Chương 26: Giết người:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 26: Giết người:

Slime - Mai Ý Loan hỏi:
" Này, ông tính làm cái gì vậy!? Muốn nhân cơ hội này để chôm mất cái bể cá kia hả?! Nói trước là không được đâu nghen!!"

Trần Ngọc Lâm cười cười:
" Biết rồi, khỏi nhắc."

Vừa nói, hắn vừa quay đầu nhìn lại chỗ lớp học mà hắn mới chui ra khỏi đó. Chỉ thấy tay đô con kia vung lên vài đường gậy, bức tường cứ như là bị một cái xe ô tô tải húc tông ra ngoài, gạch vụn văng tung tóe. Trần Ngọc Lâm quay đầu lại, cấp tốc tìm kiếm trên bờ tường. Chỉ thấy hắn nhắm chặt vào một cái bụi rậm, trượt vào bên trong. Trước khi hắn trượt vào, còn quay đầu lại vẫy vẫy tay với tên đô con một phen, ngụ ý rất rõ ràng " Chào tạm biệt, và không gặp lại. Nhị phẩm đỉnh phong còn không đánh lại Nhị phẩm sơ kì, lêu lêu con gà."

Đô con lúc này hoàn toàn bị cơn tức giận lấn áp. Thế giới tu chân, thực lực làm đầu, cường giả vi tôn, hắn cũng coi như là tu luyện có chút thành tựu, 25 tuổi đã đạt tới Nhị phẩm Khai Mạch cảnh đỉnh phong, hơn nữa không phải là mở ra 14 mạch bình thường mà còn mở ra thêm ba đường kinh mạch phụ. Trong tu chân giới cũng có thể tính là nửa cái thiên tài, nếu không phải xuất thân của hắn quá mức kém coi, tu hành lại muộn có khi lúc này đã đạt tới Tam Phẩm Hư Khí đan. Đương nhiên lúc này hắn chỉ kém có một tia thôi cũng có thể đạt được, nhưng một tia này có thể chỉ cần một phút, lại cũng có khi cần tới mười năm cũng không xác định được.

Mà hắn lúc này lại bị một tên Nhị phẩm sơ kỳ, còn chưa mở ra hết Nhâm mạch đả thương, làm sao có thể để hắn chịu thấu!?

Đương nhiên, càng nhiều hơn nữa là tham lam. Không sai, là tham lam. Hắn cũng không đần, con dao kia tuy không biết là mặt hàng gì, tuy nhiên có thể đả thương được hắn, hẳn không phải đồ tồi. Hắn là Khai Mạch cảnh đỉnh phong, da thịt không nói là đủ để ăn đạn không chết, nhưng chịu một phát dao không có vấn đề.

Mà, lúc bị Trần Ngọc Lâm rạch cho một dao hắn đã để cho Linh lực lưu động toàn thân, căng kín cơ bắp, phòng ngự triển khai cực hạn, vậy mà vẫn có thể bị một dao rạch ra một đường máu. Nếu không phải hắn phản ứng nhanh kịp gồng cơ bắp đón đỡ kẹp lại con dao kia thì có khi hắn bị rạch tới tận tim luôn rồi ấy chứ. Cần biết, nếu là tu sĩ bình thường gồng cơ bắp, lại thêm sử dụng Linh lực cường hóa cơ bắp thì đạn bình thường cũng rất khó xuyên qua thân thể, cùng lắm là đục ra vài lỗ. Trừ khi là vài loại đạn dùng để săn gấu hoặc săn voi, tê giác thì may ra mới bắn xuyên người được.

Đừng có nhìn cái gậy hắn rất to, kì thực nó là đồ thủ công phàm khí, làm bằng sắt và đồng, chỉ là kim loại thuần túy mà thôi. Tuy rằng có gia công một vài phù văn công kích và trọng lực, thêm một hai thiết kế khai hỏa tương tự họng pháo, nhưng chung quy hẳn cũng khó so ra được với con dao kia đi!?


Nghĩ thế, đô con giơ lên cây gậy trong tay, hai chân vào tư thế ném lao, sau đó hắn ném thẳng cây gậy đó với tốc độ phải đến 100 km/h về phía Trần Ngọc Lâm, nếu đứng ở vị trí của đô con lúc này, có thể nghe được tiếng gió rít bên tai nữa. Tuy rằng cách một bức tường không thể xác định được vị trí Trần Ngọc Lâm, nhưng mà tu sĩ thính lực cường đại, nghe tiếng bước chân cách hơn chục mét có là vấn đề gì?!

