Chương 29: Mai Ý Loan: Chào mừng Ngài đến với Thế Kỉ 21

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 29: Mai Ý Loan: Chào mừng Ngài đến với Thế Kỉ 21

Trong khi Mai Ý Loan thoải mái đi ra vào trong không gian của nàng chơi. Trần Ngọc Lâm thì đặt cái bể cá lên trên bàn. Hắn ngẩng lên nhìn trời, chỉ thấy số lượng âm binh quỷ tướng đã tụ tập lên đến gần như phủ kín nửa cái trường học. Lúc này có khoảng chừng 3 cái cục vuông vuông trôi nổi ở trên bầu trời, mỗi cục vuông vuông là một đám binh lính xếp thành hình vuông, mỗi cái có 10 con chiều dọc, 10 con chiều ngang, vị chi là 100 con một đám.

Tính ra, ba đám binh lính này có hơn 200 con một chút. Đó là vì binh doanh số 3 vẫn đang triệu hoán thêm mấy con nữa.

Trần Ngọc Lâm nhìn lên trời, chợt hàng cuối cùng của cả 3 binh doanh cùng lúc cử động. Trần Ngọc Lâm nhử thể thấy một cỗ máy hoạt động, không một tín hiệu nào, chợt cả 30 tên ở hàng cuối cùng rút cung tên ra, giương cung bắn thẳng về phía hắn.

Trần Ngọc Lâm dựng cả tóc gáy, trong nháy mắt chui sâu vào trong trường học. Chỉ thấy từng mũi tên đâm xuyên qua cả bức tường như thể cắt vao phô mai vậy, cực kỳ mượt mà. Tuy rằng chạy thì nhanh, nhưng mà hắn cũng bị xiên cho vài mũi tên.

Trần Ngọc Lâm một tay rút một mũi tên ở bắp chân, một mũi ở vai, mấy mũi tên biến thành từng làn khói đen, tay kia cầm con Slime hét,:
" Ê, bao giờ đám âm binh của bà sẵn sàng."

Slime- Mai Ý Loan trả lời:
" Cứ từ từ, sắp xong rồi đây"

Trần Ngọc Lâm nhìn bình đoàn âm binh dày đặc. Hình như mắt hắn lác thì phải, chứ bây giờ hắn nhìn thấy có đến bốn cái binh doanh, chí ít cũng có xấp xỉ hơn ba trăm con cho đến bốn trăm con. Chợt, một con trong số đó cấp tốc hướng về Trần Ngọc Lâm bổ nhào tới. Đây là một con Âm Binh loại hình Kỵ Binh, một loại vong linh có tốc độ cực kỳ cao, nhưng bù lại khả năng phòng ngự khá là yếu ớt so với cùng giai, có lẽ chủ yếu là do không cầm theo được khiên.

Trần Ngọc Lâm tay trái chuẩn bị vung lên, một tay cầm cái gậy to tổ chảng hắn lấy được từ tên đô con, một tay nắm con dao do con Slime kia biến thành, chợt hắn cảm thấy run cả gáy. Một vật thể đen đặc bắn ra từ sau lưng hắn, thổi bay con Âm Binh Kỵ Binh này ra thành một đám sương mù.

"Đoàng."


Hắn quay đầu lại. Chỉ thấy từ trong hư không, xuất hiện một thứ trông như tấm kính, từ trong tấm kính có một bàn tay xương xẩu đang lơ lửng. Trần Ngọc Lâm còn mơ hồ nhìn thấy chút ít thịt rữa trên xương cánh tay, đan xen bởi một chút Âm Sát khí. Nhưng đáng chú ý nhất là bàn tay này cầm một khẩu súng lục, nhìn thì hình như là một khẩu Anaconda.

Ngay sau đó, bàn tay này rụt trở về. Rồi từ trong tấm kính phun ra một làn sương mù đen đặc, từ trong làn sương đó lại đi ra một bộ xương, bộ xương này trông gần như xương thật vậy chỉ có điều khói đen bao phủ hầu hết mặt nó, quần áo rằn ri quân đội, trên vai có dán hai cái lon, hắn không nhận ra là quân hàm nào, nhưng trên ngực trái bộ xương này gắn một cái Huân Chương. Bộ xương đi tới trước mặt Trần Ngọc Lâm, đứng nghiêm, tay giơ lên trán làm tư thế "Chào" kiểu quân đội.

