Chương 32: Dung Hợp Phong Thủy Thú:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 32: Dung Hợp Phong Thủy Thú:

Chương 32: Dung Hợp Phong Thủy Thú:
Trong khi đó, thằng Bờm vẫn không biết và không có chút dấu hiệu nào là quan tâm đến việc mình chuẩn bị bị Thánh Nữ Thép mò đến tận cửa.

Lúc này, hắn đang chuẩn bị dung hợp con Giao Long Ngư này. Theo như lời "Merlin" thì nếu con cá này có một tia khí tức của Long Mạch thì dung hợp sẽ là một ý tưởng không tồi. Mặc dù trong trường hợp tệ nhất con cá này xuất phát từ một nhánh của "Tà Long" thì thật sự xong đời.

Để đảm bảo, Trần Ngọc Lâm đã từng hỏi Mộ Dung Nguyệt giám định hộ. Giám định xong nàng chỉ nói một câu " Được đấy", chí ít thế cũng có nghĩa là con Giao Long Ngư này không đến từ nơi có phong thủy xấu.

Nhân tiện, hắn nói chuyện một hồi biết được trong toàn bộ nhóm "Nhà Trọ Vĩnh Hằng", Merlin chỉ là cường giả bậc trung, Thiên Chúa chi Quang - Kết Đan cảnh. Kết đan cảnh trong hệ tu luyện này không giống với tu chân hệ, mà Kết đan này có bản chất giống với nửa Kim đan nửa Nguyên Anh hơn, gọi là Thiên Thần Đan. Tu chân giả không thể phun kim đan ra. Còn Thiên Chúa chi Quang thì lúc họ triệu hồi Thiên Thần Đan ra, họ có thể hóa thành hình dạng Thiên Thần trong thời gian ngắn. Tín ngưỡng, tín niệm của họ càng mạnh, thời gian càng dài, hình dáng Thiên Thần càng mạnh.


Trần Ngọc Lâm sau khi biết Merlin là cường giả bậc trung trong nhóm, cảm xúc đại khái là:
" Đậu má các ông cường giả đứng đầu trong nhóm thì như một lò một lũ trẻ con, còn mấy người trung cấp thì lại có khí chất cao nhân tiền bối nhất. Các ông tự thấy nhục đi."

Bỏ cái đó qua một bên. Trần Ngọc Lâm đặt cái bình cá lên trước mặt, hắn thử đưa vào trong, bắt lấy con cá kia.

Kể cũng lạ, con cá này vốn là sinh vật thật. Nhưng ngay khi hắn vừa mới đưa tay ra bắt thử thì con cá này lại như là được tạo bằng năng lượng, đi xuyên qua bàn tay hắn. Sau đó Trần Ngọc Lâm cực kỳ cảm thụ loại khoái cảm khi mà bàn tay có một luồng nước ấm chạy vọt qua, chỉ là loại khoái cảm này đến nhanh đi cũng nhanh nữa.

Nhìn lại, nguyên lai là con cá này vừa rồi "bơi" xuyên qua lòng bàn tay hắn. Trần Ngọc Lâm từng đọc qua Merlin mô tả cách dung hợp con cá này, kế đó hắn dẫn động Linh lực biến thành nhỏ như sợi tơ đi qua cánh tay tiến thẳng về chỗ ngón tay. Tuy rằng hắn chưa mở ra kinh mạch tại cánh tay, nhưng ít nhất thì hắn cũng có thể quơ quơ một ít Linh lực trong cơ thể cho nó đi qua cơ bắp. Chỉ là không có tác dụng trong thực chiến thôi.

Phong Thủy thú đối với Linh lực hoàn toàn không có sức kháng cự. Bản thân bọn chúng chính là tạo thành từ khí vận thực thể hóa cùng với linh lực tạo thành. Cho nên linh lực dù chỉ là cấp thấp nhất đối với chúng cũng có được sức hấp dẫn to lớn.

Ngay khi ngửi được mùi Linh lực từ trên tay Trần Ngọc Lâm, con cá vung đuôi một cái, hóa thành một đạo lưu quang bơi tới. Lúc này Trần Ngọc Lâm rùng mình một cái, cảm nhận được một đạo hơi lạnh chui vào trong cơ thể, khác hoàn toàn với luồng nước ấm vừa nãy.

Làn hơi lạnh này giống như con giòi, đi đến đâu hắn liền cảm giác được ngứa ngứa nhột nhột tới đó. Trần Ngọc Lâm trong nháy mắt có một loại xúc động muốn rạch da ra để mà lôi cái làn khí lạnh này ra ngoài, nhưng hắn nhịn xuống.