Trần Ngọc Lâm đang chạy sảng khoái, đột nhiên hắn nghe được một tiếng nổ cái "rầm" phát ra từ sau lưng, kế đó là tiếng vật nặng xé gió lao tới. Quay đầu nhìn, hắn nhìn thấy được một cái gậy to tổ bố đang bay về hướng này, chỉ riêng thanh sắt gắn đầu gậy đã to hơn đầu hắn một chút rồi. Trần Ngọc Lâm căn bản chỉ kịp nhìn thấy thanh sắt kia to dần to dần bay thẳng về phía bụng hắn. Kế đó, hắn cảm giác được mình chí ít cũng phải bay đi được hơn chục mét là ít.

Trần Ngọc Lâm:
-..................
Kế đó, hắn bay đi như cái giẻ rách.

"Bộp""Bộp". Tiếng bước chân kèm theo tiếng đất đá rơi.

Trần Ngọc Lâm lúc này vẫn giữ được tỉnh táo. Dựa vào tu vi của mình hắn có thể để cho chính mình không ngất đi. Đồng thời hắn tiến hành nội soi cơ thể, chỉ thấy một số bộ vị nội tạng đã nát bét, lại thêm một đống xương bị gãy nữa. Nhưng những bộ vị đó lúc này đang từ từ khôi phục lại, xương gãy dần dần trở lại vị trí cũ, những chỗ nội tạng rách rưới cũng dần liền lại, hơn nữa càng lúc càng nhanh.

Phiền hơn một chút, thì là hình như toàn thân hắn đang bị bao phủ bởi vụn đá và mấy cái cành cây vụn vặt. Có một nửa cái bụi cây đè lên trên người hắn, chắc là cái bụi cây trước cái hốc hắn vừa chui qua bị bật gốc xong phi hành kèm theo với cái gậy kia. Nhưng lúc này Trần Ngọc Lâm chợt nghĩ ra một ý tưởng.

Trần Ngọc Lâm nằm sấp, nhắm mắt lại. Sau đó hắn chỉ cảm giác được người hắn bị lật lên trên, kế đó hắn nghe được tiếng lầm bầm:
"Vẫn còn sống. Gãy năm cây xương sườn, ít nhất có hai cơ quan nội tạng bị hỏng. Coi như là may mắn cho thằng này."

Tên đô con lúc này đang cúi người bên cạnh Trần Ngọc Lâm lên, nhặt cây gậy kia lên. Hắn hơi cẩn thận nhìn xem con dao của thằng này để ở đâu, nếu vừa nãy hắn ném cái gậy kia để cho con dao văng ra ngoài, thì lại mất chút công tìm kiếm. Nhưng hiển nhiên thằng này nắm con dao rất chặt, nhìn vài cái hắn đã nhận ra con dao đang ở trong tay Trần Ngọc Lâm. Kế đó tay hắn hướng về cánh tay trái, nơi Trần Ngọc Lâm cầm con dao, chuẩn bị lấy nó. Đột nhiên Trần Ngọc Lâm mở bừng mắt ra, cánh tay hắn vung lên, đâm thằng về hướng ngực của đô con kia.

Tên đô con cười khẩy, tay vươn lên nắm lấy tay Trần Ngọc Lâm, thuận tiện vặn một cái, Trần Ngọc Lâm hít sâu một cái, nghe được một tiếng rắc, tay hắn đã bị vặn gãy xương. Thế nhưng lúc này tên đô con lại hơi kinh ngạc nhìn cánh tay mà hắn bắt được, là tay phải, chỉ cầm một cái cành cây trên tay mà thôi. Chợt, hắn cảm giác cổ mình lạnh toát.

Trần Ngọc Lâm ho sù sụ, nhổ ra một búng máu, tay trái cầm con dao đâm xuyên qua cổ của tên đô con kia. Không sai, vừa nãy hắn vung tay phải lên, cánh tay đấy chỉ cầm theo một cái cành cây chứ không phải là tay trái cầm theo con dao.

