Chương 33: Những người mặc áo đen:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 33: Những người mặc áo đen:

Chương 33: Những người mặc áo đen:
Sau hôm qua, Trần Ngọc Lâm đã có một loại nhận thức gọi là tầm quan trọng của tu vi cao, thành ra hắn tu luyện cả đêm luôn. Có điều thông thường, ý chí không tỉ thuận với kết quả, thành ra hắn cũng chả tăng lên được là mấy. Tuy thế chí ít Trần Ngọc Lâm cũng cảm giác được tốc độ tu luyện của hắn cao hơn trước khoảng chừng 20%, đã là rất cao rồi. Nếu tính thêm cả khối trận pháp mà Mộ Dung Nguyệt lắp cho hắn thì kể thêm được 30% nữa, vị chi là 150%. Nhưng lúc này lại có một vấn đề nhỏ.

Đó là trữ lượng linh khí được không bù mất. Linh khí ở trong thành phố vốn đã thiếu thốn, nay lại thêm một cái trận pháp hấp thụ Linh khí, một bên khác thì tốc độ hấp thu càng lúc càng nhanh, thành ra Linh khí càng lúc càng mỏng. Cứ tu luyện được chừng khoảng nửa tiếng thì hắn lại phải đứt đoạn để chờ đợi Linh khí hồi phục.

Linh khí vốn có tính kết dính cao, tương đối bền chắc cho nên một khi một lượng Linh khí tương đối lớn bị hấp thu một lúc như vậy, sẽ cần một đoạn thời gian để Linh khí trong không khí hồi phục lại. Linh khí đem so sánh thì giống cát hơn là nước, từ lúc múc ra một nắm cát cho đến khi cát đổ đầy lại cần một đoạn thời gian, không có nhanh như nước.

Trần Ngọc Lâm thì cũng không để ý lắm. Ngoại trừ việc hơi khó chịu thì cũng không có vấn đề gì. Vấn đề còn cấp bách hơn hiện nay, chính là... sắp thi Học Kỳ rồi mà hắn vẫn chưa học cái khỉ gì hết.

Từ sau khi bắt đầu tu luyện, quá nhiều việc đã xảy ra, quá nhiều thứ làm hắn sao lãng, bây giờ sau 1 tuần ôn tập hắn còn chẳng hiểu cái gì ở mấy môn xã hội nữa.

Nghĩ lại, cô Nguyệt hơi vô lý. Tu chân thì tu chân, nửa tu chân nửa học thi Học Kỳ làm cái gì!? Còn nói là không được Học Sinh Giỏi hè không cho đi chơi, không cho tiền tiêu vặt nữa. Quá mức bạo chúa. Tuyệt đối là hành hắn vụ hắn đi xe máy tới trường hôm cô Nguyệt bị ông Tuấn tìm tới. Mà mỗi lần hắn đề cập, cổ lại bắt đầu một tràng nói năng lộn xộn, dẫn chứng từ xe máy, đến những tệ nạn xã hội.

Có trời mới biết làm thế nào mà ai đó có khả năng liên hệ giữa đi xe máy tại THPT đến IS ôm bom tự sát, giết người hàng loạt và những diễn viên kịch câm đường phố.

Đương nhiên, hàng năm hắn tự có cách đối phó. Không phải quay cóp, cô Nguyệt mà bắt được hắn quay cóp, là hắn bị chép phạt bài kiểm tra sao cho đủ một chồng giấy cao bằng người hắn thì thôi. Đây là những lúc duy nhất hắn thấy cái chiều cao 3 mét bẻ đôi bẻ thêm vài phân nữa nó hữu ích.

Đúng vậy, là học nhóm. Vì thế hôm nay hắn tới nhà thằng Vũ học nhóm với nhóm bạn của hắn.

Đừng nhìn thằng Vũ trông có vẻ vô tích sự, điểm của nó cao nằm trong top 5 toàn khối. Ngoại trừ thể dục ra. Nó siêu cấp nát môn đó. Bạn bè của thằng Vũ với hắn cũng có ba đứa nữa, cực thân. Trừ 1 đứa siêu gà, còn lại toàn bộ đều học rất giỏi. Thành ra toàn là 4 đứa bọn hắn carry thằng kia.