Luồng khí lạnh này đi vào cổ họng Trần Ngọc Lâm, hắn há mồm một cái một làn khói trắng bay ra, giống như thể hắn đang hít thở giữa khí trời giá lạnh vậy. Tuy vậy ngay sau đó hắn liền cảm thấy một chút chỗ tốt...

Luồng khí lạnh này vừa chạm đến được linh lực chỗ cổ họng hắn, bắt đầu hòa tan ra. Lập tức sau đó Linh lực hắn hùng hậu thêm một chút xíu, hắn lại có một cảm giác nhoi nhói chỗ huyệt Thiên Đột, hơi đi xuống một chút xuống ngực. Trần Ngọc Lâm hiểu linh lực hắn lại tăng thêm một chút nữa.

Nhưng có càng nhiều Linh lực đang thông qua các mạch máu, du đãng đi qua đi lại trong cơ thể hắn, cường hóa thân thể của hắn.

Trần Ngọc Lâm cảm giác loại "dung hợp" này không giống như là dung hợp, mà hơi giống "hấp thụ" hơn. Nhưng ngay sau đó, hắn chợt cảm giác đầu mình như thể lâng lâng lên, kế đó liên tục có vài đạo ảo ảnh tím tím vàng vàng xẹt qua đầu hắn..

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Hắn đang dung hợp "phong thủy thú" chứ có phải đang hút cần đâu mà nhìn thấy được mấy thứ này.

Sau đó, tầm nhìn hắn bất đầu trở nên lòe loẹt. Chợt Trần Ngọc Lâm cảm giác giống như thể mình đang bay trên trời cao, phía bên dưới hình ảnh lờ mờ hiện ra, có cây cối, có núi rừng, lại có cả chùa chiền các loại. Tuy rằng không nhân ra đây là nơi nào, nhưng hắn nhìn qua thì hắn thấy có một đống những ngọn núi lớn, cao cao. Nhưng không phải núi thường mà là những ngọn núi gần như dốc đứng, như thể những ngọn núi ở biển Hạ Long vậy. Hai năm trước hắn từng đi nghỉ hè qua, khá có ấn tượng.

Giống như là Hạ Long trên cạn vậy. Những ngọn núi này lại cộng với dòng sông sâu thì đúng là trông giống biển Hạ Long, chỉ trừ nó là ở trên cạn thôi.

Ừm, hẳn là Ninh Bình đi. Trần Ngọc Lâm lúc này hơi hiểu, nghe nói Ninh Bình nhiều chỗ có phong thủy đẹp, xem ra đây là nơi lão đạo sĩ kia vớt được con Long Ngư lên rồi.

Chỉ là, hắn coi như là mình hoa mắt rồi, bởi vì trong mắt hắn lúc này đất đai bên dưới chợt biến ảo thành hình dang một con rồng. Không hẳn là thế, mà là giống như một đám sương mù hình dáng hơi giống rồng đang ngoi lên vậy.

Con rồng này giống như con rắn mọc chân, thân uốn lượn chừng khoảng mười lần tới mười hai lần, bốn chân dài, mảnh khảnh. Ở chỗ khuỷu tay và chân của con rồng này có một đám lông đen, cằm nó cũng có râu, trông như râu mấy cụ già vậy. Nửa đầu nó được bao phủ trong lửa đỏ, mắt hơi lồi, sau đầu nó có một cái bờm dài như bờm ngựa.

Trần Ngọc Lâm không nhận ra được con này, nhưng hắn cảm thấy rất quen thuộc. Không phải rồng Trung Quốc, rồng Trung Quốc đầu trâu sừng hươu trảo ưng thân rắn. Càng không phải rồng Nhật Bản hay rồng phương Tây. Rồng Nhật Bản là rắn nước, còn rồng phương Tây là có cánh.

VÌ thế, đây hẳn chính là con rồng mà trên vài tấm tranh khắc cực kỳ cổ xưa có khắc, rồng nhà Lý.

Trần Ngọc Lâm đang suy tư, chợt thấy con rồng này ngẩng đầu nhìn về phía hắn, gầm lên một tiếng..

"GRÀOOOO..."

Trần Ngọc Lâm không phản ứng kịp, kêu "Móa" một tiếng, kế đó tiếng rồng hống vang lên khiến cho hắn đinh tai nhức óc. Liền ngay sau đó hắn tỉnh lại.

Trần Ngọc Lâm xoa xoa đầu, có vẻ như là quá trình "dung hợp" hay "hấp thụ" gì đó khiến cho hắn sa vào giấc ngủ, kế đó hắn nằm mơ thấy mấy thứ kể trên. Lúc nói chuyện với Merlin, Merlin cũng đâu có nói cho hắn biết về vụ này nhỉ?!

