Chương 37: Yokai Nhật Bản:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 37: Yokai Nhật Bản:

Trần Ngọc Lâm đang chạy đến trước cửa chung cư, đột nhiên hắn cảm thấy toàn thân tràn đầy khí thế "bay bổng". Đồng thời, hắn cũng cảm giác được một luồng lực lượng kinh khủng đập vào thân mình, hất văng hắn lên trên bầu trời.

Trần Ngọc Lâm tuy rằng không có nhiều kinh nghiệm thực chiến lắm, nhưng chí ít hắn có được cái gọi là bản năng chiến đấu. Chủng loài ma cà rồng xét cho cùng là một chủng loài chiến đấu.

Trần Ngọc Lâm xoay người trong không trung, tiếp đất không nhẹ nhàng lắm. Kế đó hắn đưa tay lên bẻ lại cái vai đã bị trật khớp. Một cú đó thật kinh khủng, hắn cảm thấy cứ như thể là hắn bị một cái xe tải đâm thẳng vào người vậy.

Trần Ngọc Lâm lúc này, tóc xõa tung bay, hai mắt đỏ rực, răng nanh mọc dài ra, móng tay dài ra chí ít vài ba phân, nhìn qua có chút rơn người. Hắn nhìn vào kẻ trước mặt, là một thứ trông hơi giống như người chết đói, da dẻ xám ngắt, gầy trơ xương, bụng trương phềnh lên do suy dinh dưỡng. Vừa nhìn thứ này Trần Ngọc Lâm lầm bầm:
" Ngạ Quỷ!!"

Ngạ Quỷ, một trong những loài yêu quái cấp thấp nhất, có thể tìm thấy ở bất cứ đâu. Ngạ quỷ thích sống nơi ẩm thấp, nhớp nháp, nhiều đồ ăn thiu thối, một trong những nơi chúng yêu thích là những khu bếp chung. Thông thường loài quỷ này rất ít khi lộ diện và chỉ có thể nguyền rủa những người hơi yếu bóng vía một chút, nhưng nếu chúng đã xuất đầu và có sức lực kiểu như này, tức là đẳng cấp cũng hơi cao một chút.

Nhưng lúc này nó đang run cầm cập, bởi vì nó đang phải đối mặt không phải là một con người bình thường, mà là một trong những chúa tể của những chủng loài sống trong thế giới ngầm, một ma cà rồng, hơn nữa là một kẻ thuần huyết, một ma cà rồng thủy tổ, thậm chí cực kỳ tiếp cận những kẻ được gọi bằng biệt danh cao quý "Quý tộc" rồi.

Trần Ngọc Lâm tuy rằng chỉ là Nhị phẩm sơ kỳ, tu được một mạch Nhâm Mạch, nhưng chỉ bằng vào huyết mạch kinh khủng của mình cũng mạnh hơn nhiều so với một số kẻ mở ra được năm, sáu mạch. Xét cho cùng dù ma cà rồng không tu luyện cũng đã có những kẻ đủ sức nhấc những cái xe nặng vài tấn lên rồi.

Lần đánh nhau với tay đô con mấy hôm trước hơi là một cái ngoại lệ nhỏ. Gã đó là Nhị phẩm 14 mạch, mở ra toàn bộ mạch trong cơ thể, còn 1 bước nữa là lên Tam Phẩm Hư Khí Đan, lực có thể nói là ngang với cái công tên nơ lao băng băng như điên trên đường cũng không sai.

" U u u u u u u "

Con Ngạ Quỷ này gào khóc lên, lao về phía Trần Ngọc Lâm, móng tay nhọn hoắt mang theo chướng khí xông về phía hắn. Trần Ngọc Lâm giơ hai tay lên, hai bàn tay móng tay cũng nhọn hoắt chẳng kém, hơi vươn người ra sau, chộp lấy hai tay con ngạ quỷ, toàn thân đặc biệt là eo phát lực, nhấc nó lên thành một đường vòng cung, đập mạnh xuống đất, một thế vật Judo hoàn chỉnh.

