Chương 30: Cắn nuốt Mạc đạo sĩ

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 30: Cắn nuốt Mạc đạo sĩ

Trần Ngọc Lâm rút điện thoại ra, bắt đầu quay phim. Đồng thời hắn suy tính tựa đề video sẽ là cái gì đây!?

"Âm binh xả đạn vào người đạo sĩ"!?

"Trực thăng vs đạo sĩ"

"Bạn sẽ không thể tin nổi tôi vừa trải qua những chuyện này. Cái số 3 sẽ làm bạn há hốc mồm."?!

"Chấn động: Không tin nổi âm binh có thể làm ra chuyện này"!?

Lúc này, Mai Ý Loan đang vừa bắn xả đạn, vừa xả tên lửa như con khùng. Tuy rằng Mạc đạo sĩ lúc này đang ở trong trạng thái Sương Mù Máu, đạn bình thường không thể ảnh hưởng được đến hắn. Nhưng hình như tên lửa đã được Mai Ý Loan thay đổi, bởi vì sau khi nổ chúng tỏa ra một loại khí thể gì đó, Sương Mù Máu của Mạc đạo sĩ chỉ lướt qua thôi cũng đủ làm hắn co giật không thôi.

Một cái máy bay trực thăng, một làn Sương Mù Máu lao vun vút, trong chốc lát đã vượt qua khoảng cách hơn 3 cây số. Trần Ngọc Lâm nhìn đồng hồ đeo tay, hình như nay giờ chỉ khoảng hơn hai mươi giây thôi đi!?

Không sai, hơn hai mươi giây ba cây số. Tính bình quân ra thì cả hai đều đã đạt tới một nửa của vận tốc âm thanh. Trần Ngọc Lâm nhìn qua làn Sương Mù Máu do Mạc đạo sĩ hóa thành. Không nghĩ ra được thứ này nhìn qua thì có vẻ mười phần yếu ớt lại có thể đạt tới vận tốc này.

Nhưng màn Sương Mù Máu kia cũng dần dần hóa thành thực thể. Trần Ngọc Lâm bằng vào tu vi Nhị Phẩm của mình cũng có thể nhìn thấy được một số bộ vị đang dần dần trở nên ngưng thực hơn. Ví dụ như thi thoảng hắn sẽ nhìn thấy một cái góc áo, hoặc một cánh tay giơ lên đỡ làn đạn chẳng hạn. Cần biết là nãy giờ làn Sương Mù Máu kia căn bản không bị đạn do trực thăng gây sát thương, mà là đâm xuyên qua.

Kể cũng lạ, những viên đạn này tuy rằng đối với Mạc đạo sĩ khi hóa thành thật thể có thể tạo thành tổn thương, nhưng đối với người bình thường cùng với công trình kiến trúc lại hoàn toàn không có hề hấn gì. Nãy giơ Mai Ý Loan xả có lẽ cũng phải mấy ngàn viên đạn rồi mà Trần Ngọc Lâm chưa nhìn thấy ai trúng đạn cả, trừ lão Đạo sĩ kia.

Mai Ý Loan mỉm cười:
" Ha ha, lão này khẳng định dầu hết đèn tắt rồi. Không đến mười giây nữa cái phù chú kia sẽ hết tác dụng."

Huyết Độn phù, càng phi tốc nhanh năng lượng tiêu hao càng lớn, thời gian sử dụng càng ngắn. Tương tự, nếu phi tốc chậm một tí thì thời gian sử dụng sẽ dài hơn nhiều. Đương nhiên cái này cũng tương quan với đẳng cấp Huyết Độn phù và đẳng cấp của người thi triển cùng với lượng Linh lực được đưa vào nữa.

