Chương 38: Tao tự hỏi... óc ma cà rồng có vị như thế nào nhỉ!!?

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 38: Tao tự hỏi... óc ma cà rồng có vị như thế nào nhỉ!!?

Trần Ngọc Lâm đang đi thang máy lên, chợt thang máy khựng lại ngay giữa lúc đang đi lên. Dường như bị hỏng rồi.

Hắn cũng không biết khu chung cư này thang máy hỏng với tần suất như thế nào, nhưng nếu nói cho hắn thang máy hỏng vào lúc này chỉ đơn giản là trùng hợp á?! Đánh chết hắn cũng không tin. Thà hắn tin rằng là ma, vong linh hoặc oan hồn gây nên cái vụ này còn hơn nói cho hắn biết là vận may của hắn bết bát đến độ đi thang máy cũng bị hỏng.

Vươn tay ra, Trần Ngọc Lâm mạnh mẽ kéo mở cái cửa thang máy ra, cũng tốt là tuy rằng cái thang máy đang rời đi tầng 7, nhưng mà vẫn còn một khe hở có thể chui qua. Trần Ngọc Lâm áng thử cái khe hở xem có vừa với mình không, kế đó hắn không do dự gì trượt mình qua cái khe hở kia.

Sự tình để cho Trần Ngọc Lâm toát mồ hôi hột tới, hắn vừa mới nhảy ra khỏi cái thang máy, lập tức cái dây nối giữa trần nhà và thang máy đứt đoạn. Cả cái thang máy to tổ bố rơi xuống, nếu vừa nãy hắn do dự dù chỉ một giây thôi thì có khi ít nhất cũng bay mất nửa cái chân.

Trần Ngọc Lâm nhìn cái thang máy chợt biến mất, hai ba giây sau nghe cái "rầm", lau đi mồ hôi trên trán, nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó hắn bắt đầu chạy về phía cầu thang bộ.

Tại sao hắn lại phải chạy về cầu thang bộ, bởi vì hắn muốn chạy lại lên phòng hắn. Tuy rằng bây giờ cô Nguyệt đang đi công tác Ai Cập không giúp gì được, nhưng nếu hắn chạy được lên phòng hắn có thể làm được ba việc:

Thứ nhất, hắn có thể lấy được cái gậy to tổ chảng mà hắn đang trưng trong phòng khách làm kỉ niệm. Tuy rằng Trần Ngọc Lâm thấy vứt đi thì hơn, nhưng mà nghĩ lại hắn vẫn giữ lại để nếu có việc dùng. Dù sao nếu tính toán cái gậy đấy có khi phải hơn trăm triệu. Chưa kể lúc Mộ Dung Nguyệt xem qua thì cho ra kết luận trong cái gậy này có gắn một hệ thống hỏa lực nhỏ, dạng hơi giống nòng pháo có thể gây tổn hại được với Tam Phẩm Hư Khí Đan sơ kì.

Dù sao, Tam Phẩm Hư Khí Đan mới chỉ là hơi sơ lược bước vào thế giới Tu Chân, một cái lựu đạn ném vào cũng có thể để cho Tam Phẩm cường giả bị thương đau thương đớn.

Có vũ khí còn hơn tay trần đánh địch.

Thứ hai, hắn có thể lên nhờ cậy các vị tiền bối trong nhóm trợ giúp. Không vì gì khác, chỉ riêng cái vụ yêu quái bay phấp phới quanh cái thành phố thế này đã đủ thấy đáng sợ rồi. Nếu may mắn, có thể có một vị tiền bối nào đó hưởng ứng lời hiệu triệu của hắn.

Mặc dù, hắn còn chưa biết là tạm thời lũ yêu quái này sẽ không có bất cứ một mục tiêu công kích nào khác trong đêm nay, chí ít cho đến khi Trần Ngọc Lâm bị bắt lại, kế đó lũ yêu quái này sẽ lại bị thu về.

Mà, tốt nhất là liên lạc với cô Nguyệt. Bởi vì vừa nãy lăn lê bò toài, điện thoại hắn văng đi đâu rồi.

Thứ ba, cũng là quan trọng nhất. Trước khi đi công tác, Mộ Dung Nguyệt có để lại cho hắn một món gì đó, Trần Ngọc Lâm chưa thử nhưng nghe nàng nói thì đại loại là một thứ có thể khai hỏa giống như khẩu pháo hoặc súng vậy. Dù nó là gì đi nữa, thì Trần Ngọc Lâm vẫn cảm thấy nó rất quan trọng trong lúc này.