Xét cho cùng năm đó hắn đi học võ không phải để vứt trong xó. Dù không có mấy cái thần kĩ kiểu "Toái Thiết Quyền" hay " Vô Thượng Phục Ma Quyền" thì hắn vẫn không phải không có chiến lực.

Trần Ngọc Lâm nhìn con Ngạ Quỷ đang u u gào khóc, giơ chân lên, đạp xuống vỡ nát cái đầu nó. Nếu đây là người có thể hắn chỉ bẻ một hai cái chân, nhưng đây là quỷ. Dù cho trông có vẻ như là do người hóa thành, nhưng vẫn là quỷ, đối với yêu quái Trần Ngọc Lâm không có ý kiến gì nhiều.

Kì quái là lúc Trần Ngọc Lâm đạp cho con Ngạ Quỷ một phát, không có máu hoặc dịch não tuôn ra mà là một thứ khí thể trắng đục. Kế đó toàn thân con Ngạ Quỷ dần dần hóa thành tro bụi.

Trần Ngọc Lâm nhìn xung quanh, chợt sau lưng hắn xuất hiện một đốm lửa, đốm lửa này lúc đầu có màu xanh lét, sau đó nó biến thành màu đỏ rực rỡ, lan vào trong người hắn. Trần Ngọc Lâm tuy rằng thân thể có thể trong nháy mắt khôi phục lại những tổn thương kia, nhưng dù sao cơn đau vẫn còn đó, hắn cởi áo ra, lăn lông lốc trên đất.

Ma trơi, không chỉ thiêu đốt về mặt thể chất, mà còn thiêu cháy linh hồn. Sinh ra khi những ngọn Tam Muội Chân Hỏa của người bị tách ra, vì vài lý do mà không tiêu tán, cuối cùng sa đọa, từ ngọn lửa sưởi ấm sinh mệnh biến thành ngọn lửa chấm dứt sinh mệnh. Hơn nữa, thông thường ma trơi là đi theo thành đàn.

Lăn được mấy vòng, Trần Ngọc Lâm cảm giác không ổn, ngẩng đầu lên chỉ thấy một con chó đang cười gian xảo. Thế rồi con chó này, há to cái miệng to như chậu máu cắn vào cổ hắn. Trần Ngọc Lâm chỉ thấy đau đớn tê dại, sau đó là ngứa ngáy kinh khủng khi mà con chó xé toạc ra một miếng thịt ở cổ hắn, đồng thời vết thương ngay lập tức phục hồi lại.

Dù thế, trong hai giây khi mà Trần Ngọc Lâm bị con chó xé động mạch ra, dù hắn vẫn cử động được, nhưng con chó và ngọn lửa ma trơi kia đã đi ra ngoài. Có khả năng là chúng cho rằng hắn đã chết, dù sao thông thường, kể cả tu sĩ bị cắn đứt động mạch cũng sống không được bao lâu, tên đô con đồ đệ của Mạc đạo sĩ lúc trước là ví dụ không thể sinh động hơn.

Hắn nhân cơ hội này, dứng dậy, trong lúc vết thương trên cổ từ từ liền lại. Thực ra con chó chỉ xé thịt ra, phần bị xé chỉ rách ra thôi, cho nên hiệu ứng hồi phục chỉ giống như là may vá lại vết rách thôi.

Trần Ngọc Lâm trong lúc con chó đang kinh ngạc, giơ tay ra vặn đầu nó, kế đó hắn giơ ra một cánh tay đấm về phía ngọn lửa ma trơi. Nhưng có vẻ không được, ma trơi dù là linh hồn, nhưng vẫn là thuộc về phạm trù tâm linh, vô hình vô chất. Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm vào ngọn lửa ma trơi đang nghĩ kế, chợt ánh mắt hắn bốc lên từng đau nhói giống như thể có ai đó lấy kim đâm vào vậy.