Kì thật, mỗi một con phong thủy thú khi "dung hợp" hoặc hấp thụ đều sẽ có một loại tác động nhỏ khác nhau, nhưng thường chỉ là những tác động không quá mạnh mẽ. Trừ khi đột phá đến phẩm cấp tương tự "Long Mạch", còn không thì cùng lắm là ở phạm trù gây ra ảo giác thôi.

Trần Ngọc Lâm thì không có để ý đến vấn đề này lắm. Hắn lúc này đang thoải mái hưởng thụ cảm giác sau khi dung hợp, thực lực tăng lên như thế nào hắn cũng không rõ lắm. Nhưng mà thể chất hắn tăng lên là khẳng định. Bởi vì lúc xuống giường hắn bước chân hơi mạnh, thế là ngã dúi mặt xuống đất, đau cả mũi.

Đi ra ngoài phòng khách, Trần Ngọc Lâm liền thấy ngay Mộ Dung Nguyệt đang nằm xem TV bắt chéo chân trên ghế, mồm nhai nhồm nhoàm một trái dưa hưa. Nhân mạnh là cả trái dưa hấu chứ không phải một miếng.

Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Ủa, hai người kia đầu roài!?"

Hôm nay sau trận đại chiến, Mai Ý Loan, Gabriel cùng cô Nguyệt hình như có rủ nhau về nhà (nhà này) tổ chức tiệc tùng gì đó. Bây giờ mới qua hơn hai giờ mà đã không thấy đâu rồi, rõ ràng năm phút trước còn nghe zô zô gì đó rõ to.

Nhắc mới nhớ, Trần Ngọc Lâm cũng không biết là 3 người này là bạn bè của nhau đó.

Mộ Dung Nguyệt vừa gặm dưa vừa nói:
" Ồ, vừa nãy bọn này đi tắm, ăn bánh kẹo, chơi game, sau đó gọi pizza cùng một đống hoa quả về, chơi xong thì Viu~~~~ hai người họ biến mất, và cô phải dọn dẹp bãi chiến trường một mình. À, còn 2 cái pizza trong tủ lạnh đấy, thích thì ăn đi."

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Hai người này vô trách nhiệm vãi.

Trần Ngọc Lâm đi về phía cô Nguyệt, hỏi:

"Cô Nguyệt, cô dạy cho ta một chút tuyệt chiêu đi."

Mộ Dung Nguyệt ngẩng đầu lên khỏi trái dưa hấu, nhìn Trần Ngọc Lâm:
" Tuyệt chiêu gì!? Muốn học chiêu " 38 loại Đoạn tử tuyệt tôn cước pháp" của ta à nhóc?

Trần Ngọc Lâm dào dào ý chí:
" Không phải. Hôm nay đánh nhau cháu cảm thấy cháu không phát huy ra được chút sức lực nào hết. Cháu muốn học một hai tuyệt chiêu để lần tới đánh nhau có thể tung ra được chút võ vẽ. Cô có chiêu nào như "Thiên Ngoại Phi Tiên" hoặc " Vô thượng phục ma quyền" đại loại thế không?!"

Mộ Dung Nguyệt ngẫm nghĩ, nói:
" Rồi rồi, ta có một chiêu tự sáng chế. Nhóc nhìn một lần nhé."

Nói rồi nàng đặt quả dưa gặm dở xuống, đi ra ngoài ban công. Sau đó nàng đưa cho Trần Ngọc Lâm một cái ống nhòm, kêu hắn chỉ lên trên bầu trời:
" Thấy cái gì không?!"

Trần Ngọc Lâm nhìn theo hướng chỉ thấy được một khỏa thiên thạch đang lơ lửng trong vũ trụ. Hắn chưa hết kinh ngạc vì việc một cái ống nhòm cũng nhòm được xa như vậy, thì thấy Mộ Dung Nguyệt chỉ một ngón tay lên trời:


Từ đầu ngón tay nàng hiện ra vô số chữ cái cổ xưa, xếp thành một cái vòng tròn phép thuật khổng lồ to như một căn nhà, từ trong đó không ngừng có những tia sét bay ra. Trần Ngọc Lâm há hốc mồm nhìn chúng bay đi, sau đó chui vào một cái vòng tròn phép khác ở giữa không trung, rồi đột nhiên chúng xuất hiện trở lại trong không gian, bắn phá tan nát quả thiên thạch kia ra thành phấn vụn.

Mộ Dung Nguyệt nhìn đầu ngón tay bốc khói, quay sang Trần Ngọc Lâm:
" Hiểu chưa!?"

Trần Ngọc Lâm:
-.................
Vì thế,
Xin được trân trọng hỏi là, cô muốn cháu hiểu cái gì?!