Chương 25: Đâm chém:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 25: Đâm chém:

Trong lúc Mai Ý Loan cùng với Mạc đạo sĩ giằng co nhau, thì Trần Ngọc Lâm cũng mò được đến cổng chỗ vườn cây của trường. Ló đầu ra nhìn, hắn nhìn thấy một tên đô con nào đó trông rất to con, đang ngồi trông coi một cái bể cá ở dưới gốc cây đại thụ được trồng ở trong khu này.

Slime - Mai Ý Loan co lên trên nhìn một cái rồi rụt trở về, truyền âm cho Trần Ngọc Lâm:
" Kết cấu không tệ. Cái bể cá được đặt cạnh cái cây cổ thụ kia. Xem ra là kết cấu Ngũ Hành Tam bộ, Thủy Sinh Mộc, Mộc lại sinh ra Hỏa. Trận đan xen trận, mà hai trận lại tương hỗ cho nhau. Dám cá nếu đi theo hướng này thì sẽ đi ra được đến chỗ có cả "Hỏa" lẫn "Mộc" lắm. Thảo nào lần này bị hạn chế gấp 5 lần thực lực. Tên này xem ra là Trận Pháp sư không tệ đâu."

Trần Ngọc Lâm cùng truyền âm qua cho con Slime. Vừa nãy lúc chạy bộ qua hắn được truyền thụ cái kĩ năng này, kì thực đây chỉ là cái kĩ thuật sử dụng linh lực nhỏ, khai mở kinh mạch cổ họng là dùng được rồi. Nhưng chỉ có vấn đề duy nhất là khoảng cách mà thôi, giống như Trần Ngọc Lâm thì chỉ truyền âm được trong khoảng hai mét là cùng, xa hơn thì không được, hơn nữa lực khống chế rất kém, đôi khi vô tình truyền ra diện rộng cũng là bình thường.

Trần Ngọc Lâm:
" Nói cách khác là phải phá hai cái mắt trận lận cơ à!?"

Slime - Mai Ý Loan:
" Cái gì?! Không!! Chỉ cần phá một cái thôi là đủ. Tuy rằng phá một cái thì vẫn còn một cái, nhưng như thế thực lực của tui chỉ bị giới hạn bằng 3/4 bình thường thôi. Ngần đó đủ cho tui giải quyết tên này thoải mái."

Trần Ngọc Lâm:
" Con slime này có biến thành vũ khí được không!? Ví dụ như dao chẳng hạn!?"

Chỉ thấy Slime lập tức co quắp lại, sau đó bắt đầu co vào, biến thành một con dao kiểu quân đội. Tuy thể tích giảm đi đáng kể nhưng có lẽ là do sự khác biệt giữa chắt rắn và chất lỏng chăng?! Dù sao hắn cũng không quan tâm, chỉ riêng sự tồn tại của tu chân đã là một thách thức đến toàn thể giới Khoa Học rồi. Nó căn bản bỏ qua gần như mọi định luật đã biết trong Vật Lý.

Trần Ngọc Lâm cầm lấy con dao, xoay nó một vòng. Kế đó hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, hỏi Slime (Mai Ý Loan):
" Tui có thể ném vỡ cái bể cá được không vậy?!"

Slime-Mai Ý Loan:
" Đương nhiên là không rồi. Mắt trận luôn được bảo hộ không chỉ bởi mấy cái bùa chú bảo hộ, mà còn được bảo vệ bởi bản thân trận pháp nữa. Khi mắt trận bị công kích, trận pháp sẽ tự động rút một phần năng lượng nhỏ để bảo hộ nó. Mà mấy cái mắt trận này rõ ràng được bùa chú bảo hộ rồi mà?!"


Trần Ngọc Lâm thở dài.Ý tưởng của hắn là ném dao vỡ chậu cá xem ra là không thành hiện thực được. Trần Ngọc Lâm nhìn qua chỗ cái bể cá kia một lần nữa, nhưng lúc này hắn kinh ngạc, bởi vì bây giờ hắn không có nhìn thấy một người nào ngồi ở đó cả.

Đang nghi hoặc, chợt con dao trên tay Trần Ngọc Lâm đâm ra một cú về phía sau. Không phải là Trần Ngọc Lâm đâm con dao ra, mà là con dao chủ động đâm ra. Trần Ngọc Lâm cũng là người mẫn cảm, lại thêm có chút nhanh nhạy, nhanh chóng quay ngược lại. Chỉ thấy lúc này tên đô con kia đã đứng ngay trước mặt hắn, tay cầm theo một cây gậy có thể nói là to quá mức. Nhìn nó không giống gậy mà giống như một cái cây to một người ôm bị nhổ lên vậy, chí ít là hai đầu cây gậy này to như vậy, ngược lại thân gậy thì nhỏ hơn, đủ dùng tay cầm. Nói là tay cầm, nhưng mà bàn tay tên này cũng phải to gấp đôi so với tay Trần Ngọc Lâm. Mà, lúc này tên đô con đã giơ cây gậy to tổ bố này lên thủ thế rồi.

Nếu tính toán, hai đầu gậy có lẽ khoảng chừng là hình trụ đường kinh xấp xỉ 40 cm, còn phần tay cầm thì là khoảng 20 cm. Nhìn qua ít cũng phải vài trăm cân.

Vừa nãy một dao kia Slime-Mai Ý Loan chỉ là đâm ra lấy thế căn bản không có dùng lực, còn Trần Ngọc Lâm cũng rất nhanh nhảy về phía sau. Thành ra một dao này căn bản là đâm vào khoảng không.