Nếu lúc này có người ở ngoài nhìn vào, sẽ thấy ánh mắt hắn không chỉ đỏ rực mà phần đồng tử đã bắt đầu biến thành màu máu, ngoài ra gân xanh gân đỏ cũng thi nhau trồi lên xung quanh mắt hắn nữa. Tầm nhìn của hắn lúc này biến thành toàn màu đỏ, kì quái là bây giờ trong mắt hắn, chỉ còn lại có mình con lửa ma trơi này.

Con lửa ma trơi này đối mặt với ánh mắt của Trần Ngọc Lâm, không tự chủ được run rẩy, càng lúc ánh lửa càng yếu, cuối cùng tan biến đi. Trần Ngọc Lâm không hiểu tại sao, dù sau đó hắn nhớ lại về một mô tả của ma cà rồng, một trong những chủng loài cấp cao.

Nhiếp Hồn, hay còn gọi là Thôi Miên, là một kĩ năng mà ma cà rồng, dù chỉ là cấp thấp nhất cũng có thể sử dụng. Thông thường các ma cà rồng cấp thấp nhất bị giới hạn bởi một vài "luật", ví dụ như không thể đi qua cửa nhà nếu chưa được sự cho phép, cho nên chúng thường hay mê hoặc con người để mời gọi chúng vào nhà.

Đương nhiên chỉ là ma cà rồng trình độ tép riu cũng có thể làm được như vậy, càng đừng nói đến kẻ thuần huyết như Trần Ngọc Lâm. Mà, Nhiếp Hồn cũng có tác dụng trấn trụ, nếu đối phó với những sinh mệnh thuần năng lượng tâm linh như lửa ma trơi, hoàn toàn có thể trấn chết chúng.

Trần Ngọc Lâm cảm giác tràn đầy thành tựu, nhưng hắn biết giờ không phải lúc để tự sướng. Tuy rằng không hiểu lắm nhưng hình như lũ yêu quái này đang nhằm vào hắn. Trong lúc này, Trần Ngọc Lâm cũng không khó để suy luận ra được lý do mà hắn bị nhằm vào.

Con Long Ngư. Nếu có cái gì khác biệt thì chỉ có thể là con cá kia thôi. Trừ khi mục tiêu của đối phương là cái gậy sắt mà hắn đoạt từ tay tên đô con, lúc này hắn đang đặt ở góc phòng mình làm vật biểu tượng chiến thắng.

Trần Ngọc Lâm lúc này đang chạy về phía chung cư, tuần trước hắn từng nghe qua Mộ Dung Nguyệt nói phòng hắn được trang bị một đống trận pháp đủ các thể loại, chắc cũng có trận pháp phòng thủ, thế thì coi như hắn chỉ việc ngồi chơi và nhìn bọn yêu quái kia đứng ngoài không làm gì được.

Ngoài ra, hắn cũng có thể lên mạng nhờ cậy mấy vị tiền bối trong nhóm "Nhà trọ" nữa, chí ít cũng có thể liên hệ được với Mộ Dung Nguyệt. Bây giờ căn bản không thể nào rảnh tay để mà rút điện thoại ra, bình tĩnh gọi điện được chứ đừng nói là lên mạng.

Đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt, trước mắt hắn chợt xuất hiện một bóng người, có điều "người" này to như cái cây đa cổ thụ, bụng phềnh, mặc độc một cái quần lửng, nửa thân trên để trần trông rõ là cơ bắp. Đáng sợ nhất là cái đầu của thứ này, to bằng cái lu nước, miệng nó chiếm hết nửa khuôn mặt, mồm to như chậu máu, hai mắt hằn từng tia đỏ rực. Trần Ngọc Lâm vừa khựng lại bởi thân hình đồ sộ của nó, chợt nghe nó gào lên:

" U OAAAAAAAAAAAA"

Trần Ngọc Lâm dù 2 tay che tai lại, vẫn cảm thấy chấn động kinh khủng. Cái âm thanh này nếu đem ra, có thể từ chí ít một cây số vẫn có thể nghe thấy được. Thậm chí lúc hắn bị tiếng gào này dọa sợ, toàn thân hắn rung lên chằm chặp, cảm giác không khác gì lúc đứng cạnh cái loa thùng khi nó để âm lượng cao nhất, thậm chí còn hơn nhiều.

