Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 24

Trần Ngọc Lâm bị Mai Ý Loan một bàn tay đẩy ra, lăn lông lốc ra tầm hai chục mét. Nhưng chỉ có đều là hắn không bị bất cứ một thương thế nào, ngoại trừ việc mông hơi ê ẩm.

Trong lúc này, Mai Ý Loan cùng Mạc đạo sĩ đã xảy ra đại chiến. Trần Ngọc Lâm căn bản là nhìn mà kiệt lực, hắn không có khả năng xen vào cuộc chiến này a. Đừng nhìn hai người họ vung chưởng không có vẻ gì là cường đại, nhưng kì thực mỗi một quyền đều trong mơ hồ tạo ra những tiếng nổ đùng đùng trong không khí, để cho không khí cũng có chút run rẩy.

Trần Ngọc Lâm lúc này cảm giác có một cái gì đó đang bò bò trên lòng bàn tay hắn, hắn bèn giơ lòng bàn tay lên, chỉ thấy thứ đang bò trên tay hắn nó trông hơi giống một con slime có mắt. Con Slime này lúc này đang ngẩng cao cái mắt lên, nói bằng giọng Mai Ý Loan:
" Alo alo, một hai ba bốn. Xin chào, có ai nghe không?! Ê, nghe được rồi à!?"

Trần Ngọc Lâm gấp rút hỏi:
" Sao thế, bà có bị làm sao không!?"

Con Slime phát ra tiếng cười ha ha rồi nói:
" Đánh thế này tui có thể cùng thằng này đánh từ giờ đến sáng mai cũng không vấn đề gì!! Đương nhiên hắn là quỷ tu, trời tối lực chiến của hắn sẽ cường đại hơn lúc này một chút xíu, nhưng mà tui vẫn chơi lại được."

Trần Ngọc Lâm nghe thế, hơi thở phào một cái hỏi tiếp:
" Có cái gì tôi làm được hay không!?"

Hắn cảm thấy có chút trách nhiệm trong chuyện này. Dù gì hắn cũng đưa lão đạo sĩ này tới trường, sau đó lại để Mai Ý Loan đi theo tên này. Đương nhiên dù gì nếu không có Trần Ngọc Lâm thì lão đạo sĩ này có lẽ sẽ tìm tới Nguyễn Ngọc Lâm, Vương Ngọc Thạch gì gì đó mà thôi, nhưng tổng thể mà nói hắn cảm giác có một phần trách nhiệm trong chuyện này.

Con Slime nói bằng giọng Mai Ý Loan:
" A! Có đó. Xung quanh trường này tuyệt đối được sắp xếp một cái khu vực tạm thời thay đổi Phong thủy quanh đây, dựa theo phù trận này hẳn phải là Ngũ hành Thiên trong Phong Thủy. Nếu ông đi phá được một khu vực trong Ngũ Hành, thì coi như là tui được giải thoát. Đương nhiên là hẳn cũng phải có Boss canh giữ kho báu, cẩn thận đó."

Liền ngay sau đó con Slime này biến thành hình mũi tên, mũi tên này cấp tốc xoay vòng sau đó chỉ vào một phương hướng. Trần Ngọc Lâm lúc này bèn chạy thẳng về hướng đó. Nếu hắn không nhầm thì hướng này là vườn rau của trường,

Trường này có một cái vườn rau chuyên trồng rau sạch, còn có vài cây ăn trái nữa. Năm ngoái hắn thường xuyên mò vào ban đêm để vặt trộm quả, mấy lần suýt bị phát hiện.



Phía trên cao cao, cao hơn cả tầng mây, đang nằm ườn ra hai người. Người thứ nhất là Mộ Dung Nguyệt, người thứ hai là Gabriel. Gabriel đang nằm chơi game, thi thoảng nhìn xuống phía dưới hỏi Mộ Dung Nguyệt:
" Bà có chắc là để Trần Ngọc Lâm như thế này sẽ ổn chứ!?"

Mộ Dung Nguyệt nhún vai:
" Tương đối chắc chắn!! Dù sao hắn cũng là ma cà rồng, bị đập cũng chết không nổi đâu mà lo. Hơn nữa tên kia chỉ là Nhị phẩm đỉnh phong tu sĩ, hai người ai ăn ai còn chưa xác định. Dù sao tại mấy cảnh giới đầu, ma cà rồng vẫn có chút thế thượng phong. Thằng này một tuần nay tu luyện sảng khoái quá, cũng nên cho hắn ăn chút đau khổ từ sớm."