Trần Ngọc Lâm:
-...................
Hắn cũng giơ tay lên, làm tư thế "Chào". Kế đó hắn thấy được từ đằng sau bộ xương này một cảnh tượng đủ làm hắn sốc đến tận óc.

Từng bộ xương, mỗi một bộ đều lờ mờ trong ánh sáng của hành lang trường học, mỗi một bộ xương đều có khói đen quấn quanh người, mỗi một bộ xương đều mặc đồ rằn ri. Toàn bộ đều mang theo súng, có súng dài, có súng ngắn, có AK47, có M4A1, có cả súng máy nữa. Những bộ xương đi đầu vừa đi ra khỏi làn khói lập tức giương súng lên, ngắm thẳng về phía binh đoàn Âm Binh đang ồ ạt lao tới trước nổ súng. Từng viên đạn đen kịt bắn đi ra, trong chốc lát hàng chục con Âm Binh đi đầu đã bị bắn cho thủng lỗ chỗ như cái sàng, nổ tung và tan biến trong không khí. Những tên lính xương xẩu đi sau trực tiếp rút lựu đạn ra, ném vào binh đoàn Âm Binh, vài ba giây sau những quả lựu đạn nổ tung, một luồng khí thể màu đen đặc tràn ra lấp kín những con âm binh này. Sau đó Trần Ngọc Lâm không còn thấy những con âm binh kia xuất hiện lại nữa.

Trần Ngọc Lâm giơ con Slime gọi Mai Ý Loan:
" CÁI QUỶ GÌ VẬY?!"

Slime - Mai Ý Loan hỏi lại:
" Cái quỷ gì là cái quỷ gì?! Âm binh của tui đó. Tụi nó chính là quỷ."

Trần Ngọc Lâm:
" Âm binh kiểu gì mà đi dùng súng vậy?! Âm binh người khác toàn là dùng gươm đao, âm binh của bà trực tiếp dùng súng là sao???"

Slime- Mai Ý Loan:
" Có luật nào cấm Âm Binh không được dùng súng à?! Tui nói thiệt nhá, ông nói chuyện không khác gì mấy con ma già cổ hủ lúc nào cũng lải nhải chuyện xưa cũ đâu. Thời nay là phải có tư tưởng cấp tiến chứ?! Âm binh dùng gươm đao đã là chuyện của quá khứ, bây giờ là phải dùng súng."

Trần Ngọc Lâm im lặng. Không phải bởi vì hắn không đáp lại nổi, mà là bởi vì trước mắt hắn lúc này đang chiễm chệ một họng pháo khổng lồ to ngang cái đầu hắn song song với mặt đất, dài, phía đầu có thiết kế như một họng súng, có điều to hơn thôi.

Họng pháo này từ từ đi lên trước, để lộ một thân máy móc làm bằng sắt, thiết kế góc cạnh, hoa văn rằn ri. Bánh xe của thứ này có đến mấy chục cái bánh xe, toàn bộ làm bằng kim loại, còn được bao phủ bởi dây xích nữa. Phía trên đỉnh của cỗ xe này, có một cái bọng nối với họng pháo, có một bộ xương đang cầm một khẩu súng máy, hướng về binh đoàn âm binh xả đạn.

"ẦM!!!"

Họng pháo oanh liệt bắn ra một cú, một tia đạn đạo đen kia bắn ra, nổ tung bên phía chiến tuyến bên kia. Trong nháy mắt đã có hơn mười con Âm Binh La Mã bị thổi bay.

Trần Ngọc Lâm quay sang con Slime hỏi:
"Này, bà kiếm đâu ra cái xe tăng đó đấy?! Nó cũng là âm binh à?!"

Slime-Mai Ý Loan:
" Cái xe tăng đó á?! Ôi dời ông không biết tôi tốn bao sức để kéo cái xe tăng này về từ chiến trường đâu. Tôi tốn cả một năm ròng luôn đó, nhưng bù lại cũng đáng giá. Mà, đợi một chút tôi ra ngay đây, đang tốn một chút thời gian. Ờ mà, ông giơ tay lên chuẩn bị nắm lấy dây thừng đi... Ê LŨ KIA, THỨ NÀY KHỞI ĐỘNG THẾ NÀO!??"

Trần Ngọc Lâm:
-...............
Con này đang tính khởi động cái thứ gì!?

