Chương 36: Khỉ Vô Hình!?

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 36: Khỉ Vô Hình!?

Chiều tối, tan học thêm. Trần Ngọc Lâm đi bộ về nhà. Trước đây lâu lâu hắn lại đi xe máy một lần, gần đây thì không được nữa. Bà cô Mộ Dung Nguyệt lắp "cái gì đó" khiến cho mỗi lần hắn lắp chìa khóa vào, thì sẽ có một dòng điện rượt qua người hắn và sau đó hắn sẽ có một kiểu tóc của những con người bị sét đánh. Cả tuần nay đều thế, cũng hơi quen rồi.

Còn xe đạp thì hôm đi lên thư viện trả sách, bị xe tông hỏng rồi. Thành ra hôm nay hắn phải cuốc bộ. Bọn bạn thì còn học thêm một buổi nữa vào ban đêm không trông mong gì được, dù sao cũng là học sinh cấp 3, học thêm nhiều như cơm bữa.

Vừa vặn, hôm nay quán bánh ngọt mà Trần Ngọc Lâm rất thích ăn mới bày ra một loại bánh mới hình như gọi là Kem Than Đen, vị sô cô la, ăn tương đối ngon. Nhưng, ngon thì ngon, dù thế Trần Ngọc Lâm vẫn nuốt không trôi nổi.

Bởi vì cái thứ mùi tanh hôi lúc nãy bây giờ đang vô cùng nồng nặc. Trần Ngọc Lâm chợt cảm thấy phí tiền mua cái kem. Tuy rằng vị rất ngon, nhưng dù sao một nửa cảm giác ngon miệng là đến từ khứu giác, còn nửa còn lại thì đến từ vị giác, giờ cả cái mũi hắn nồng nặc một cái mùi tanh hôi, ăn ngon miệng được mới lạ.

GIống như mở một bữa tiệc cạnh bãi rác vậy. Dù cho có thịnh soạn tới đâu cũng không nuốt trôi nổi.

Bỗng nhiên, hắn dừng lại nhíu mày. Tầm mắt Trần Ngọc Lâm lúc này dường như xuất hiện ảo giác.

Lúc này hắn như thể nhìn thấy gần chục con khỉ vô hình, đang đi bộ lững thững bước về phía hắn, cách hắn khoảng hơn trăm mét. Mấy con khỉ này vô hình, chỉ bốc lên một thứ mùi tanh tưởi, như thể máu khô, lại hơi giống tiết canh để thối ra.

Có một loại ảo giác khi mà không khí nóng lên, thế là lúc nhìn qua thì thấy gần giống như là tầm nhìn đang uốn lượn, lúc Trần Ngọc Lâm nhìn qua mấy con khỉ này cũng tương tự thế. Mấy con khỉ này đi đến đâu, tìm nhìn lại hơi hơi dao động đến đó, như thể ánh sáng đi qua chúng bị biến dạng vậy.

Trần Ngọc Lâm nhíu mày. Từ lúc hắn bắt đầu "tu chân", hắn có đọc qua một số sách vở về các chủng loại yêu quái được chia sẻ trên group chat. Hắn đọc gần như say mê luôn, không trách được, cái tuổi của hắn vẫn là tuổi "ảo tưởng", hơn nữa trong trường hợp của Trần Ngọc Lâm thì lại là "ảo tưởng" hóa thành thật, không cao hứng có chút phí.

Nói lại, Trần Ngọc Lâm không nhận ra lũ này. Không nhận ra không có gì kì quái, trong mấy tệp chia sẻ kia, chỉ riêng Việt Nam có khoảng 300 loại yêu quái,ma, quỷ. Đương nhiên đây chũng là một loại hình thức tồn tại của chúng mà thôi, hoặc một vài trường hợp thì là một hệ tu luyện đặc thù, hoặc một chủng sinh vật đặc biệt. Nếu tính cả thế giới thì có khi dao động từ trăm ngàn cho tới nửa triệu.

Ví dụ cơ bản nổi tiếng nhất ở Việt Nam, là chó đội mũ chống gậy.

Cơ mà Trần Ngọc Lâm lại ẩn ẩn cảm giác được không ổn. Hơn mười con yêu quái không rõ thực lực, đang đi về hướng hắn, không biết là vô tình hay là cố ý, tóm lại để cho hắn cảm thấy lo lắng. Dù sao hắn mới tu luyện hơn tuần, lo lắng là chuyện thường.