Nếu là Mạc đạo sĩ trong tình trạng này, có thể chạy được với tốc độ nửa vận tốc siêu âm thì chỉ có thể kéo dài được khoảng chừng hai, ba phút thôi. Cho nên thông thường khi sử dụng Huyết Độn phù ít người trực tiếp chạy với vận tốc tối đa mà chỉ dùng tốc độ nhanh nhất để bứt phá khoảng cách, sau đó một mực phi hành với tốc độ đủ để không bị đuổi kịp.

Dù sao, ở cấp độ của Mạc đạo sĩ, thông thường vận tốc nếu dùng thuật pháp để chạy tối đa cũng chỉ đạt tới 200km/h, hơn nữa rất phí sức. Đem so với vận tốc lúc kích hoạt Huyết Độn phù kém rất nhiều, lại tốn một khoảng thời gian để đạt tới vận tốc đó nữa. Mà, Huyết Độn phù có thể ngay lập tức để cho người dùng đạt được tốc độ nhanh nhất mà không cần có thời gian đợi. Nhưng ai mà ngờ được, Mai Ý Loan trực tiếp gọi ra một cái máy bay trực thăng gắn kèm mấy cái đầu động cơ tên lửa, tốc độ có thể nói là quá nhanh.

Dù sao, Ngũ phẩm tu sĩ vẫn chưa thể lái phi kiếm, phải đợi đến tám cái Xa Luân cùng lúc vận chuyển, đan điền hóa thành Linh Hồ mới có thể ngự kiếm phi hành.

Mười giây sau...

Mạc đạo sĩ tái mặt đứng trên không trung. Hắn là Ngũ phẩm Đạp Luân cảnh sơ kì, mới đột phá cách đây không lâu, chỉ chừng năm năm là cùng. Đạp Luân Cảnh đã có khả năng đứng trên hư không. Đương nhiên muốn thực sự phi hành trên hư không mà không cần phi kiếm thì vẫn cần mở ra Kim Đan. Dù sao hắn là sinh vật tồn tại thực sự, không giống Mai Ý Loan là tồn tại dạng linh hồn, có thể tùy ý bay lượn mà không cần tu vi quá cao, thậm chí không cần tu vi cũng được.

Đương nhiên, tu vi Mai Ý Loan cũng cực cao. Cụ thể là như thế nào thì hắn không rõ, chỉ chắc chắn là cao hơn hắn. Nhưng theo hắn điều tra, Mai Ý Loan cùng lắm chỉ có tồn tại được trong chưa đến một thế kỉ, hơn nữa cũng không phải dạng tồn tại kiểu chết đi tại nơi Phong thủy cực âm, tại sao lại có thực lực kinh khủng như thế.

Mấy cái khác không nói, chỉ riêng binh đoàn La Mã vừa nãy mà nói thôi. Thông thường, thần linh đối với vong hồn có khắc chế kinh khủng, nhưng rõ ràng là lũ binh lính của Tử Thần mà hắn triệu hồi không có mảy may một chút cơ hội nào hết. Tuy rằng giọt máu mà hắn sử dụng không phải là máu của Thần chân chính, nhưng đó là giọt máu của một Á Thần con trai Pluto, binh lính được triệu ra cũng không phải Âm binh bình thường có thể so sánh. Vậy mà Mai Ý Loan rất đơn giản, gần như phất tay mà diệt đi cái binh đoàn đó.

Nhưng, quan tâm mấy vấn đề này thì có được gì?! Vong hồn xưa nay chung quy không phải loại tồn tại lương thiện gì. Mạc đạo sĩ hô hấp từ từ bình ổn lại, tay giơ lên thanh Huyết Phiên Kiếm, chĩa vào Mai Ý Loan, người đang chui ra khỏi cái máy bay trực thăng bằng cách đi xuyên qua cửa kính.