Gabriel vừa nhìn vào màn hình vừa hỏi:
" Hừm, tui nhớ là bà chưa dạy cho hắn chút võ kỹ nào đúng không nhỉ?! Bà cũng thừa biết là thực lực giữa Nhị Phẩm sơ kỳ và Nhị Phẩm đỉnh phong nó chênh nhau giống như cái ô tô tải và cái xe máy mà!!"

Mộ Dung Nguyệt gật đầu lơ đễnh nói, nhìn qua một quyền tạp chí:
" Đúng, chưa dạy một chút võ kỹ nào luôn."

Gabriel nhìn Mộ Dung Nguyệt một cái, sau đó lại tiếp tục vùi đầu vào chơi game.


Trong lúc này, thì Mai Ý Loan cùng với Mạc đạo sĩ đang diễn ra mười phần... gay cấn?

Mai Ý Loan, lúc này đang tùy ý đứng, tựa lưng vào một cái Ngai Đen (Ngai = Ngai vàng, nhưng mà màu đen:v) làm từ một thứ chất lỏng sền sệt nhìn qua thì thấy nó giống như là máu đen hơi ngưng tụ lại vậy. Tuy nàng không di chuyển, nhưng cái ngai làm bằng máu đen này lại có di chuyển qua lại. Xung quanh nàng lúc này đang bao vây lấy 13 con quỷ các loại, mỗi con một vẻ, tuy rằng đều được tạo thành từ hắc khí nhưng phù văn bao phủ trên thân của mỗi con khác nhau. Mai Ý Loan là linh hồn, tự nhiên cũng hiểu được những đường phù văn này đại biêu cái gì. Những phù văn này cũng gần giống vân tay trên cơ thể người, mỗi con có một đường vân hoàn toàn khác nhau. Thông thường, quỷ dưới một phẩm giai nhất định nhìn con nào cũng như con nào, chỉ có thể thông qua mấy đường vân này đến phân biệt. Chỉ sau khi kết thành Quỷ Hạch mới dần dần có dung mạo. Lúc đó những phù văn này cũng tiến hóa dựa theo hướng đi lúc đầu của chúng.

Mỗi khi 13 con quỷ này phát động thế tấn công, từ dưới cái Ngai bằng chất lỏng màu đen này lại phun trào lên hơn hai chục dòng nước đen đặc sền sệt. Mỗi dòng nước đều làm từ chất liệu gần gần giống với cái con slime mà Trần Ngọc Lâm cầm trên tay. Mỗi một dòng trong hơn hai chục dòng nước đen kịt này đều có khả năng thiên biến vạn hóa, có cái biến thành khiên, cái biến thành kiếm, cái lại biến thành đao ngăn lại từng đòn công kích của những con quỷ này. Tuy công kích của lũ quỷ mười phần bén nhọn, lại phối hợp với nhau cực kỳ chặt chẽ nhưng vẫn không xuyên qua nổi lớp phòng ngự của Mai Ý Loan.


Lúc này, Mạc Đạo sĩ đã dừng công kích lại. Hắn có chút e ngại cái Ngai này. Trong đời hắn còn chưa từng gặp qua con vong hồn nào sở hữu một kiện bảo khí như thế này. Hắn từng gặp một số con sử dụng những sợi ruy băng, dây thừng, dao, kiếm, hoặc đôi khi là sử dụng kĩ thuật solo cận chiến tay không MMA, nhưng chưa con nào sử dụng một cái Ngai để làm vũ khí cả.

Thông thường, trong thế tục Ngai Vàng hay Ngai của Vua chỉ là một vật tượng trưng. Nhưng trong hệ thống tu luyện của ma quỷ cùng với những sinh vật thuộc hệ tâm linh, Ngai là vật sở hữu của vua, bản thân nó đã có một sức mạnh kì diệu, được bảo vệ bởi Thiên Đạo rồi. Một con ma có thể đúc ra một cái ghế, bất kể nó giống cái Ngai như thế nào, đều chỉ là cái ghế.Nhưng nếu nó muốn đúc ra một cái Ngai hoặc gọi cái ghế đó là một cái Ngai Vàng thì thứ này tuyệt đối sẽ bị Thiên Đạo bổ cho vài nhát.