Trần Ngọc Lâm quyết định ngoặt sang một ngõ khác, cũng là trên đường về nhà hắn, hắn lại nhìn thấy tầm bảy tám con tương tự đang lững thững đi quanh quẩn quanh cái góc đường mà hắn tính rẽ, Trần Ngọc Lâm cảm giác thật mệt mỏi.

Liếc nhìn quanh 2 cái con đường khác hắn thường hay đi, hắn lại thấy được bốn năm con tương tự thế đang lững thững đi lại xung quanh. Rốt cuộc xung quanh chỗ này có bao nhiêu con vậy!?

Nghĩ nghĩ, hắn quyết định đi vòng qua một cái ngõ nhỏ. Nói là nhỏ, nhưng chí ít nó cũng rộng tầm 4-5 mét. Đại để cái ngõ này thông hai con phố, nhưng mà không hiểu vì sao mà về sau lại có người dựng 2 cái cửa sắt dạng cửa lưới chắn ngang 2 đầu cái ngõ, thông thường nếu không quá cần thiết hắn cũng không hay ghé qua ngõ này. Chủ yếu là vì nghe nói chỗ này không có đèn đường, hộ dân cư chung quanh ít, nên thi thoảng hay có nghiện hút bâu lại vào ban đêm.

Nghe nói ngày trước có nhiều thằng nghiện hút hay chạy đến đây hút chích, xong vứt kim tiêm lại, bố mẹ trẻ con xung quanh sợ nghiện hút, lại thêm sợ con họ chạy vào đây chây vô tình giẫm phải kim tiêm nên dựng cái cửa sắt dạng lưới chắn ngang cái ngõ vào.

Trần Ngọc Lâm cũng không sợ nghiện, cũng chẳng sợ kim tiên gì cả. Mà gần đây công an thường xuyên lần quanh mấy ngõ này, một tháng nay chẳng có ma nào lớ xớ lại gần.

Trần Ngọc Lâm cảm giác hơi chút e ngại lũ sinh vật không rõ hình dáng đó. Bảo hắn đi lại gần và tìm hiểu xem chúng là loài gì ư?! Ha ha không rảnh, không thấy trong phim những người tò mò chết nhanh nhất ư?!

Thành ra hắn thi triển một cái "tuyệt học" hắn học qua video game. Cái cửa sắt cao khoảng hơn 3 mét. Trần Ngọc Lâm vận lực, nhảy một cái hơn mét rưỡi, tay bám vào tường, sau đó hắn lại lấy nhanh chân đạp vào tường thêm phát nữa trong chốc lát đã nhảy lên trên cái cửa. Kế đó đơn giản, Trần Ngọc Lâm tay nắm những cái mắt cáo trên cửa, đu xuống nhẹ nhàng như không.

Trần Ngọc Lâm nhảy xuống, thoải mái phủi bụi trên bộ đồ. Chợt, hắn nghe thấy có tiếng người nói:

" Thực ra, cái cửa đó luồn tay qua mở chốt là được, không cần phải cực khổ thế đâu."

Trần Ngọc Lâm:
-!!!!!
Hắn quay đầu lại, thấy đúng là trên cái cửa có một cái chốt dạng kéo ra kéo vào thật. Nhưng quan trọng hơn là ai đang nói chuyện vậy. Trần Ngọc Lâm quay trái, quay phải mà vẫn không thấy ma nào.

Từ từ, ma!? Có khi nào lại là....

"Trên này này..."

Trần Ngọc Lâm nghe tiếng, ngẩng đầu lên trên, chỉ thấy phía trên đầu hắn, cách tầm 6-7 mét, đang có một cô gái trẻ, tầm tuổi hắn, đang ngồi trên một cái cành cây. Cái cây mà cô nàng này đang đứng thì là một cây khế, trước đây thi thoảng Trần Ngọc Lâm cùng đám bạn cũng hay trèo lên vặt quả chơi. Dù sao thì nhà bọn hắn cũng không xa nơi này. Có vẻ lúc hắn nhảy qua hàng rào thì tầm mắt hắn vừa vặn bị cành lá che lấp nên không nhìn thấy cô gái này cũng nên.

Trần Ngọc Lâm ngẩng đầu lên hỏi:
" Chà, thực ra thì hỏi thiệt nhé, cậu làm gì trên đó vậy?! Tui biết là khế cây này ăn rất ngon và ngọt, nhưng mà giờ không phải mùa khế. Mà khoan, trông cậu quen lắm.. Lê Thanh Hằng đúng không?!"