Mai Ý Loan cười hì hì, trên tay nàng dần dần hiện ra một cái vòng xoáy lốc màu đen, từ trong vòng xoáy đó chui ra một thanh đại đao to bằng ba bốn lần nàng. Mai Ý Loan cầm thanh đại đao, rất tự nhiên chĩa vào Mạc đạo sĩ:

" Ngươi biết đấy, ta thông thường hay thả cho lũ đạo sĩ, pháp sư gì đó đến thanh tẩy ta đi. Nhưng ngươi, lại làm ta cực kỳ chán ghét. Dù là thanh kiếm do người sống luyện thành của ngươi hay là do lũ quỷ ăn linh hồn của ngươi, cũng đều làm ta chán ghét cả. Ngươi có lời gì trăn trối không!?"

Mạc đạo sĩ cười khặc khặc, nghe qua rất giống một nhân vật phản diện:
" Ngươi thì kém gì? Chúng ta căn bản là chó chê mèo lắm lông. Linh hồn xưa nay tu luyện có kẻ nào là không giết hại người sống để luyện hồn đâu?"

Kế đó, hắn lao thẳng về phía, thanh Huyết Phiên Kiếm lơ lửng trên đỉnh đầu. Sau đó, hắn bấm niệm pháp quyết, một chồng chí ít hai trăm lá phù lục xuất hiện, giăng thành một tấm lưới, bay lên phía trước gã.

Mai Ý Loan nhìn Mạc đạo sĩ đang lao tới, bĩu môi:
" Vậy thì, ta cho ngươi chứng kiến một chút thực lực của ta. Nhân tiện, ta không phải linh hồn, ta là Vong Hồn Báo Oán."

Trước mặt nàng, đột nhiên mở ra một cái hố đen, từ trong hố đen này một làn khói đen dày đặc phun trào ra ngoài. Mạc đạo sĩ vừa nhìn thấy cái hố đen này, rùng cả mình.

Hắn nhìn thấy một cái lỗ, nhưng bên trong lỗ này không phải màu đen, mà là một phiên không gian khác. Nơi này bầu trời như thể chuẩn bị mưa, nửa sáng lại nửa tối. Bên trong phiến không gian này có thể nhìn thấy nơi trông gần giống với một tòa thị trấn, một cái nghĩa trang, một khu ruộng, còn có một cái doanh trại nữa. Nếu nhìn qua trông tương đối giống những khu làng mạc thời chiến chiếu trong phim đen trắng thời xưa.

Mạc đạo sĩ lạnh người lại, hắn rốt cuộc nhớ tới một ít chuyện kiểu "truyện kể bé nghe".

Xưa nay có những vong hồn, may mắn tu luyện lên cảnh giới cực cao mà không bị thu phục hoặc bị thanh tẩy. Những vong hồn này một ít lựa chọn trở thành sinh vật sống một lần nữa, gọi là Yêu. Một số thì lựa chọn kết thành Hồn đan, một dạng giống như Kim đan. Đương nhiên hệ tu luyện khác nhau, cảnh giới khác nhau. Để cho linh hồn bắt đầu kết đan, cần thực lực cảnh giới có lẽ tầm ngang với Ngũ Phẩm Đạp Luân cảnh đỉnh phong.

Mà, một số nhỏ tại bước ngoặt này, quyết định đánh liều một phen. Chúng đem cả lãnh thổ tâm linh của chúng, luyện hóa, tạo ra một bản sao không gian nho nhỏ bên trong cơ thể, được xưng tụng Vong Linh Thần Quốc. Sau khi Vong Linh Thần Quốc được tạo thành, ắt sẽ dẫn động Thiên Phạt. Thiên Khiển có 3 loại, Thiên Kiếp là loại bình thường nhất, mang hàm ý khảo nghiệm. Thiên Phạt là loại đáng sợ hơn Thiên Kiếp, nhưng đã gần như thoát ly khảo nghiệm, hơi thiên hướng trù diệt một chút. Còn một loại đáng sợ hơn là Thiên Diệt, tên như ý nghĩa, tuyệt đối không chết không thôi.

