Chương 28: Thần Tích Thần đạo hệ La Mã - Con Đại Bàng của Pluto:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 28: Thần Tích Thần đạo hệ La Mã - Con Đại Bàng của Pluto:

Mạc đạo sĩ bây giờ đã là ngọn nến sắp tắt. Hắn giống như thể đang nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ nhất đời mình.

Từ khi trận pháp bị tên chết dẫm nào đó phá, bảy Quỷ binh, năm Quỷ Quan, một Quỷ Tướng của hắn toàn bộ bị Mai Ý Loan chém chết. Chỉ trong chưa đến mười giây, mỗi một con đều là một đao.

Mười ba con quỷ do hắn bồi dưỡng cực kỳ cực khổ. Không con nào không phải đi thu lấy chí ít vài trăm oan hồn về để bồi dưỡng chúng lên lúc này cả. Ngoại trừ một con là lúc hắn đi ngang qua một bãi chiến trường may mắn tinh mắt nhìn ra được nơi đó có một con Quỷ Tướng, được hắn luyện chế thành bản mệnh Linh Quỷ, còn lại toàn bộ đều là do hắn một tay bồi dưỡng nên. Vì chúng nó, hắn ít nhất cũng đã giết mất hơn hai ba ngàn người. Đương nhiên hắn căn bản không có suy nghĩ hắn giết người để tế tự chúng Quỷ của hắn là đúng hay sai. Trong mắt hắn, hắn là hết thảy, lũ người kia trở thành phân bón cho quỷ của hắn, đó là vinh hạnh của chúng.

Không cần tìm hiểu tại sao hắn làm được thế mà không bị truy sát. Hắn là người khá là cẩn thận, mõi lần giết người phải cách đến vài tháng, hơn nữa lại ở các nơi khác nhau, thủ đoạn giết người khác nhau. Thậm chí trả tiền cho phàm nhân đi làm. Thành ra tu luyện giả Liên Minh không thể truy ra được, chỉ coi như là người phàm chém giết nhau mà thôi. Mỗi năm, có bao nhiêu người phàm giết nhau mà chết!? Chỉ cần không phải sự tình kiểu giết cả thôn xóm, bọn hắn không có quản.

Mạc đạo sĩ tuyệt vọng nhìn về phía Mai Ý Loan đang vung đồ đao trong tay, chém chém bay đi những tia hắc khí toát ra từ con quỷ tướng đã bị tiêu diệt kia, hắn gào lên:
" Tại sao!? Không thể nào!! Ngươi không thể nào mạnh như vậy được!!"
Đừng nhìn Quỷ của hắn công kích yếu. Bọn chúng chủ yếu là Phòng Ngự, kết hợp một chút khống chế. Cho dù Mai Ý Loan nếu không bị trận pháp giảm lực chiến, lực chiến trở lại thì dựa theo dữ liệu cũng không thể một đao chém chết được.

Đặc biệt là con Quỷ tướng kia, ít nhất cũng cần tu sĩ Ngũ phẩm đỉnh phong hoặc Lục phẩm Linh hồ mới giết được. Mà,linh hồn thì càng tu luyện càng trắc trở, hiện tại muốn gặp một con ma tự nhiên ngoài cấp "Tướng" đã là vạn hạnh rồi.

Trước khi tới đây, hắn đã điều tra rõ ràng về linh hồn này. Tổng cộng con oán linh này đã năm lần bị pháp sư đến đây "thanh trừ" qua, nhưng hết thảy đều thất bại. Điểm chung là tất cả các pháp sư trừ tà dù thất bại nhưng đều không có tổn thương tới tánh mạng, chỉ nói tóm gọn bằng một câu " Rất mạnh.". Lúc đó hắn cũng không quan tâm lắm. Hắn chỉ coi lũ pháp sư kia là kẻ yếu, bởi vì kẻ mạnh nhất trong số chúng chỉ có lực chiến tựa tựa như Tứ phẩm tu sĩ, còn hắn là Ngũ Phẩm Đạp Luân cảnh trung kì, chuẩn bị trăm năm nữa là một bước Linh hồ ngưng thực tiến vào Lục phẩm. Đem so với tên Tứ Phẩm kia mạnh hơn không biết bao nhiều lần, lại thêm con ma kia không thể tập sát được đám pháp sư sau khi trừ tà thất bại, hắn suy ra được con ma này cũng chẳng lợi hại gì.

Có điều, hắn không hề nghĩ ra được tại sao con ma này lại là một con ma dị hợm trong dị hợm. Không nói thực lực đủ để nghiền nát hắn, chỉ nói cái tính khí quái gở của nó thôi đã đủ để cho nó đau đầu. Hầu hết vong hồn đều là cực kỳ ghét bị quấy rầy, nếu bị pháp sư trừ tà, không báo thù được thì thôi, nếu báo thù được tuyệt đối sẽ đi theo đuổi giết tên pháp sư kia.

Nhưng con ma này lại thích bị quấy rầy mới là đau đầu. Hắn ngàn tính vạn tính, tính sai duy nhất là thực lực, thậm chí hai cái trận pháp đủ để giảm thực lực của nó xuống còn 1/5 cũng không khiến hắn chiếm được chút lợi thế nào.

Chợt, hắn nghĩ đến một cái danh từ, một danh từ cực kỳ đáng sợ, để cho hắn nuốt nước bọt. Hắn nhìn Mai Ý Loan, chầm chậm nói:

"Ngươi, là Thổ Linh của ngôi trường này?!"

Thổ Linh, nghe qua thì tương đối giống Thổ Thần, kì thực là hai thứ giống nhau. Chỉ khác là một bên là thần, một bên là ma, hơn nữa Thổ Linh có nhiều quyền hạn hơn Thổ Thần.