Trần Ngọc Lâm (đang ăn bánh do mẹ thằng Vũ làm, nhân tiện bánh ngon phết) nhìn bốn đứa khác đều đã tụ tập đông đủ ở phòng thằng Vũ, tràn đầy ý chí học tập. Một thằng (Trần Ngọc Lâm) nằm trên giường, một thằng nằm đọc truyện trên ghế sofa, 2 thằng đang vọc cái PS4. Thằng Vũ thì đang gào thét:
" Bọn mày qua nhà tao để học hay để chơi thế hả?!"

Linh(1 thằng trong nhóm) cùng với Tuấn(cũng trong nhóm):
" Học nhóm?!"
" Sao bố chả nghe được gì vụ đó thế?!"

Minh(cũng trong nhóm, là thằng gà nhất):
" Tao tưởng hôm nay ra đây làm ván Liên Minh".

Vũ:
" Liên Minh cái l, sắp thi học kì rồi ngồi đó mà Liên Minh. Lâm, mày cũng đến đây để học phải không?!"

Trần Ngọc Lâm:
" Gần đây bánh mẹ mày làm ngon lắm. Đặc biệt là bánh hạnh nhân."

Vũ:
" Tao có thể giết hết cả lũ bọn mày không?!"


Cuối cùng, cả đám cũng ngồi học bài. Được cái bàn thằng Vũ rất to, đủ sức để cho năm con người ngồi cũng một lúc thành vòng tròn. Thêm nữa, nhà thằng Vũ có điều hòa, mẹ nó nướng bánh cực ngon, có thể nói là thiên đường học nhóm.

Trần Ngọc Lâm vừa nhai bánh, nói:
" Nhoàm... Ừm, hôm nọ chúng ta có bài... Nhoàm, nhoạp (tiếng nhai bánh)..... tập hoàn thành báo cáo môn....Nhồm nhồm (vẫn là tiếng nhai bánh).... Sinh học, đã đứa nào hoàn thiện chưa?! Ực.(Tiếng nuốt bánh)"

Vũ:
" Mày ăn cho xong đi rồi hẵng nói chuyện. Cái thằng vô tích sự."

Sẵn đây nói luôn, Vũ là thằng giỏi nhất nhóm, nhưng chủ yếu vì nó giỏi đều. Trần Ngọc Lâm giỏi đều gân hết trừ 2 môn là Hóa cùng với Lịch Sử.

Còn thằng Linh, nó cực kỳ giỏi, thậm chí giỏi hơn thằng Vũ (Vũ điểm tổng kết 9.7). Có điều nó có một thói quen kì lạ là để điểm chính xác điểm 8, có thể nói nó bị cuồng điểm 8. Điểm cao hơn nó sẽ cố xin hạ xuống. Thành ra dẫn đến một tình trạng là bảng điểm nó toàn 8 và chỉ có 8 không.

Nói theo khoa học, thằng này bị chứng "Rối loạn ám ảnh cưỡng chế".

Còn thằng Minh thì lực học khá. Thằng Tuấn lực học giỏi bình thường. Nói nhóm 5 này là nhóm lực học tốt nhất lớp cũng không ngoa.

"Này, hôm qua mày đánh nhau phải không Lâm!?" Linh đang ngồi ôn môn Văn, đột nhiên hỏi.

Trần Ngọc Lâm giật thót bụng. Hôm qua dù lướt đi lướt lại trên FB, nhưng hắn vẫn không thấy video nào về việc hắn đánh nhau. Có khi nào thằng này là một trong những người xem đầu tiên trước khi bị xóa cũng nên.

Dù gì hôm qua cũng nhiều người quay video, có khi còn trực tiếp nữa.

Trần Ngọc Lâm lắc đầu:
" Đâu có!?"

Linh nhìn Trần Ngọc Lâm, nó cũng hiểu thằng này không hiểu sao lại muốn giấu vụ đánh nhau, mà sao cũng được. Đột nhiên lúc này họ nghe có tiếng chuông cửa. Thằng Vũ đi ra ngoài mở cửa.

Trần Ngọc Lâm đang ngồi viết bài, chỉ nghe thấy bên ngoài loáng thoáng tiếng nói:

"Xin chào, tôi là cảnh sát hình sự. Chúng tôi có thể vào được không!?"