Trần Ngọc Lâm, quyết đinh không giơ tay lên bắt lấy dây thừng. Kế đó hắn thấy làn sương đen bắt đầu chấn động mạnh, đồng thời run rẩy như thể có thứ gì cực kỳ kinh khủng muốn chui ra. Ngay sau đó một giây, Trần Ngọc Lâm thấy cái làn sương này biến thành hàng đàn hàng lũ khói đen tỏa ra, nhưng lại có một cục khói đen khổng lồ vẫn tụ vào nhau, trong mơ hồ nghe được tiếng...

" Phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch phạch............"

Kế đó, cái cục khói đen này bay lên trên trời cao, từ trên đó rơi xuống một sợi dây thừng, quấn lấy cổ Trần Ngọc Lâm, thắt nút lại kéo hắn lên trên cao.

Trần Ngọc Lâm:
-.......................
Cổ tôi!!

Kế đó hắn ngẩng đầu lên trời nhìn. Hắn thấy được... hai cái càng hình chữ U hướng lên trên, hai cái cánh quạt một cái quạt rất to nằm ngang, một cái nhỏ hơn nằm ở phần đuôi, hai bên hông có hai cái cánh chòi ra, mỗi cái cánh đều được lắp sáu khẩu súng M134 cỡ nhỏ, hay còn gọi là Sáu Nòng. Từ trong khoang, một sợi dây thừng không ngừng kéo hắn lên trên bất chấp trọng lực.

Trần Ngọc Lâm tái ngoét mặt mày, được lôi vào trong khoang, nhìn Mai Ý Loan đang ở ghế lái. Ghế phụ thì có một bộ xương đang ngồi, tay cầm hai cái cần, mỗi cái có một cái nút đỏ ở trên đỉnh thanh cầm. Mai Ý Loan vươn người ra khỏi ghế lái nhìn Trần Ngọc Lâm vẫy vẫy tay:
" Chào, còn sống khỏe re chứ!?"

Trần Ngọc Lâm tay xoa cổ, nuốt nước bọt kinh sợ hỏi:
" Cái... trực thăng này bà kiếm ra ở đâu thế?!"

Mai Ý Loan vuốt ve cái máy bay trực thăng, vẻ tự hào lộ rõ trên khuôn mặt:
" Trực thăng UH-1, tốc độ bay tối đa 220km/h, sau khi được tôi bổ sung thêm vài thứ, tốc độ bay tối đa có thể đạt tới 900km/h, cực kỳ gần với tốc độ siêu âm. Trực thăng trang bị sáu khẩu súng sáu nòng M134, tốc độ bắn 4000 viên đạn/ giây. Tổng số đạn dự trữ trong trực thăng sau khi chỉnh sửa là 200 ngàn viên đạn, có thể một mực xả đạn trong chín phút liên tục. Ngoài ra còn được lắp thêm 18 quả tên lửa đạn đạo tự động định vị mục tiêu, thêm một quả bom B52 chưa nổ mà tui tìm được lúc đang đi kiếm đồ ăn vặt nữa, được lắp ở gần đuôi trực thăng. Có thể nói, đây là tâm phúc của tui."

Trần Ngọc Lâm không dám tin, trong lúc đó Mai Ý Loan căn bản không quan tâm. Nàng đeo một cái kính đen, hét to hướng về bên dưới:
" Quẩy lên anh em. Cho lũ Âm Binh La Mã cổ hủ này biết được sự lợi hai của binh đoàn Hải Quân Lục Chiến mã hiệu MYL-001 chúng ta. Tiễn bọn hắn về cát bụi đi."

Sau đó nàng mỉm cười, búng tay. Tên Âm Binh Bộ Xương bên cạnh hai cái xương tay nắm chặt hai cái cần điều khiển, bấm nút ở trên đó. Lập tức sáu khẩu M134 cùng lúc xả đạn, tiếng đạn "tạch tạch" nghe cực kỳ vui tai. Ở phía dưới Âm Binh La Mã căn bản không phải địch thủ, chết như ngả rạ.

Mai Ý Loan nhìn cảnh Âm Binh bên dưới, mỉm cười:
" Đây mới gọi là sống chứ!!"

Trần Ngọc Lâm:
-.......................
Nói thì nghe có vẻ hơi đau lòng, nhưng mà bà xuống lỗ rồi mà!?

Mai Ý Loan mỉm cười:
" Quan trọng là thái độ của ông như thế nào thôi. Nếu như ông sống một cuộc sống mà chỉ biết lo hôm nay, lo ngày mai, không hưởng thụ, cùng chết có gì khác biệt đâu?! Nhưng nếu ông biết cách tận hưởng cuộc sống, thoải mái tìm thú vui, thì dù chết vẫn khá hơn sống lay lắt nhiều."