Mai Ý Loan đôi lông mày đen bóng mượt hơi nhíu lại, nàng hỏi Mạc đạo sĩ:
"Thổ Linh?! Tại sao ngươi nghĩ ta là Thổ Linh?! Thổ Linh không thể rời khỏi lãnh địa của chúng, chán muốn chết. Ta làm gì cũng không muốn làm Thổ Linh!!"

Mạc đạo sĩ nuốt nước bọt. Kế đó hắn hỏi tiếp:
" Ngươi dụ đạo sĩ chúng ta đến đây để làm gì!? Ngươi muốn làm cái gì trên thân thể chúng ta!?"


Mai Ý Loan nhìn Mạc đạo sĩ cười, mắt nàng quét một chút qua tay áo Mạc đạo sĩ:
" Kĩ thuật kéo dài thời gian không tệ đâu. Nhưng ngươi nghĩ có hiệu quả ư?! Trong tay áo ngươi dấu cái gì?!"

Mạc đạo sĩ giật mình, nhưng liền sau đó hắn quả quyết cắn răng, nặn ra một giọt máu đen ở đầu lưỡi. Liền sau đó khí tức hắn hạ xuống một mảnh lớn, giống như thể cạn kiệt khí huyết vậy. Kế đó hắn đưa một tấm phù chú màu vàng ánh kim lên trên miệng, liếm một cái. Ngay thời khắc tấm phù chú này chạm vào giọt máu kia, nó dần dần tan ra thành một chất gần giống như thạch. Mạc đạo sĩ nuốt "ực" một cái tấm phù chú đã biến thành nửa thạch nửa chất lỏng hơi sệt kia, hai tay rặn ra một giọt máu đỏ tươi bấm niệm pháp quyết. Chỉ thấy một đạo ấn ký trong giọt máu kia cấp tốc sáng lên, sau đó giọt máu tự lăn xuống dưới đất, hóa thành một vũng máu. Sau đó Mạc đạo sĩ xoay người, hóa thành một làn mưa máu chạy mất.

Vũng máu này là máu đen, từ trong vũng máu này bốc lên một lượng lớn khí thể màu đen, từ trong đó chui ra một tên âm binh.

Con âm binh này trông như lính Trung Cổ, khác biệt một chút là nó mặc một bộ giáp váy ở phần thân dưới, đeo hai cái giáp tay cùng chân. Trên đầu nó đội một cái mũ giáp, phía trên gắn một cái bờm ngựa đỏ chói. Tay nó cầm một lá cờ có chữ SQPR, cùng với một cây quyền trượng hình con đại bàng. Ngay sau khi nó giơ lên lá cờ kia, một đàn âm binh khác xuất hiện từ trong không khí.

Lũ âm binh này trông giống binh lính thời trong phim Sparta, mặc giáp toàn thân, tay cầm một cái đinh ba rất dài, tay kia cầm một cái khiên hơi chút rách rưới có hình con đại bàng. Những con âm binh đầu tiên dựng khiên lên, chĩa cây đinh ba ra ngoài. Những con âm binh phía sau cũng làm tương tự, có điều là chúng bay lên trên cao, trong chốc lát chúng đã hình thành một tấm khiên do hơn trăm người cùng lắp thành, phi hành trên không trung, cản đường Mai Ý Loan.

Mai Ý Loan không thèm để mắt đến lũ âm binh kia, chiêm nghiệm một chút cảnh tên Mạc đạo sĩ nuốt trôi lá bùa xong bay đi, lẩm bẩm:

" Không rửa tay trước khi ăn, thật là mất vệ sinh. Nhưng không phủ nhận được, ăn bẩn sống lâu.!!"

Trần Ngọc Lâm vừa khệnh khạng bê cái bể cá to tổ bố, nghe thấy Mai Ý Loan nói những lời này, hắn quyết định im lặng.

Sau đó, nhìn thấy lũ âm binh kia, Trần Ngọc Lâm thốt lên:
" Lũ đó là gì thế!? Âm binh à!?"

"Không. Hẳn là tác phẩm của Thần Đạo hệ La Mã, chắc là hắn tìm được lúc đi ngao du Rome. Dựa theo tiêu chí tụi nó là âm binh La Mã, tui tạm thời đưa ra phán đoán đây là Con Đại Bàng của người Chết, tác phẩm của tín đồ của Pluto, thần Chết của người La Mã." - Mai Ý Loan nói, tay mân mê một cái chìa khóa đen bóng. Ngay sau đó Trần Ngọc Lâm kinh dị quay sang hỏi:

"Trên đời này tồn tại thần linh?!"

Mai Ý Loan gật đầu, tay nàng khảm chiếc chìa khóa vào giữa không trung, một vết nứt lan ra:
" Ừm!! Đúng!! Ông đã nhìn thấy thiên thần, ông còn không tin trên đời này có thần?! Có điều đã dính dáng đến "THẦN" thì có chút phiền toái. Cơ mà tui vẫn có Âm Binh của tui, để tui triệu ra đã. Giờ thì thứ lỗi, tui đi cổ vũ tinh thần binh sĩ đây. Nhân tiện, ông không cần bê cái bể cá kia cả ngày đâu, đặt tạm nó lên trên cái bàn nào đấy là được rồi."

Sau đó, từ trong vết nứt ở trong không khí lan ra một mặt phẳng trông hơi giống mặt kính. Mai Ý Loan một bước bước ra chui ngay vào đó, để lại Trần Ngọc Lâm một mình.

Không tính hơn trăm con âm binh La Mã kia. Và thêm tay chủ tướng vẫn đang phất cờ, triệu hoán thêm càng nhiều âm binh quỷ tướng.