Có một trường hợp gần gần tương tự, chính là các Thiên Thần. Thông thường sinh vật hệ tâm linh không thể nói chính mình là thiên thần một cách trực tiếp được. Nếu chúng nói rằng chúng là thiên thần trong khi thực ra không phải, thì chúng tuyệt đối sẽ bị Thiên Đạo bổ. Còn sống sót được có biến thành thiên thần hay không thì còn chưa rõ lắm.

Cái này gọi là tư tưởng "Duy tâm", ngươi nghĩ trong đầu nó là một cái ghế, nó là cái ghế. Ngươi nghĩ trong đầu nó là cái Ngai Vàng, nó là Ngai Vàng, kế đó ngươi bèn bị Thiên Lôi bổ. Nếu hệ tu luyện của con người tương đối chú trọng Duy Vật, thì hệ Tâm Linh lại chú ý đến Duy Tâm nhiều hơn.

Còn tại sao hắn biết cái Ngai của Mai Ý Loan là Ngai Vua thực sự!? Cái này là một loại trực giác, hắn từng đi thăm Ngai Vàng của một số vị vua cổ xưa. Khí tức từ trên cái Ngai của Mai Ý Loan không khác gì khí tức trên những cái Ngai Vàng kia. Cao quý, lãnh ngạo, tràn đầy ý chí vương giả.


Càng đừng nói phía trên cái Ngai này được điêu khắc hoa văn Long, Lân, Quy, Phượng, bốn phương thú trấn trạch rồi. Nếu muốn điêu khắc ra cái Ngai này, trừ khi là người được Thiên Đạo đồng ý, tỉ như con cháu mang huyết mạch của Vua, bằng không thì đừng hòng điêu khắc ra được một cái như thế này.

Nhưng, ngoài một chút e ngại, lúc này trong mắt hắn lại hiện lên chút tham lam. Cần biết một mực từ nãy đến giờ, Mai Ý Loan không hề công kích, chỉ bị động phòng thủ. Nói rõ cái Ngai này không có khả năng công kích, chỉ có thể phòng ngự. Hoặc cũng nói lên tuy con bé này có thể ngồi lên cái Ngai này, nhưng chưa được nó hoàn toàn thừa nhận. Cả hai trường hợp cái nào cũng tốt cả. Hắn nếu có thể đồ sát Mai Ý Loan, biến cái Ngai Vàng này thành của mình, đây là gần như việc "Chiếm Ngôi Vua". Vì thế, hắn đành phải tế ra chiến lực mạnh nhất của mình, trong lúc hai cái pháp trận đang đè ép chiến lực của nàng xuống.

Mạc đạo sĩ hai mắt lóe lên vẻ tham lam càng lúc càng nồng đậm, liếm môi. Hắn vung thanh kiếm gỗ đào lên, đập mạnh nó xuống mặt đất, miệng niệm, gỗ vụn văng tung tóe. Chỉ thấy bên trong là một thanh kiếm mảnh, mỏng, dài ngang với thanh kiếm gỗ đào kia. Điều kì quái là thanh kiếm này làm từ một thứ sắt màu đen, đỏ đan xen nhau, trong không khí mơ hồ ngửi thấy mùi huyết tinh.

Mai Ý Loan vừa nhìn thầy thanh kiếm này, cau mày. Nàng khinh bỉ nhìn Mạc Đạo Sĩ nói:
" Thì ra là vậy. Thiết Huyết Kiếm. Ngươi đã phải giết mấy trăm người để làm được một thanh kiếm như này vậy!?"

Theo khoa học mà nói, trong máu người, vốn có sắt. Trong xương người, tủy xương cũng có sắt. Tóm lại cơ thể người vốn có một lượng lớn sắt, mà nếu đem toàn bộ lượng sắt này gộp vào nhau thì cùng lắm chỉ được một cục sắt to ngang tầm cái móng tay. Nhưng nếu đem hơn trăm cục sắt gộp vào cùng một chỗ, hoàn toàn có thể đúc ra được một lưỡi kiếm. Đương nhiên không phải loại kiếm vừa dài vừa to như cự kiếm phương Tây, mà là loại kiếm nhỏ mỏng như kiếm katana Nhật Bản. Lưỡi kiếm đủ mảnh để đúc được, mà vẫn đủ sắc bén để giết người.

