xinh đẹp làm rơi, cục tẩy, hắn bèn cúi xuống nhặt hộ cục tẩy.

Sau đó ngẩng đầu lên, kinh sợ phát hiện, hắn đã bị mất gốc Hóa.

Mà hiện tại, Trần Ngọc Lâm đang vò đầu bứt tai nhìn mớ ngôn ngữ của người ngoài hành tinh. Bài thi lần này có 60 câu hỏi trắc nghiệm, về lý thuyết chỉ cần khoanh một đáp án, điểm sẽ là 2.5.

Nhìn sang bên cạnh, Trần Ngọc Lâm thấy Gabriel đang khoanh như điên, hầu như là không cần suy nghĩ. Nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ trầm trồ gì đó kiểu như "Ồ, thật là một thiên tài", nhưng nếu là con mắm vô dụng này, hắn tuyệt đối tin chắc rằng nó đang dùng một cái thủ thuật gian lận gì đó của thiên thần, giống như lần trước nó copy cử động của thằng Vũ chẳng hạn. Nếu Trần Ngọc Lâm không nhắc nó xóa tên ghi lại, có khi thằng Vũ sẽ nhận được 2 bài kiểm tra cũng không chừng.

Gabreil quay sang Trần Ngọc Lâm truyền âm:
" Ai biểu đây là gian lận!? Thiên thần không gian lận"

Trần Ngọc Lâm trừng nhìn Gabriel, cũng truyền âm lại:
" Hả!? Thế cái đứa nào hôm nọ copy y nguyên bài thằng Vũ?! Hôm nay 60 câu xáo hết lên mới không làm được chứ gì!?"

Gabriel nhìn Trần Ngọc Lâm, khoanh nốt những đáp án còn lại, mỉm cười:
" Không biết cái gì thì đừng có phát biểu. Thiên thần có một thiên phú thần thông, gọi là cái nhìn của sự thật. Thông thường tụi này dùng nó để cân nhắc lời khai của những linh hồn có đúng sự thật không, và kẻ đó có thể cứu rỗi không, nhưng trong trường hợp này, tui có thể dùng nó vào bài kiểm tra trắc nghiệmđể quan trắc ra câu trả lời đúng."

Trần Ngọc Lâm:
-..................................
Cho nên, lúc mà Gabriel nhìn vào bài kiểm tra đại khái có lẽ là Đáp án 1 (Sự thật) - Đáp án 2(Dối trá)- Đáp án 3 (Dối trá) - Đáp án 4(Dối trá)!??!?!

Trần Ngọc Lâm nhìn Gabriel, truyền âm:
" Thế nhìn hộ tôi cái!!"

Gabriel:
" Nhưng mà thế là gian lận."

Trần Ngọc Lâm:
-.........................




Cùng lúc Trần Ngọc Lâm đang vật vã tơi tả với mớ bài kiểm tra, xung quanh thành phố yyyyy...

Nữ Hồ Ly dạo bước quanh rừng. Không như một số thành phố khác, thành phố yyyy tiếp giáp với một khu rừng, không quá rộng, lại khá an toàn cho nên thi thoảng một số phụ huynh tương đối thoải mái cho con em mình vào rừng chơi.

Nữ Hồ Ly nhìn vào cánh rừng này, tay cầm một con quạ đỏ rực, xoa xoa đầu nó. Kế đó, nàng quay sang nói với con quạ kia:

" Trận pháp đã hoàn thành chưa!?"

Từ con quạ đỏ rực như máu này, phát ra một giọng nói ồ ồ:
" Xong rồi đó, khởi động pháp trận đi."

Nữ hồ ly mỉm cười, lấy ra một con dao trong suốt như thủy tinh vậy. Kế đó nàng giơ tay lên, tự rạch vào động mạch mình. Máu từ tay nàng phun trào ra thành dòng suối, theo đúng chuẩn nghĩa đen luôn. Chí ít cứ mỗi giây nàng lại phun ra ngoài ba lít máu, nói là máu chảy thành sông cũng không quá đáng.

Máu từ tay nàng phun trào xuống, dần dần chảy về một vài cái đường kẻ nhỏ đã được vạch sẵn ra. Điều kì lạ là từ khi máu nàng chạm vào đường kẻ kia, những giọt máu xung quanh toàn bộ đều hướng về những khe rãnh kia mà chảy.