Thằng Vũ:
" Ơ.. được!!"

Kế đó trong hành lanh vang lên tiếng bước chân. Đi vào là 2 tay đô con bặm trợn mặc đồ đen, đeo kính đen, giày cũng đen thui luôn.

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Linh, Minh, Tuấn:
-....................
Không lẽ nhà thằng Vũ buôn ma túy?!


Thằng Vũ khóa cửa đi vào, đứng bên cạnh mấy tay "cảnh sát hình sự", hỏi:
" Có việc gì không vậy!?"

Tay "cảnh sát hình sự" số 1:
" Xin chào. Cho hỏi ngày hôm qua có ai ở bên cạnh khu vực trường xxxx tầm buổi chiều lúc hơn sáu giờ không?!"

Thằng Linh với Minh giơ tay. Trần Ngọc Lâm nhủ thầm hóa ra thằng này xem trực tiếp tại trận luôn à?!

Tay cảnh sát số 2 gật đầu, giơ lên một thiết bị trông như cái điện thoại hơi mỏng, nói:

" Được rồi, tất cả mọi người nhìn vào đây."

Mọi người theo phản xạ nhìn vào, Trần Ngọc Lâm đang hơi đơ, đây không phải M.I.B, Men In Black, hay còn gọi là những người áo đen sao!? Nghĩ thế hắn bèn quay mặt đi, để rồi thấy một cái "điện thoại" khác từ tay cảnh sát hình sự số 1 đang chĩa vào mặt hắn.

Trần Ngọc Lâm:
-.........................
Phụt. Một ánh sáng lóe lên, cả 5 thằng đơ mặt lại.

Tay cảnh sát số 1 gật đầu:
" Rồi. Haiz, từ khi đám Hollywood chiếu phim Men In Black, công việc của chúng ta càng lúc càng khó khăn. Giờ số người phản ứng với thứ này mỗi lúc một nhiều."

Cảnh sát số 2:
" Ừm, chấp nhận đi chứ. Được rồi mọi người. Okayyy, mấy người chưa bao giờ nghe qua về việc có một vụ đánh nhau dẫn đến bay nửa cái tường ở trường học xxxx hôm dd tháng 04 năm 2017, nghe chưa? Thứ thực sự đã diễn ra, là một vụ nổ đường ống nước. Biết tại sao đường ống nước lại phát nổ không?! Đó là bởi vì mấy đứa các cậu vứt rác thải bừa bãi, cho nên khi khí ga tích tụ trong ống nước, rồi khi có một thằng nào đó hút thuốc vứt bừa bãi, lửa bén vào và.... nó "Boom" bay nửa cái tường. Thấy hậu quả do thói vô trách nhiệm của các cậu chưa!? Nhớ kĩ, đừng có vứt rác bừa bãi."

Trần Ngọc Lâm/ Linh/ Vũ/ Minh/ Tuấn hai mắt dãn nở không tiêu cự, nói như một cái máy:
" Vâng......"

"Cảnh sát hình sự" số 1:
'' Đó, thế mới tốt chứ. Nhân tiện, cảm ơn vì cái bánh."

Kế đó gã đưa tay ra, lấy một cái bánh. Sau đó hắn đi ra ngoài cùng với tay cảnh sát số 2. Nhiều khả năng là đi giải quyết thêm vài người nữa.

********
Ở trường.

Mai Ý Loan đang cổ vũ ý chí toàn quân:
" Mọi người. Hôm qua chúng ta làm rất tốt. Kể cả quân đoàn Hải Quân Lục Chiến cũng làm rất được. Đội đặt bom cũng vậy. Tuy nhiên, ta tin rằng nếu chúng ta chiến thắng, ta cần làm cái gì đó để ăn mừng. Đặc biệt là trường hợp này. Cho nên ta suy nghĩ, nếu thế nào nếu chúng ta "Hiến tế" một trong những kẻ địch chúng ta vừa bắt được để ăn mừng?!"

Hôm qua nàng đọc một quyển sách từ kho tàng của Mạc đạo sĩ. Thấy có một mục gọi là "Hiến tế sau chiến tranh" có thể sẽ đạt được một cái gì đó, không biết là gì nhưng mà nghe rất ngầu nên nàng quyết định bắt chước thử xem sao.