Trần Ngọc Lâm cảm giác mặt đen sạm lại, thì ra là con mắm này à?!

Hồi Trung Học Cơ Sở, hắn có tham gia một lớp học võ Judo. Lớp trưởng lớp này là Lê Thanh Hằng, thường xuyên đem thằng này lên làm đối tượng luyện võ diễn tập. Thông thường khi tập võ với con gái, hắn hay "nhẹ tay" một chút, đồng thời cũng hưởng thụ một chút vì cái gọi là "tiếp xúc da thịt" cấp độ tay chân. Dù sao, hắn cũng là con trai mà.

Nhưng, với con mắm này thì không, con này vật hắn không chút thương tiếc, hắn chỉ thấy tập xong người đau ê ẩm. Không chỉ thế, nghe nói cô nàng này không chỉ có đai lục đẳng Judo, còn có đai đen Karate, và đai vàng Vovinam. Đã thế học tập lại còn ở một mức độ có thể nó là kinh khủng, nói đơn giản thì là toàn tài.

Lê Thanh Hằng cũng nhận ra Trần Ngọc Lâm:
" À, cậu là Lâm đúng không nhỉ, Trần Ngọc Lâm?! Chúng ta học cùng nhau lớp võ Judo tầm hai năm trước."

Trần Ngọc Lâm nhìn lên trên cây, hỏi:
" Ừ đúng rồi, mà cho hỏi, bộ bây giờ trèo lên cây đang là mốt à?! Sáng nay tôi cũng thấy có người trèo cây chơi. "

Lê Thanh Hằng:
" Hả?! Trông tôi lúc này có giống đang vui vẻ không hả?!"

Trần Ngọc Lâm nghĩ một lúc, chợt hiểu ra:
" À, hiểu rồi. Cậu trèo lên trên cây xong rồi quá sợ không xuống được có đúng không?! Giờ mới nhớ ra cậu bị sợ độ cao."

Lê Thanh Hằng:
"..................... "

Lê Thanh Hằng mỉm cười:
" À. Tôi nhớ hình như ngày trước cậu là một trong những học sinh khỏe nhất trong lớp võ Judo nhỉ?!"

Trần Ngọc Lâm nhớ lại, gật đầu:
" Hình như thế, sau mỗi cậu."

Lê Thanh Hằng mỉm cười:
" Thế đỡ tôi nhé."
Kế đó, nàng ngồi dậy, nhảy xuống, nhằm thẳng hướng Trần Ngọc Lâm mà nhảy.

Trần Ngọc Lâm:
-...................
Hả!???

Hắn theo phản xạ, giơ tay ra đỡ. Kế đó, Lê Thanh Hằng nhẹ nhàng đáp xuống...mỗi tội là tư thế của con bé này hơi sai sai. Khi nói đỡ, thì người ta sẽ nhảy theo tư thế hơi song song với mặt đất để người đỡ có thể giơ tay ra là đỡ được. Lê Thanh Hằng thì nhảy theo tư thế nhảy vực, thế là chân hướng về mặt đất, hay nói đúng hơn là... đạp vào mặt Trần Ngọc Lâm.

"Oạch"

Trần Ngọc Lâm im lặng hưởng thụ 1 cú đạp như trời giáng, ngã lăn ra đằng sau. Trong khi đó Lê Thanh Hằng lấy hắn làm điểm tựa, đạp thêm 1 cú nữa an toàn hạ cánh.

Lê Thanh Hằng chạy về phía Trần Ngọc Lâm:
" Ổn không đấy!!"

Trần Ngọc Lâm xoa xoa mặt ngồi dậy:
" Ờ, chưa chết!!!"

Lê Thanh Hằng:
" Chưa chết à?! Tốt, nhưng lần tới cẩn thận hơn nhé. Cậu mà bắt tôi không đúng cách thì nguy hiểm lắm đấy."

Trần Ngọc Lâm:
-................
Trần Ngọc Lâm:
" MÁ THẤY NÓ NGUY HIỂM THÌ ĐỪNG CÓ NHẢY NGAY TỪ ĐẦU!!!"


Lê Thanh Hằng bịt lỗ tai lại:
" Ồ, nào đừng có hét lớn. Tôi bị sợ độ cao mà, nên tôi muốn xuống càng nhanh càng tốt."