Đương nhiên luyện chế thanh kiếm này không đơn giản thế. Còn cần một số loại yếu tố.. đặc thù nữa, bằng không thanh kiếm này còn không bằng một thanh kiếm làm bằng thép nguyên chất. Mà Mai Ý Loan vừa hay nhìn thấy loại yếu tố đặc thù này. Trong mắt nàng, thanh kiếm này khắc đầy phù văn chữ Thái, loại có tác dụng để giam giữ linh hồn, để cho oán hận của chúng lên mức cao nhất. Như thế lúc này nó không còn là một thanh kiếm nữa, mà là một thứ gì đó đan xen giữa Cổ và Kiếm rồi. Bị một vết chém tuyệt đối so với chết muốn kinh khủng hơn nhiều, bởi oán hận trong kiếm đã hình thành một loại Cổ, có thể ảnh hưởng thậm chí tiêu diệt cả Linh hồn.

Cổ, trong Cổ độc, không nhất thiết phải là côn trùng. Có thể là một con dao, một thanh kiếm, một con thú, một người, một vùng đất, thậm chí một hành tinh.

Mạc Đạo sĩ cười gằn:
" Bao nhiêu người chẳng được?! Ngươi đã giết bao nhiêu người để có được cái Ngai này!?"


Hắn rất ít khi rút thanh kiếm này ra. Oán hận, cùng với Huyết khí trong kiếm quá dày đặc, ảnh hưởng quá mức nặng nề tới linh hồn hắn. Nhưng đó đúng là một con át chủ bài của hắn. Người nào bị kiếm này chém, không chỉ có thân thể tổn thương, trúng độc, mà kể cả linh hồn cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi oán khí, từ đó trở thành thi nô cho thanh kiếm này. Nếu bản thân là linh hồn sẵn, thì sát thương của thanh kiếm này còn to hơn nữa, vì kiếm này chủ yếu là tổn thương linh hồn.

Bị chém một kiếm biến thành thi nô cho kiếm, hắn là chủ kiếm này, nói cách khác là thi nô cho hắn.

Mai Ý Loan bĩu môi nhìn cái Ngai này:
" Cái Ngai này á?! Chẳng giết ai cả. Ta tìm thấy nó trong nhà kho của trường lúc cái trường này chuẩn bị tái khởi công cách đây 30 năm. Mà, ta vốn chẳng mấy khi giết người, xưa nay cũng chỉ giết mỗi 2 mạng."

Chỉ là, sau đó nàng gõ gõ cằm mình, nói chậm rãi, hai mắt lạnh nhạt:
" Chỉ là.. ta không thích lắm cái cảm giác trong trường này có mùi máu. Cho nên ta nghĩ là ta sẽ lấy thanh kiếm này của ngươi vậy!!"

Nàng không quan tâm đến nhân mạng, trừ một số nhỏ người quan trọng với nàng khi nàng còn sống. Nhưng, trong mắt nàng những linh hồn kia phần nào đó là đồng chủng với nàng, nàng không thích nhìn thấy họ bị biến thành năng lượng sống như thế kia.

Người chết, trừ khi là do ý nguyện của họ, bằng không thì nên được an nghỉ.

Nàng đứng dậy, vươn người đứng thẳng. Kế đó nàng giơ tay ra, toàn bộ cái Ngai này ngay lập tức hóa thành một bãi nước đen sền sệt, dần dần tụ hội vào trong tay nàng như thể tay nàng có lực hút vậy. Chỉ thấy từ tay nàng những bãi nước này liên tục co rút, hơn nữa càng co rút thì chúng càng đặc lại, cuối cùng từ thể lỏng biến thành thể rắn, một thanh đại đao to gấp ba lần người Mai Ý Loan hiện ra trên tay nàng.

Mai Ý Loan mỉm cười nhìn Mạc đạo sĩ, vuốt ve thanh đại đao thầm thì:
" Đao ơi, hãy uống máu hắn!!!"