Lúc trước, Trần Ngọc Lâm có thể bảo chứng cố hết sức giữ im lặng, chỉ gây ra một vài tiếng động nhỏ không thể tránh khỏi nhưng tên đô con kia cũng đã nhận ra. Và chỉ việc này cũng chứng minh cảm giác tên này mười phần nhạy bén. Thế là vừa nãy, hắn một tay cầm một con dao, một tay cầm một cái cành cây kích cỡ gần ngang với con dao, cái mà hắn tiện tay nhặt được lúc bị thổi bay ra. Thế là chỉ chờ đến lúc tên kia cầm cái gậy to cỡ con khủng long kia lên, hắn bèn nhân cơ hội tên đô con này chỉ rảnh một tay, vung cái que kia lên. Y như rằng thằng này theo phản xạ, chộp lấy tay hắn.

Thế là hắn chỉ việc đâm thọt luôn con dao vào cổ đô con là xong, bởi vì hắn đâm là đâm cả hai tay đồng thời, tay phải trước tay trái đâm ra sau chỉ chậm một nhịp nhẹ, nên dù tên đô con kia có phản ứng kịp thả cây gậy ra bắt lấy tay hắn hẳn cũng không kịp.

Lại thêm tay hắn bị khuất sau mấy cành cây, cho nên đô con cũng nhìn không rõ ràng lắm. Nếu không có mấy cành cây kia, thì hắn dùng vải, bao bì nilon, hoặc cùng lắm thì khoanh tay vào là được. Dù gì, thì cái cành cây hắn vẫn có tác dụng.

Tại sao hắn không đâm vào ngực dù gần hơn?! Bởi vì hắn ước lượng sức mình còn khuya mới có khả năng đâm qua một đống cơ bắp, đâm vào ngực có lẽ chỉ làm bị thương được hắn mà thôi. Nhưng cổ thì có rất ít cơ bắp, lại là vị trí yếu hại, nên hắn lựa chọn đâm vào cổ. Dù sao thì lúc đó, ý nghĩ của Trần Ngọc Lâm rất ít. Cơ bản chỉ có: Đâm vào đâu, chỗ đó có khiến hắn bị thương không. Nói đơn giản thì là một loại bản năng.

Ngay sau khi đâm, Trần Ngọc Lâm lập tức rút con dao ra, máu bắn văng lên mặt hắn. Lập tức sau đó hắn cảm giác skill "Khát máu" lại kích hoạt, rõ ràng máu đóng lon vẫn có mùi vị kém hơn máu bình thường, vì lúc này hắn đang cảm giác cực kỳ thèm khát cắm răng vào cổ tên này và uống máu.

Nghĩ đến cảnh cắm răng vào cái cổ đầy mồ hôi và ghét của thằng này, Trần Ngọc Lâm rùng mình. Sau đó hắn lui về phía sau, thở dài một cái nhìn tên đô con nắm chặt cổ mình, hình như muốn ngăn không cho máu chảy ra nữa. Chỉ kế tiếp, tên đô con đó oán hận nhìn Trần Ngọc Lâm, cầm lấy cây gậy kia, cố sức đứng lên, nhưng ngay sau đó lại khuỵu xuống, lần này không thể đứng lên được.

Trần Ngọc Lâm thấy tên kia đứng lên thì giật cả mình, nhưng sau đó hắn thở phào khi nhìn thấy đô con ngã xuống. Lần này hắn mới thực sự biết được sự đáng sợ tu sĩ. Nhị phẩm tu sĩ còn chưa tính thực sự vào con đường tu hành, nhưng đã có thể có sức sống dai như vậy, vậy những kẻ đã chân chính tu hành sống dai như thế nào?!

Trần Ngọc Lâm nhìn xung quanh, lúc này đã có nhiều người tụ tập quanh đây, càng có nhiều người rút điện thoại ra quay, hắn bèn chạy rút vào trong trường, hoàn toàn khỏe mạnh như thể không có thương thế, bởi vì thương thế hắn khôi phục hoàn toàn rồi. Lần trước khi bị con bé Lan cắm một cây thánh giá vào lưng, hắn chỉ mất bốn mươi giây để khôi phục hoàn toàn. Cần biết lực sát thương thánh giá với ma cà rồng đủ cho một ma cà rồng bình thường không lành nổi vết thương chứ đừng nói là tái tạo lại với tốc độ cao như vậy. Ngần này đối với hắn không tính là cái gì cả.

Kì thực, hắn không có ý định giết tên này. Hết thảy là hắn tự tìm đường chết. Trần Ngọc Lâm vì tên đô con mặc niệm một chút.