Trần Ngọc Lâm đứng thẳng, tằng hắng một tiếng nói:
" E hèm. Bình tĩnh, đây là hiểu lầm. Có vẻ anh không thuộc đội của thằng Vũ đúng không nhỉ?!"

Slime - Mai Ý Loan:
-...............
Tay đô con:
-................

Tay đô con nhìn Trần Ngọc Lâm, cau mày hỏi:
" Mày là thằng nào!? Ở cái trường này làm gì vào cái giờ này hả?!Mà mày cầm dao làm gì!?"

Đô con lúc này có chút nghi hoặc. Đô con này là một trong bốn đệ tử của Mạc Đạo sĩ. Mạc đạo sĩ trước khi đi giải quyết vong hồn đã đặc biệt dặn năm người bọn hắn, bốn đệ tử cùng một lão thầy giáo già rằng tuyệt đối đừng có để cho mấy cái mắt Phong Thủy này xảy ra vấn đề gì. Trước đó hắn nghe được có tiếng người đi lại, hơn nữa hắn còn ngửi thấy một mùi tanh tanh nồng nồng nữa. Phải biết hầu hết ma quỷ khi xuất hiện sẽ vô tình toát ra thứ mùi này, mùi người chết. Vì thế cho nên hắn mới chạy lại đây xem, cứ tưởng là một con tiểu quỷ ai dè là một thằng nhóc?!

Nghĩ đến là một thằng nhóc, trông lùn lùn bé bé, hình như khoảng 10 tuổi, hắn cũng bớt cảnh giác đi một chút.


Trần Ngọc Lâm nhìn tên đô con giơ hai tay lên làm một bộ dáng khuyên bảo:
" Bình tĩnh đại ca, em là học sinh trường này. Đây là dao giả mà đại ca. Nếu không tin thì để em cho xem.."

Kế đó hắn lấy con dao rạch một cái vào lòng bàn tay, không có cái gì cả. Trần Ngọc Lâm cười cười:
" Thấy chưa anh?! Dao giả!! Em với bọn đang chơi trò đánh trận giả, vừa nãy rượt nhau chạy qua mấy lỗ hổng trên tường thôi. Đại ca có muốn cầm chơi tí không!?"

Hắn nói lời này có một nửa là thật, mấy cái tường rào thật sự có vài cái lỗ hổng, đủ cho một người chui. Kinh nghiệm khi nói dối số một: Khi nói dối, 9 thật một giả, điểm quan trọng nhất thì nói dối, như thế sẽ ít bị phát hiện hơn.

Nói đến câu cuối, Trần Ngọc Lâm giơ con dao lên ngay trước ngực tên này. Sở dĩ nâng lên trước ngực.. là vì tên này cao quá, cao có lẽ phải đến hai mét hai lận. Trần Ngọc Lâm chỉ đứng được ngang với bụng hắn, giơ lên sao cho cánh tay có vẻ tự nhiên nhất thì cùng lắm chỉ được trước ngực mà thôi.

Tay đô con cau mày, gã này có vẻ thích cau mày, lắc đầu phủi tay Trần Ngọc Lâm ra:
" Biến!! Cút khỏi đây đi, anh mày còn có công chuyện phải làm, không chơi với chú mày được."


Nhưng lúc tay hắn chạm đến bàn tay Trần Ngọc Lâm, hắn lại cau mày thêm lần nữa. Hắn cảm thấy được làn da tên này mượt mà như bạch ngọc, da thịt săn chắc, rất có độ đàn hồi, hơn nữa lại mềm mại mà vẫn giữ được độ dẻo dai. Không nên hiểu nhầm, hắn không có hứng thú với tên này. Nhưng có một điều hắn biết, thường trừ khi được chăm sóc da từ nhỏ ra, còn lại chỉ có một loại người có làn da như thế này.

Tay đô con nhìn Trần Ngọc Lâm cười lạnh:
" Tu sĩ!?"

Trần Ngọc Lâm mỉm cười, kế đó tay hắn phát lực, con dao trong tay đâm thẳng tới ngực của tên đô con kia. Trần Ngọc Lâm lúc này chỉ cảm thấy con dao này như đâm phải một tấm sắt chứ không phải một cơ thể bằng máu thịt. Nhưng tay hắn vẫn gồng lên, một cái lưỡi dao chém xuyên qua ngực tên đô con, máu chảy lênh láng. Ngay kế đó Trần Ngọc Lâm cầm theo con dao Slime, chạy tót vô trong dãy nhà trường. Chỉ nghe thấy chưa đầy vài giây sau, một tiếng gầm như tiếng hổ rống vang lên ở chỗ mà Trần Ngọc Lâm vừa lượn. Kế đó hắn cảm giác được như thể có ai đó nặng đến vài trăm cân đang đi lại chỗ hành lang, sàn nhà rung lên ầm ầm.

"THẰNG ÔN CON TRỜI ĐÁNH, TAO GIẾT CHẾT MÀY!!!"

Trần Ngọc Lâm vừa mở cửa chui vào một cái lớp học, ngay lập tức chạy lấy đà đạp một cái vào bệ cửa sổ. Lập tức dưới sức đạp của hắn, cái thanh chắn ngang của cửa sổ lớp học rời ra. Bình thường mấy thanh chắn này chỉ cần hơi rung lắc đã đủ để chúng lung lay rồi, không nghĩ tới lúc nguy cấp còn có việc sử dụng.

Mà, đằng sau hắn, tên đô con kia căn bản không thèm mở cửa luôn. Hắn trực tiếp tung ra một cú đấm, đấm bay cánh cửa đi, sau đó chui vào trong. Lúc này, Trần Ngọc Lâm đã nhanh nhẹn nhảy ra khỏi cửa sổ, hướng về sân trường chạy vọt đi.