Trần Ngọc Lâm thở ra một hơi, chợt hắn nhìn thấy đằng sau lưng Lê Thanh Hằng ẩn hiện một "con khỉ vô hình", tạm thời đó là thứ mà Trần Ngọc Lâm đang đặt tên cho lũ này. Một cái chân của nó giơ lên trên, chuẩn bị chạm vào người Lê Thanh Hằng, Trần Ngọc Lâm cầm một tay con bé, kéo ra ngoài, nói:
" Cẩn thận một chút."

Hắn vừa nãy thấy rõ ràng, con khỉ kia xuyên qua bức tường mà chuẩn bị tiếp cận Lê Thanh Hằng, không nghĩ tới lũ này có thể đi xuyên tường được. Nếu thế, có trời biết sau mấy căn nhà kia có bao nhiêu con tương tự.


Lê Thanh Hằng bị kéo ra, mặt khó hiểu:
" Cẩn thận cái gì?! Ở đó có gì đâu!?"

Trần Ngọc Lâm sực nhớ ra người thường không nhìn thấy được sự tồn tại của lũ "khỉ" này. Hắn bèn bảo:

" Đi ra xa đây một chút. Tốt nhất là về nhà đi, ở đây không an toàn đâu!!"

Tuy rằng hắn không biết lũ đó là gì, nhưng mà hắn có một cảm giác bất an về cái thứ này. Vừa nói xong, hắn nhanh chân chạy ra khỏi ngõ, lần này hắn mở khóa chứ không đạp tường mà đi nữa. Chợt hắn cảm thấy chân lạnh toát, quay đầu nhìn lại thì chẳng thấy gì cả.

Lắc đầu, tự nhủ chỉ là ảo giác, hắn chạy về nhà, không để ý lúc hắn quẹo qua một cái ngõ, một con khỉ tương tự nhô lên từ dưới mặt đất, một cánh tay của con này đã rơi đâu mất. Đồng thời nếu Trần Ngọc Lâm để ý kỹ dưới chân, sẽ thấy một cái bàn tay đang bấu vào chân hắn, bàn tay này cực kỳ mờ nhạt, đem so với không khí cũng không khác nhau.

********

Một quán ăn nào đó, trong phạm vi thành phố yyyy.

Hoắc Y vừa thưởng thức rượu ngon, chợt hắn nhận được điện thoại. Mở lên xem, thì là của "Con Quạ Đen", tức là Dược Đạo Ô.

Dược Đạo Ô: " Hoắc Y, Huyết Ma đã tiếp xúc được với mục tiêu, ấn ký đã hạ xuống. Hiện tại đã thay đổi mục tiêu, lần này ngươi chuẩn bị xuất thủ đi."

Hoắc Y nhấp một ngụm rượu hỏi:
" Cảnh giới như thế nào!?"

Dược Đạo Ô: " Nhị phẩm sơ kì 1 mạch, cường giả phía sau không rõ, nhưng có thể tiêu diệt lão Mạc đạo sĩ kia hẳn không phải loại yếu đuối gì đâu, cẩn thận đó."

Hoắc Y tắt điện thoại, lẩm bẩm:
" Biết rồi, nói mãi."

Xong sau đó, hắn lấy ra một cái bình, hắn mở nắp nó ra, lập tức một làn khí đen đặc phun trào ra từ cái bình, bên trong cái bình vang lên một loạt những tiếng gào thét của dã thú. Hoắc Y cười, nhìn bên trong bình, nói:
" Đi đi, mấy đứa trẻ."

~~OANH~~

Gần như một vụ nổ đã xảy ra vậy. Làn khí đen kia trong nháy mắt ngưng tụ thành một thứ trông hơi giống người chết, bụng trương phềnh, hai mắt lồi ra, lưỡi lòi ra ngoài, là một con ngạ quỷ. Con thứ hai nháy mắt xuất hiện, là một con quạ có 3 chân, có điều con quạ này trông tả tơi, dòi bọ bâu đầy.

Và con thứ ba, bốn, năm... toàn bộ chúng ngay khi chui ra khỏi cái bình, đều hóa thành một làn khói đen, bay đi thẳng hướng đến chỗ Trần Ngọc Lâm.

Hoắc Y nhấp một ngụm rượu nhắm mắt hưởng thụ, nhìn đám yêu quái càng bay càng xa, mỉm cười.