Còn tại sao hắn không mang nó đến trường à?! Rất đơn giản, cái thứ đó nó to như cái va-li, lại mang đến trường được mới lạ.

Trần Ngọc Lâm rung rung người, hit một hơi sâu lấy lại tinh thần. Lấy lại tinh thần xong, dù chỉ là tự cảm giác được nhưng hắn cảm thấy khỏe khoắn lên không ít. Chí ít nếu trong hai giây trước đầu hắn toàn những cảnh tượng hắn nhảy chậm một giây, sau đó cái thang máy rơi cái "vèo", chặt hắn ra làm đôi thì giờ không còn nữa.

Lúc này, có thể do Trần Ngọc Lâm đã quen với tác dụng của Adrenalin được bơm vào từ lúc hắn mới gặp con Ngạ Quỷ, hoặc cái thang máy kia làm bừng tỉnh hắn, hoặc một thời gian ngắn không đánh nhau khiến hắn tĩnh tâm lại, tóm lại hiện tại thì Trần Ngọc Lâm đã tỉnh táo hơn nhiều. Vừa nãy tinh thần của hắn một mực ở một loại cảm giác hơi có chút điên cuồng, thậm chí lúc bị con chó gì đó kia cắn xé cổ hắn chỉ cảm thấy đau nhói mà không phải sợ hãi.

Trần Ngọc Lâm vừa rẽ ngoặt vào khu cầu thang bộ, vừa cẩn thận nghĩ từng bước tiếp theo. Nơi này là chung cư, có rất nhiều hộ dân, cần phải chạy thật nhanh để tránh cho ảnh hưởng đến người khác. Đồng thời phải tránh né tụi yêu quái ra nữa.


Bây giờ, hắn đang ở tầng 8, khu phòng của hắn ở tầng thứ 14. Nói là tầng 14 cho oai, nhưng kì thật từ đây đến đó chỉ còn lại 4 tầng lầu, bởi vì khu chung cư này kiêng kị số 13, cho nên không có tầng nào được đánh số 13 cả. Thậm chí cả phòng cũng không có phòng 13 luôn.

Lúc hắn đang chạy trên cầu thang bộ, chợt phía trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một con khỉ, một tay nó treo tòng teng trên cái cầu thang phía trên, toàn thân nó treo lơ lửng. Con khỉ này, nói chính xác hơn có lẽ nó thuộc loài Gorilla, bởi vì nó to kinh khủng. Chiều cao nó ít nhất cũng phải đến 4 mét hơn, nắm tay nó to như cái chậu rửa mặt vậy. Toàn thân nó được bao phủ bởi một lớp lông dầy và dài, hai mắt nó bốc lửa theo đúng nghĩa đen luôn.

Trần Ngọc Lâm không có thời gian dây dưa với con quái này, nhảy lên, hai tay chộp lấy một chân nó rồi quẳng nó xuống dưới. Do là ma cà rồng, hơn nữa lại đang trong trạng thái chiến đấu, đặc biệt là lúc này còn là ban đêm, cho nên lực tay của Trần Ngọc Lâm mười phần mạnh mẽ, lúc này nếu để hắn đi đấu võ đài MMA thì có lẽ không cần biết kĩ thuật chiến đấu hắn vẫn chiến thắng được.

Vứt con khỉ xuống dưới vài tầng lầu, Trần Ngọc Lâm nhìn con khỉ vừa chộp lấy một thanh lan can, nhưng ngay sau đó do quá nặng nên thanh lan can oằn xuống, con khỉ lại rơi tiếp, Trần Ngọc Lâm nảy ra một cái ý tưởng.

Cầu thang ở khu chung cư này có dạng hơi giống cầu thang xoắn ốc, cho nên con khỉ kia mới có thể rơi tự do xuống tận ba bốn tầng lầu được, mặc dù nhìn nó ngã hơi đau tí. Lúc này, cần hỏi, con khỉ rơi tự do được thì sao Trần Ngọc Lâm không thể tự trèo lên trên được?? Dù sao, trèo thẳng lên trên chính là con đường ngắn nhất.