Trần Ngọc Lâm lúc này hơi choáng váng, âm thanh vừa nãy không hiểu vì lý do gì,khiến cho hắn trở nên hơi đờ đẫn.

Âm thanh có thể tạo nên lực lượng kinh khủng, đôi khi không cần gia tăng thêm linh lực cũng đủ rồi. Đối với người bình thường, âm thanh từ 120 decibel đến 140 decibel đủ để gây ra một số triệu chứng rối loạn, đối với tu sĩ tuy rằng lực chống chịu mạnh hơn nhưng cũng không quá 200 decibel.

Âm thanh vừa nãy phát ra, là 220 decibel, đủ sức khiến cho Trần Ngọc Lâm bị các ảnh hưởng liên quan tới màng nhĩ, như là chóng mặt buồn nôn, não bộ trở nên đờ đẫn và một số thể trạng khác. Đương nhiên vì Trần Ngọc Lâm là ma cà rồng, những tác hại này bị loại bỏ ở mức tối thiểu, nhưng vẫn tồn tại.

Sự khôi phục mạnh mẽ của ma cà rồng chỉ xảy ra ở điều kiện đó là vết thương, ví dụ như nếu hắn bị chặt tay, thì hoàn toàn có thể nối lại trong ba giây nếu nối kịp, hoặc mọc lại trong ba phút. Nhưng cùng lúc, nếu hắn bị trật khớp thì phải chính hắn bẻ lại khớp của mình mới được. Trường hợp này cũng giống vậy, âm thanh 220 decibel có thể khiến một số mạch máu quá tải vỡ ra, lúc này những mạch máu này sẽ ngay lập tức hồi phục lại, nhưng những tác động của nó thì vẫn còn.

Cho nên lúc này, Trần Ngọc Lâm có thể nói là rơi vào tình trạng hơi đơ đơ. Trần Ngọc Lâm xoa đầu, chợt nhìn thấy một bàn tay đập tới, bàn tay này to như cái máy tính nhà hắn vậy.

Trần Ngọc Lâm giơ tay ra, theo phản xạ đỡ lấy. Có điều chậm một bước, hắn bị một chưởng đánh bay vào bên trong cửa kính. Trần Ngọc Lâm tựa vào tường, nhìn ông bảo vệ đang đơ mặt ra, hai mắt không có tiêu cự, giống như thể bị thôi miên, kế đó hắn bấm nút thang máy.

Chợt, con ma to đùng kia, biến mất. Không sai, là biến mất, mà không phải nhảy đi hoặc lao ra chỗ khác. ĐƯơng nhiên cũng có thể tốc độ nó quá nhanh nên Trần Ngọc Lâm không nhìn thấy. Chỉ là có lẽ không phải, bởi vì lúc hắn đang hồi phục lại thì hắn cảm nhận thấy một hơi thở nóng phả ra phía sau.

Trần Ngọc Lâm cấp tốc lục lại trí nhớ, hắn chợt nhớ một con yêu quái rất có thể giống như con này, trước khi tấn công buộc phải gào lên một tiếng. Kế đó hắn hơi quay đầu nhìn, lúc này con yêu quái kia đang chuẩn bị gào lên:

" U OA OA OA OA OA OAAAA......."

Trần Ngọc Lâm tay bịt tai, hét lớn:
" CÂM MIỆNG!!!"

Liền ngay sau khi hắn hét lên, con yêu quái kia khựng lại, không thốt thành tiếng, rồi cũng đột ngột như khi nó xuất hiện nó liền biến mất.

Trần Ngọc Lâm thở hồng hộc, còn may hắn có đọc qua 1 cái file gọi là "Những loài Yêu quái đặc biệt và cách xử trí". Trong đó có ghi lại một số loài yêu quái khá bí ẩn, và làm thế nào để giải quyết chúng, ví dụ ở Việt Nam có con ma gì đó gọi tên người đằng sau lưng, chỉ cần không quay đầu lại liền an toàn vậy.