Mai Ý Loan chính là vong hồn mở ra Vong Linh Thần Quốc. Vong hồn đã mở ra Vong Linh Thần Quốc, tu vi tuy ngang với vong hồn tụ tập được Hồn đan, cũng ngang với Tu Chân hệ Lục Phẩm Linh Hồ. Nhưng đem so ra, cả hai không cùng một cấp độ. Tu sĩ Lục phẩm cảnh bình thường nếu chiến đấu với Vong Hồn đã mở ra Vong Linh Thần Quốc, chỉ có thể chạy trốn.

Nói cách khác Mai Ý Loan thực lực là khoảng Linh Hồ cảnh đỉnh phong hoặc Kim Đan Sơ kì.

Nhưng, cái này khiến hắn không sợ bằng việc, hắn vừa chợt nhớ ra: Hiện tại chỉ có bảy kẻ ở hành tinh này đã biết là đã mở ra Vong Linh Thần Quốc. Một người trong số đó, tên gọi....

Mạc đạo sĩ run rẩy nói:

" Ngươi là gì của Mai Á Đông!?"

Lúc này, Vong Linh Thần Quốc của Mai Ý Loan một ngụm nuốt Mạc đạo sĩ vào. Chỉ thấy lúc cánh cổng Thần Quốc khép lại, Mạc đạo sĩ vừa gào thét vừa tan rã ra, giống như thể rơi vào một bể axit vậy. Nàng hơi xoa cằm sau khi nghe được cái tên Mai Á Đông, cuối cùng nói:
" Mai Á Đông!? Cái tên nghe rất quen, hình như nghe ở đâu rồi!?"



Trần Ngọc Lâm gần như lết ra khỏi cái máy bay trực thăng, người đầy muội tro và dính đầu bồ hóng. Mai Ý Loan thì tốt rồi, nàng chỉ đơn giản là bay ra khỏi cái máy bay trực thăng thôi. Nhưng cần biết này, lúc trước nàng điều khiển máy bay trực thăng, vậy câu hỏi là sau khi nàng chui ra khỏi máy bay, ai tới lái!? Con âm binh kia ư?!

Nhầm to.

Con âm binh kia căn bản không có ý tứ đi vào ghế lái. Lúc Trần Ngọc Lâm hét lên kêu con âm binh kia lái trực thăng đi, nó quay về hướng hắn, trông thì có vẻ như muốn nói cái gì đó nhưng do không có thanh quản, lại thêm hai hàm răng va vào nhau chỉ nghe được tiếng "Cạp cạp cạp cạp cạp". Trực thăng hình như cũng không có chế độ tự động lái, thế là cái trực thăng sau khi Mai Ý Loan chui ra bắt đầu chúc đầu xuống dưới. Trần Ngọc Lâm giữ thăng bằng rất tốt, chui vào ghế lái, tiến hành khóa học "Nào các bé, cùng đoán xem làm thế nào để lái máy bay trực thăng".

Nếu hắn tham gia vào khóa học như vậy, hắn sẽ tuyệt đối sẽ được một phiếu bé ngoan.

Hắn cũng không biết hắn đã làm thế nào để điều khiển cái máy bay trực thăng kia nữa, tóm lại, hắn thành công đáp cái máy bay xuống đất. Cũng may mắn cái máy bay này thuộc diện "Âm Binh" cho nên lúc nó lao xuống đất đâm vào người đi đường không có thương vong, cũng như không có cái cây nào bị phạt bay cả. Nhưng dù thế hai cái càng vẫn bị oằn cong một chút, có thể kể công do Mai Ý Loan có sửa đổi cái trực thăng này một tí.

Đương nhiên thằng nào đó đang ngồi trên trực thăng thì là ngoại lệ. Trần Ngọc Lâm phun ra một ngụm khói đen, lau đi vết tro trên mặt, chui ra ngoài.