Nghe có vẻ rất "Deep".

Quay trở lại chiến trường, tên Âm Binh Nguyên Soái La Mã kia cũng không khá hơn, hắn đang bị hơn ba mươi tay súng cùng lúc xả đạn súng máy vào. Tuy rằng hắn có một lớp khiên thay hắn đỡ đạn, nhưng lớp khiên đó ngay lập tức bị nổ tung khi cái xe tăng kia bắn cái "Đoàng" vào, kế đó hắn bắt đầu bị bắn cho thủng lỗ chỗ như cái sàng.

Mai Ý Loan cười, tay nàng đẩy về đằng trước. Kế đó, nàng giơ tay lên trên đầu bấm một cái nút. Lập tức từ đằng sau trực thăng nhô ra hai quả tên lửa, đồng thời cánh quạt cũng quay càng lúc càng nhanh hơn.

Nếu lúc trước là "phạch phạch phạch phạch phạc" thì giờ là "vù vù vù vù vù", chuẩn bị biến thành "vút vút vút vút vút".

Hai quả tên lửa lắp vô đít trực thăng kia hiển nhiên trải qua đặc chế, được hàn vào trực thăng, cho nên lúc chúng nó đốt nhiên liệu, không có bay về phía trước mà là đẩy cái trực thăng đi càng nhanh hơn. Sau đó trên thân trực thăng nảy ra vài ba cái trận pháp, Trần Ngọc Lâm xem không hiểu nhưng đoán được đại ý nó có tác dụng tăng tốc.

Trong nháy mắt, trực thăng tăng tốc lên thành hơn 200km/h và vẫn đang không ngừng tăng thêm, chưa đến mấy giây đã lao ra ngoài trường học vài trăm mét.

Trần Ngọc Lâm nhìn cảnh vật không ngừng bay qua, lúc này mới hơi hơi tin vào cái cảnh tượng "Âm binh thời A còng". Không trách, hắn được Internet và TV bồi từ nhỏ tới lớn Âm Binh đều là dùng kiếm, gươm, đao các loại. Thể loại âm binh nào xách súng đi bắn nhau và lái trực thăng!?
Nói đi nói lại, nếu nói tu tiên giả dùng súng, ai mà tin!? Âm binh cũng tương tự.

Mai Ý Loan căn bản không quan tâm đến Trần Ngọc Lâm. Nàng bật một cái IPad lên, bên trên màn hình hiện ra một cái bản đồ, phía trên có một điểm xanh một điểm đỏ. Có một đường thẳng nối hai điểm với nhau, có đánh số: Còn 29 km nữa tới mục tiêu.

Có nàng mới biết khi nào nàng lắp trên người Mạc Đạo sĩ một cái máy định vị.

Mai Ý Loan cười, tay đẩy cần lái càng mạnh hơn, trong phút chốc trực thăng đã tăng lên hơn 500km/h, nhưng hiển nhiên nguyên vật liệu trực thăng rất tốt, không có dấu hiệu bị nát. Đối với trực thăng lúc này đang là 500km/h và không ngừng tăng thêm, chỉ 30 cây số có là cái đinh gì, dù gì cái Huyết độn phù kia cũng chỉ đạt tốc độ hơn trăm km/h?! Nàng điều khiển trực thăng trong chưa đầy 5 phút, đã nhanh chóng tiếp cận đám mây màu máu kia. Nàng điều khiển trực thăng bay đến chỗ Mạc đạo sĩ, cười khinh bỉ nhìn Mạc đạo sĩ đang há hốc mồm nhìn Mai Ý Loan lái trực thăng đến gần mình, chỉ còn cách có hơn ba trăm mét.

Mạc đạo sĩ há hốc mồm:
" Không thể nào, chuyện này là không thể nào!! Cái thứ chết tiệt gì thế này!?!?"

Trần Ngọc Lâm giơ một ngón cái lên, tỏ vẻ tán đồng. Hắn cũng từng nghĩ chuyện này là không thể nào, nhưng hết lần này tới lần khác nó lại là sự thực.


Mai Ý Loan đưa một tay ra bên ngoài, dựng lên một ngón tay giữa:
" Chào mừng Ngài đến với thế kỉ 21, Mạc đạo sĩ!!"

Sau đó, nàng bấm một cái nút, hai cái tên lửa kèm theo tính năng tự động định vị mục tiêu được bắn ra.