Vài phút sau, khi mà lượng máu chảy ra đủ để làm đầy một cái bể bơi cỡ nhỏ, thì Nữ Hồ Ly bấm niệm một chút pháp quyết, lập tức vết thương liền lại. Kế đó nàng hơi run người một cái, khuôn mặt lúc trước có hơi chút nhợt nhạt liền hồng hào trở lại.

Mà, lượng máu kia đã bắt đầu về hai đầu chảy càng lúc càng nhanh, phút chốc đã chảy nối liền với nhau thông qua một vài hệ thống rãnh tạo thành một vòng tròn bao quanh thành phố. Kế đó, từ những đường rãnh chính này chẽ ra hàng ngàn đường rãnh phụ nhỏ như sợi chỉ, lan vào trong rừng rậm.

Mà cùng lúc này, bắt đầu từ nơi mà Nữ Yêu Hồ phun máu ra, dần dần bốc lên một thứ khí thể kì quái vô hình. Thứ khí này không tan biến trong không khí mà tụ tập một chỗ dần dần biến thành một thứ sinh vật kì lạ. Sinh vật này đứng thẳng, nhìn hơi giống con khỉ trừ việc chân nó ngắn cũn cỡn và không có tay.

Nữ Hồ ly đưa cho sinh vật này một giọt nước hơi đục. Đây chính là giọt nước được lấy từ cái hang mà Mạc đạo sĩ đã moi ra được con Long Ngư kia, có ẩn chứa nồng nặc mùi của nó.

Sinh vật này cầm lấy giọt nước, thả vào trong vũng máu, liền sau đó vũng máu rung lên, kế đó con sinh vật này liền chạy vào bên trong thành phố. Tuy rằng tốc độ khá chậm, chí nhanh hơn so với người bình thường đi bộ.

Nữ Hồ Ly nhìn quanh, bên cạnh nàng, dọc theo những rãnh máu kia lũ lượt xuất hiện những con vật cùng loại, toàn bộ đều làm từ huyết khí. Tuy rằng vô hình, nhưng chúng lại mang theo mùi máu. Một con, hai ba con thì không sao, nhưng hàng ngàn con cùng lúc xuất hiện thì "mùi" lại hết sức nồng đậm, tanh ngòm, mùi khá giống bãi giết mổ động vật.

Lũ sinh vật này, dường như nhận được thông tin gì đó từ trong những rãnh máu, lũ lượt chạy về phía thành phố, dù cho tốc độ thì đúng là tương đối chậm, chỉ bằng với tốc độ chạy bộ mà thôi.

Lúc này, một khí thế cường đại tiếp cận nàng. Nữ hồ ly ngẩng đầu lên, thấy một con quạ to bằng cái ô tô đang từ từ hạ xuống. COn quạ này tiếp đất, chợt thu nhỏ lại bằng người thường, là cái gã mặc đồ đen đeo mặt nạ quạ hôm qua. Chỉ khác lúc này gã mọc ra hai đôi cánh đen.

Gã này, vừa hạ xuống đã nói ngay:
" Chỉ cần không đến một ngày, chúng ta có thể khoanh ra được đại khái khu vực của cái bể cá kia. Lũ Huyết Ma kia đối với Phong Thủy thú tốc độ tìm kiếm rất nhanh."

Dược Đạo Ô khá là tâm đắc về cái "trận" này. Nói là trận thì không hoàn toàn đúng, có thể nói là một loại Huyết Trì thì đúng hơn. THông qua một số thủ đoạn, lấy huyết khí trong máu, tách ra thành những sinh vật vô tri vô giác, hơi giống khôi lỗi tên gọi Huyết Ma, thứ này không thể dùng để tấn công, không thể dùng để phòng ngự, tầm bảo, nhìn chung hơi có chút vô dụng.

Nhưng nói về mục tìm kiếm, thứ này rất là hữu dụng, đặc biệt khi đối tượng cần tìm lại là một kẻ ẩn trong cả một đám đông. Thần thức bình thường trừ khi có mang theo hiệu ứng đặc thù, loại có phụ trợ tìm kiếm diện rộng, còn không thì rất khó để tìm được một người trong một biển người.