Trần Ngọc Lâm hơi co chân lại, gần giống như con mèo, kế đó hắn nhảy bật lên trên, sau đó, lúc vẫn đang ở trên không Trần Ngọc Lâm nhẹ nhàng xoay người, chân đạp vào cái lan can của cầu thang ngay phía trên, lại tiếp tục nhảy thêm lần nữa.

Trần Ngọc Lâm tự nhủ:
" Cũng chẳng khó lắm nhỉ!!"

Vừa tự nhủ xong câu đó, hắn liền nghe thấy từ những tầng dưới vang lên những tiếng "Uỳnh uỳnh", kế đó hắn cảm thấy có một bàn tay rất to nắm lấy chân hắn, kéo xuống.

"Rầm"


Trần Ngọc Lâm bị con khỉ đột kia cầm lấy chân trái, kế đó con khỉ đập mạnh hắn lên trên tường, sau đó quăng hắn xuống dưới. Trần Ngọc Lâm thì phản ứng khá hơn con khỉ kia, cùng là bị ném xuống dưới, nhưng ít nhất Trần Ngọc Lâm chỉ bị rơi có một tầng, một phần bởi vì Trần Ngọc Lâm nhỏ con hơn con khỉ kia.

Hắn nắm lấy cái lan can, nhảy vào trong cầu thang. Hắn không quen di chuyển trong khi người treo tòng teng, còn con khỉ kia có vẻ như rất thích cách di chuyển này. Cho nên hắn cần phải đổi địa hình chiến đấu.

Con khỉ này thấy Trần Ngọc Lâm chui vào trong cầu thang, bèn thả tay ra khỏi lan can, đu người một cái cũng tiến vào cùng một chỗ với Trần Ngọc Lâm. Kế đó nó đứng thẳng lên, nhìn Trần Ngọc Lâm cười.

Trần Ngọc Lâm bây giờ mới hơi nhìn kĩ con khỉ này, con khỉ này rất cao, toàn thân đô con lực lưỡng, bụng béo phệ nhưng nếu để ý sẽ thấy nó vẫn có một đống cơ bắp chứ không phải chỉ toàn mỡ. Khiến cho người ta nhăn mày, là khuôn mặt của nó hết sức giống người, đặc biệt là khi cười toét miệng đến tận mang tai.

Ngay sau đó, nhanh hơn cả Trần Ngọc Lâm tưởng tượng con khỉ này vươn một cánh tay ra, nắm chặt lấy đầu hắn. Lập tức hắn cảm thấy từng cơn đau như búa bổ, đồng thời còn nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc nữa. Kế đó, trong sự kinh dị của Trần Ngọc Lâm, con khỉ bắt đầu phun tiếng người:

" Tao chỉ nhận lệnh mang xác mày về. Sống chết không quan trọng. Óc người tao ăn nhiều rồi, nhưng không biết... óc ma cà rồng có vị như thế nào nhỉ!?"



************

Cách đó vài trăm mét, đang có một hiện tượng siêu nhiên xảy ra, dù là trong giới tu sĩ thì đây cũng phải được tính là một hiện tượng hiếm có...

Không gian xung quanh dần dần hóa thành những làn khói đen, những làn khói đen này lại tụ tập thành môt thứ chất nhầy nhầy tương tự như con slime. Con slime này rơi bịch xuống mặt đất, đang tính di chuyển thì không biết từ đâu, một con chó hoang chạy tới, nuốt ực cái bãi chất nhầy này vào bụng.

Đột nhiên, con chó này toàn thân phun trào ra hắc khí, liên tục phun ra nuốt vào, đồng thời con chó trợn ngược mắt lên rên rỉ như thể đau đớn lắm.

Kế đó con chó này ngồi dậy như thường, nhìn quanh quẩn nghiến răng nghiến lợi, nói bằng một thứ ngôn ngữ kì lạ, nhưng nếu ở đây có mặt bất cứ người nào, không, nếu ở đây có mặt bất cứ sinh vật nào, chỉ cần có trí khôn đều sẽ hiểu lời nó nói:


" Vật chứa đầu tiên khi đến nơi này là một con chó à?! Chết tiệt, mà ta cũng không làm gì được. Ừm, đi tìm vật chứa khác thôi."


Kế đó nó ngẩng đầu nhìn trời, trong mắt nó, bầu trời đang xoắn ốc lại, từ đó hàng chục vết rách hư không đang dần dần đóng lại. Con chó liếm môi, chạy đi mất.