Dù sao, đến chỗ đó thì cuốn sách bị rách mất nửa trang, hình như là bị tan chảy.. do nàng chém Mạc đạo sĩ vài phát.

Mộ Dung Nguyệt mân mê một cái hộp kim loại gần đó, hỏi:
" Xin hỏi, thế thì bây giờ chúng ta nên "hiến tế" ai?!"

Mai Ý Loan cười trả lời:
" Tên Thống soái La Mã hôm qua đâu rồi?!"

Tay thống lĩnh quân đội cầm Anaconda hôm qua đứng lên trả lời:
" Thưa Chỉ Huy, đã xử lý rồi ạ."

Mai Ý Loan gật gù, à một cái nói tiếp:
" Thế đám đệ tử của tên đạo sĩ hôm qua đâu?!"

Tay thống lĩnh quân đội:
" Cũng xử lý luôn rồi ạ!!"

Mai Ý Loan tiếp tục à một tiếng, tự nhủ:
" Không ổn. Mạc đạo sĩ hôm qua chui vào Thần Quốc của mình bị biến thành cát bụi rồi còn đâu. A, hay là hiến tế lão hiệu trưởng đi, đằng nào lão ấy cũng nhờ tên đạo sĩ kia đến đây. Không, người thường thì giết cũng chẳng được cái gì, lại thêm bà cô Mộ Dung Nguyệt ở đây."

Chợt nàng nhìn thấy Trần Ngọc Lâm tay bưng một chồng sách tiến vào thư viện, hình như là để trả sách, lập tức nàng dùng cách không di vật để đưa Trần Ngọc Lâm đến. Sau đó, Mai Ý Loan hỏi Mộ Dung Nguyệt:
" Bọn này hiến tế thằng này được không!? Chỉ cần một ít máu và thịt của hắn thôi."

Mộ Dung Nguyệt:
-....................

Trần Ngọc Lâm đang đi trả sách, chợt bị bưng ra giữa sân trường. Hắn có chút khó chịu hỏi:
" Bà làm gì tui hả?! Hiến tế là sao!? Hiến tế cái gì?! Hiến tế ai!? Ai hiến tế?! Ai hiến tế ai!?"

Mai Ý Loan cười:
" Là thế này, hôm qua tui đọc được trong một cuốn sách rằng nếu hiến tế máu và thịt sau trận chiến sẽ được một loại năng lực gì đó. Không biết là năng lực gì nhưng mà bọn này tò mò. Mà ông biết đấy, bọn này toàn ma với cương thi đội mồ, có máu thịt gì đâu?! Nên ông làm phiền tí nhé!?"

Trần Ngọc Lâm:
-........................
Trần Ngọc Lâm nghi hoặc hỏi:
" Trận chiến nào!?"

Mai Ý Loan:
" À, trận hôm qua đó, gã Mạc đạo sĩ triệu hồi ra một đống âm binh, có thể đạt tới tầm của một trận chiến rồi đấy."

Trần Ngọc Lâm nhìn chằm chằm Mai Ý Loan, chợt ánh mắt hắn dại ra, đồng tử dãn nở không tiêu cự, miệng nói như một cái máy:
" Đó không phải một trận đánh nhau, đó là một vụ nổ đường ống nước."

Mai Ý Loan gượng cười:
-.......................
Mộ Dung Nguyệt đang mân mê một cái hộp, ngẩng đầu lên:
-........................
Thống lĩnh quân đoàn nghiêng đầu:
-........................
Quân đoàn:
-..........................
Nó vừa nói cái gì vậy!?

Trần Ngọc Lâm vẫn tiếp tục vừa nói vừa chậm rãi quay đầu:
" Đó là một vụ nổ đường ống nước, gây ra do khí ga tích tụ bởi vì hoc sinh xả rác bừa bãi. Không nên xả rác bừa bãi."

Mai Ý Loan:
"....................."
Mộ Dung Nguyệt:
"....................."

Mộ Dung Nguyệt quay sang Mai Ý Loan gằn giọng:
" Cô làm gì cái gì cháu tôi rồi hả?!"

Mai Ý Loan lắc đầu quầy quậy:
" Không!! Tui có làm gì đâu."