Con này cũng vậy, không phải yêu ma Việt Nam, uwa, yokai Nhật Bản, cực mạnh mẽ, sức lực thậm chí có thể phá núi, tiếng gào chấn động cả một vùng. Thích xuất hiện đằng sau lưng và dọa nạt bằng tiếng gào của mình, nếu gặp tu sĩ thì tiếng thét đó sẽ là vũ khí của nó, nhưng thứ này có một đặc điểm là nếu ngay sau khi nó thét lên dọa nạt mà thét ngược lại, thì nó sẽ tan biến. Không phải chết, mà là tan biến, để rồi xuất hiện ở nơi khác.



Trong lúc đó, ở trường học....

Mai Ý Loan đang cầm một cái đầu người kì quái, cái đầu này.. chỉ là một cái đầu, không có thân thể. Cái đầu này to như một căn phòng, trên trán nó mọc một cặp sừng, hai mắt nó lồi ra, hai má phồng lên, miệng cười rộng ngoác tận mang tai, nước da của nó đỏ rực như máu. Hai răng nanh trên và dưới của nó kéo dài, nhìn như răng nanh rắn vậy.

Mai Ý Loan lại nhìn về phía ba con yêu quái bị nàng "xiên", nàng nhận ra lũ này, lần lượt là một sinh vật có mình gấu, vòi voi, đuôi bò và chân có móng sắc như loài hổ, toàn thân nó tỏa ra một khí thể gì đó hơi mơ hồ, và một con vật trông như một con khỉ mọc vẩy rắn, đeo một cái mai khổng lồ, trên đầu nó có một cái vết lõm, lúc trước là đựng nước, giờ nước đã chảy hết đi rồi. Cuối cùng và hơi khó tin, là một cái ô rách nát mọc ra một cái chân, chỉ duy nhất một cái chân, lúc này đã gãy lìa làm đôi.

Mai Ý Loan ném lại cái đầu kì quái kia ra sau, ngay sau khi rời tay nàng, cái đầu hóa thành một luồng khói đen hình con rắn, uốn lượn chạy đi mất. Mai Ý Loan nhíu mày:

" Tiếu Ban Nhược, Kappa, Baku, Kasa Obake, toàn là các yokai Nhật Bản. Hẳn phải có một Âm Dương Sư Nhật Bản ở quanh đây chứ nhỉ!!! Chà, đã bao lâu rồi chưa "chơi" thật đã nhỉ?! Ra đi, Quân Đoàn!!"

Mai Ý Loan phất tay, sau lưng nàng bùng nổ ra một đám khói đen, từ đó chui ra ba người. Một kẻ là tay "Thống lĩnh Quân Đoàn Thủy Quân Lục Chiến Mã hiệu MYL-001", sau lưng gã này cầm theo một cái gậy, trên đầu gậy có một con đại bàng.

Kẻ thứ hai là một chiến binh trông hơi giống chiến binh thời Trung Cổ, tay cầm một thanh kiếm bự chảng, lưng đeo một tấm khiên, mặc giáp kín thân.

Kẻ thứ ba mặc một bộ áo đạo bào rách rưới, toàn thân bám đầy những khối u trông giống mặt người đang gào thết, nếu Trần Ngọc Lâm ở đây sẽ nhận ra được đây chính là gã Mạc đạo sĩ bị Mai Ý Loan nuốt vào trong Vong Linh Thần Quốc của nàng.

Ngoài ra còn có ba cái xe tăng, một cái trực thăng nữa. Có điều lần này Mai Ý Loan không ngồi lái trực thăng, mà triệu hoán ra một cái Ngai Đen làm từ hắc thủy, biến ảo nó thành một thanh kiếm, ngự kiếm phi hành.

Mai Ý Loan nhắm mắt, chợt trên trán nàng rách ra một vết đen kịt, nhìn không thấy đáy, Mai Ý Loan hướng cái vết rách đó nhìn qua toàn bộ thành phố, chợt, nàng mỉm cười:

" Tìm được rồi!!"