Vừa nãy Huyết Ma này, nhận được thông tin mùi, vị, khí tức của Lý Long Ngư, dựa vào những điều kiện này, chí ít cũng thu nhỏ được phạm vi mà Lý Long Ngư đang ở.

Dù sao, tuy rằng phía chính phủ đã "giải quyết" sự việc tồn tại của tu chân giả bị tiết lộ ở thành phố này, nhưng bọn hắn chỉ có duy nhất một manh mối là ở trong thành phố này. Cần biết thành phố này có khoảng triệu người, chỉ đi tìm không thì đến đời nào, trong khí thậm chí còn không rõ tìm ở hướng nào.

Nên, hướng đi tốt nhất lúc này, là tìm vị trí cuối cùng lão Mạc đạo sĩ xuất hiện. Từ đó sẽ lần ra được một chút manh mối. Đặc biệt là khi lũ Huyết Ma này chính là một dạng phong thủy thú, nhưng lại là loại hạ cấp của hạ cấp. Dù thế, nếu đối tượng cần tìm là một con phong thủy thú khác, tốc độ tìm kiếm chí ít tăng lên 20%.

Dù cho Lý Long Ngư có bị "ăn", vẫn có thể tìm được, bởi vì cho đến khi phúc lợi của nó mang đến hoàn toàn tan biến, vẫn còn lưu lại mùi. Mùi này vô hình với mũi của loài người nói chung, nhưng với dạng sinh mệnh thể đặc thù như phong thủy thú thì nó giống như là bánh gatô vậy.



Trong khi đó, ở trường.

Trần Ngọc Lâm quay đầu ra ngoài trường, nhăn mày tự nhủ:
" Cái mùi quái gì vậy nhỉ?!"

Hắn không hay biết gì về việc có vài người chuẩn bị động tay chân với hắn, hắn chỉ cảm thấy chợt có một mùi gì đó hôi thối nồng sộc thẳng vào mũi mà thôi.

Loài sói, được biết có cái mũi cực kỳ mẫn cảm, có thể phát hiện mùi máu từ khoảng cách 10 cây số. Ma cà rồng là loài sinh vật uống máu, tự nhiên cũng cực kỳ mẫn cảm với mùi vị của máu, với một số cá thể thì ngoài hai mươi cây số cũng có thể ngửi ra được, nói là mũi thính như chó cũng không sai. Trần Ngọc Lâm dù rằng không cần cái khả năng này, nhưng hắn vẫn là một con Ma Cà Rồng, hơn nữa là chủng loài Thuần Huyết, mũi tự nhiên thính không cần phải nói.

Tuy nhiên có một vấn đề khi sống ở thành phố, đó là... quá nhiều mùi máu. Bảy tám trăm ngàn người nhét vào một cái thành phố, xước tay, ngã xe, dao cắt, đủ các lý do để cho mấy trăm ngàn người cũng có thể tùy tiện moi ra vài trăm người bị chảy máu. Tuy rằng vết thương chóng lành, nhưng kể cả rửa sạch máu hắn vẫn có thể ngửi thấy được mùi, chí ít nhất phải đợi vài ngày mùi mới bay hết được.

Dù sao, thứ hắn ngửi được không phải là máu, mà là các phân tử máu. Mà đợi các phân tử máu này phân hủy hết chí ít cũng cần một tuần.

Rất may thứ mùi này đối với Trần Ngọc Lâm không phải là một mùi tanh hôi ghê tởm, mà nó lại khá giống với mùi của bánh ga tô hơn. Dù sao hắn cũng là loài uống máu mà sống, với hắn máu là cái gì đó đại loại như tiệc vậy. Đương nhiên cũng có tác hại, đó là tương đối khó tập trung. Nhưng đại thể thì cũng dần dần quen thuộc thôi.

Nhưng thứ hắn vừa mới ngửi được thì không phải, nếu mùi máu bình thường là bánh gato, thì mùi này giống cái bánh ga tô mốc hơn. Cho nên hắn thấy ghê rợn, thậm chí là hơi hơi buồn nôn.

Kì quái hơn một chút, là lẫn vào trong cái mùi kinh tởm đó, còn là mùi của một món ăn mĩ vị. Nói đơn giản, cảm giác cái mũi hắn lúc này tương đương với việc ngửi thấy mùi bánh nướng cùng với mùi tất chân thối cùng một lúc.