Không phải nói hắn không muốn giết tên kia, mà là ý định ban đầu của hắn chỉ là để cho tên đô con kia dính vào cái trận pháp do một tập hợp vài chục con Quỷ Dựng Tường dựng lên mà thôi. Lúc trước Mai Ý Loan có nói với hắn nàng có một trận pháp như vậy, sau khi đụng độ tên đô con Trần Ngọc Lâm lập tức nghĩ tới việc đưa tên này ra ngoài trận pháp. Do Slime-Mai Ý Loan cũng có một phần ý thức của nàng, thay đổi cho trận pháp từ "Sát ý với Mai Ý Loan" thành "Sát ý với Mai Ý Loan cùng Trần Ngọc Lâm" là việc trong nháy mắt.

Cho nên chỉ cần đô con đi ra khỏi trường 1 bước là hắn đã sa vào trận pháp này rồi. Chứ không tại sao hắn trước khi đi còn bồi thêm một câu chọc tức làm gì?!

Nhưng mà người tính không bằng trời tính, bố đời ai mà biết được, tên đô con kia trực tiếp ném cái gậy tổ bố vào đầu hắn!? Hắn chỉ tính là vấn đề quan trọng nhất là nếu tên đô con không chạy ra theo thì sao, ai dè đô con chạy theo thì có chạy theo, có điều là tặng phẩm phụ theo sau cái gậy kia!?

Trần Ngọc Lâm cũng không biết, mục đích của tên đô con kia không phải là hắn, mà là con dao của hắn. Dù sao, đao kiếm bình thường chỉ có thể làm xước da Nhị Phẩm đỉnh phong. Súng thì tùy loại, một số loại như Barret hoặc AWM, tóm lại hỏa lực mạnh thì còn làm bị thương được, chứ nếu tu sĩ vận dụng linh lực trong cơ thể cường hóa cơ bắp thì AK47 cũng khó mà làm gì được, trừ khi nhằm vào đầu, hơn nữa phải nhằm vào mấy chỗ như thái dương.
Một khi vận Linh lực, thì thịt cùng cơ bắp trong cơ thể đã đủ sánh ngang với một cái khiên chống đạn rồi.

Nhưng lúc bị Trần Ngọc Lâm chém lần đầu tên đô con đã vận dụng linh lực cường hóa cơ bắp, mà vẫn bị chém ra một vết. Hơn nữa lúc đó hắn mơ hồ cảm nhận khi linh lực trong máu hắn tràn vào cây dao thì bị nó bài xích, nói rõ cái gì?! Nói rõ trong con dao đó có chứa linh lực. Vũ khí có thể chứa linh lực đã không còn là phàm khí nữa, mà gọi là Pháp khí. 1 kiện Hạ phẩm Pháp khí loại bét nhất cũng đáng giá hơn cái gậy què của hắn nhiều.

Đương nhiên Trần Ngọc Lâm cũng không biết cái con Slime trong tay hắn là Pháp khí, mà biết hắn cũng chẳng quan tâm, kì thực kể cả khi chém tên đô con kia hắn cũng không có chút suy nghĩ nào cả. Hắn đang ở trong một trạng thái tương đối kì lạ, nếu Mộ Dung Nguyệt để ý sẽ thấy được răng nanh hắn đã mọc chĩa ra ngoài, móng tay nhọn hoắt vươn ra ngoài, hai mắt vằn lên từng tia máu. Là trạng thái chiến đấu của ma cà rồng.

Con người khi lâm vào chiến đấu sẽ giải phóng một lượng adrenalin, đủ để họ phát huy sức mạnh vượt qua bình thường và thêm một chút mất tỉnh táo nữa. Ma cà rồng tiết ra lượng adrenalin gấp 20 lần đến 50 lần con người, cho nên phản ứng của chúng với một số tiểu tiết không quan trọng như tính mệnh đối thủ cũng kém hơn hẳn con người.

Trong trạng thái này, Trần Ngọc Lâm căn bản không có một chút cảm xúc nào sau khi xử lý tên tu sĩ kia. Lúc này hắn đang để ý là làm thế nào đối phó với cái bể cá, mà có thật đây là bể cá không!? Sao hắn nhìn kiểu gì cũng thấy giống một con cá mọc ra sừng rồng!?