Mai Ý Loan lúc này phiêu phù xuống dưới, một tay cầm một quả cầu, một tay thì cầm một thanh kiếm. Thanh kiếm này không hiểu sao Trần Ngọc Lâm nhìn vào nó, chỉ thấy nó rất đáng ghét, thế là hắn bèn nhăn mặt lại. Mai Ý Loan thấy thế, cảm giác có chút ý tứ.

Huyết Phiên Kiếm, luyện thành từ oan hồn, có thể coi như một loại Cổ Độc, mang theo một loại cảm giác với tâm linh rất kì quái. Người tâm địa thiên lương đối với thanh kiếm này rất ngứa mắt, cảm giác nó cực kỳ đáng ghét. Ngược lại người tâm địa độc ác sẽ cảm thấy thanh kiếm này rất vừa mắt.

Mai Ý Loan nhìn thanh kiếm này, không chỉ thấy đáng ghét mà còn thấy thương cảm nữa. Trong mắt nàng, trong thân kiếm này có ít nhất hàng ngàn oán linh đang bị kẹt trong này, giờ giờ phút phút phát ra tiếng gào khóc. Nhưng hết lần này tới lần khác không thể thoát ra được.

Mai Ý Loan chạm thanh kiếm vào quả cầu, thanh kiếm sáng lên một chút, sau đó một làn khí thế màu đỏ pha đen dần dần truyền vào trong quả cầu này. Nàng cứ làm thế cho tới khi không còn có thể trích ra thêm chút nào nữa, lúc này trong mắt nàng, các linh hồn trong kiếm đã an tĩnh lại phần nào, không còn gào khóc nữa.

Đút quả cầu vào lại trong túi áo, nàng hai tay bẻ đôi thanh kiếm. Lập tức bằng mắt thường, Trần Ngọc Lâm cũng có thể thấy từ trong thân kiếm lao ra hàng ngàn người, toàn bộ đều cực kì mờ nhạt, trông như sương khói. Một số trước khi lao ra xa, quay đầu cúi đầu một cái với Mai Ý Loan. Mai Ý Loan không nói gì, nhìn một cô bé chừng sáu bảy tuổi đang nhìn nàng. Đằng sau cô bé có một bóng hình người phụ nữ trông hơi mờ nhạt không rõ mặt, Mai Ý Loan xoa đầu cô bé, thở dài một cái.

Trần Ngọc Lâm bước đến bên cạnh, nhìn vô số người chui ra từ thanh kiếm, hỏi:

" Đây là cái gì?!"

Mai Ý Loan nhìn thanh kiếm, nói:
" Một phương pháp luyện chế đã thất truyền. Lấy người làm nguyên liệu, đem ra đúc kiếm. Kiếm đúc ra chém sắt như chém bùn, có thể so với thần binh lợi khí cũng không sai. Nhưng kiếm này có một đặc điểm là nó giam giữ lấy linh hồn của người bị luyện thành binh, cùng với linh hồn của những người bị nó chém, để cho họ đời đời không được siêu thoát. Kế đó, lấy oán niệm cùng với máu của họ, lại tiếp tục làm kiếm cường đại hơn. Cho nên, nó là một thanh tà binh."

Nói rồi, nàng xoay người ném thanh kiếm vào trong Vong Linh Thần Quốc của nàng. Từ bên trong vươn ra một cái xúc tu màu đen hơi sệt, nhìn chất liệu hơi giống con slime Trần Ngọc Lâm đang cầm, sau đó bên trong truyền ra tiếng nhai rau ráu.

Đột nhiên, trên người nàng chợt nhiều ra một loại khí chất nào đó sáng chói, để cho Trần Ngọc Lâm nhìn thấy có chút giương mắt nhìn. Mai Ý Loan giơ tay cảm nhận luồng sáng này, có vẻ cực kì hưởng thụ nó, sau đó nàng quay người lại nói với Trần Ngọc Lâm:
"Giải quyết xong rồi, về đi."