Chương 23: Ngũ Hành Trói Ma Trận:

Tu Chân Thế Kỉ 21

Chương 23: Ngũ Hành Trói Ma Trận:

Trần Ngọc Lâm cảm thấy tương đối shock bởi cái thú vui dị đoan này.

Nhưng nghĩ lại hắn cũng hiểu hiểu, tầm chừng 60 năm, cứ mỗi bảy tám năm mới có một lần bị người chạy đến "thanh tẩy", hẳn nàng cũng lấy đó làm niềm vui đi. Dù sao nếu hắn bị nhốt trong một chỗ suốt nửa thế kỉ hắn cũng sẽ cảm thấy quá mức nhàm chán.

Mai Ý Loan mỉm cười tươi roi rói:
" Chơi vui lắm. Tui chơi trò này nhiều rồi, khi nào chết đi ông cũng thử đi. Mà tui cũng mười phần phối hợp bọn họ nhé, không có một chưởng đập chết bọn hắn đâu. Thường thường nếu là tâm trạng đang vui, thì tui cũng không ngại để cho bọn hắn "tiêu diệt" tầm khoảng rồi tầm năm năm sau tui sẽ lại trỗi dậy một lần nữa. Còn nếu tâm trạng không được thì tui trực tiếp đuổi bọn hắn đi."


Hai người bắt đầu vừa đi về phía đám người đạo sĩ, vừa nói chuyện. Tuy nhiên tốc độ đi lại này có vẻ hơi chậm, Trần Ngọc Lâm quay sang Mai Ý Loan hỏi:
" Ủa!? Hình như tốc độ của cái chỗ này có hơi chậm nhỉ!?"

Mai Ý Loan gật đầu:
" Đương nhiên. Thông thường tui không hay dùng cái chiêu này, chí ít cũng có bốn mươi năm không xài rồi nên không được tự nhiên cho lắm. Để một lúc lại bình thường thôi. Bình thường tui hay để trạng thái hoàn toàn trong suốt rồi bay lượn lại gần cơ."


Kì thật, Mai Ý Loan cũng quá mức rảnh rỗi, dù sao cũng không có việc gì làm. Trong những năm qua, số người có thể chủ động nhìn thấy nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay, đương nhiên trong điều kiện nàng không quyết giấu bản thân đi.

Để đề phòng một số tay mơ đến mức không thể mơ hơn đến quấy rối kì nghỉ của nàng tại đây, nàng đặc biệt sắp xếp xung quanh khu vực này một cái trận pháp mười phần rắc rối. Trận pháp này hấp thu một số con gọi là "ma dựng tường", sau đó mỗi khi có đạo sĩ tiến đến với ý đồ giải quyết nàng, trận pháp này sẽ giải phóng lũ ma dựng tường này ra. Kết hợp với trận pháp, đạo sĩ vớ vẩn đừng có hòng đến được cổng trường này.


Mạc đạo sĩ là trường hợp đặc biệt. Nàng đặc biệt chú ý tên này. Tuy rằng tên này đi lạc, nhưng là đi lạc khi còn chưa vào trong khu vực trận pháp của nàng. Lúc đó nàng cũng mười phần kinh ngạc khi hắn đang chuẩn bị tiến vào trận, thì đột ngột quay sang phải khi đáng lý phải rẽ trái, thế là đi ra khỏi khu vực trận pháp.

Cho nên lần này nàng mới bám theo, chứ đạo sĩ bình thường thì nàng nhìn cũng không buồn nhìn.

Trần Ngọc Lâm cùng Mai Ý Loan lò mò theo chân đạo sĩ đi đặt trận pháp, về phần mấy người hiệu trưởng đã sớm rút đi ra bên ngoài trường rồi.

Theo Mai Ý Loan giải thích, ngôi trường này được xây trên một cái nghĩa địa to tổ bố, tuy rằng về sau chuyển hết xác ra nghĩa trang rồi, nhưng mà phong thủy ở cái chỗ này vẫn cứ nát bét bèn bẹt. Lúc trước chỗ này có cây hòe to, không ai chặt đi được, nhưng sau đó có vị cao tăng đến đây một rìu bổ xuống chặt đứt thân cây hòe. Lúc đó nàng nhìn thấy vị cao tăng này vừa bổ, miệng niệm Phật kinh, chỗ cây hòe bị bổ ra phun ra hàng đống máu tươi, mười phần kinh tởm.

Đương nhiên lúc này, phong thủy của cái trường này vẫn nát bét, nhưng ít nhất nó nát thì nát, nhưng mà không bét bằng hồi trước. Cho nên mỗi khi chuẩn bị "đại chiến", người ta chủ yếu cải tạo phong thủy qua loa ở chỗ này trước, kế đó mới chuẩn bị tế đàn giải trừ yêu ma vân vân và vân vân.

Trần Ngọc Lâm trầm trồ, còn Mai Ý Loan thì nhăn mặt:
" Chà, dù sao thì, nếu là mấy kẻ thực sự kinh khủng, thì có khi không cần mấy cái điêu trùng tiểu kỹ này vẫn đủ ăn được tui rồi."

Nàng nói lời này, lại nhìn vào Trần Ngọc Lâm. Nhớ lại hồi đầu năm nàng đặc biệt chú ý tới tên này, bởi vì cơ thể thằng này tỏa ra khí hắc ám khá nhiều, hơn nữa âm khí cũng cao, cho nên nàng đặc biệt lui tới nhiều điều tra một chút. Cũng không trách, Trần Ngọc Lâm giống như một hạt đỗ đen trong một rổ gạo trắng, không chú ý không được.

Thế là lúc đó nàng bị một vị giảng viên ở đây nhìn cho một cái. Chỉ một cái nhìn này đã khiến cho nàng cảm giác như thể nàng phải đối mặt với núi thây biển máu, cái khí tức vong hồn cỏn con của nàng chẳng là gì, quá mức đáng sợ. Sau đó mới biết được hai người này là cô cháu. Trận chiến đầu tuần nay nàng cũng có xem qua, không ngoài dự đoán cô giảng viên kia tế ra một con chim lửa một nuốt nuốt một người, còn một người thì chạy thoát.

Trần Ngọc Lâm bị Mai Ý Loan nhìn chằm chằm, hơi hơi mất tự nhiên. Chợt lúc này vị đạo sĩ kia động.

Chỉ thấy Mạc đạo sĩ tế ra năm lá cờ đại diện cho Ngũ Hành, kế đó rút ra một cây kiếm gỗ đào chém một cái vào một gốc đại thụ khô héo ở một góc sân bóng. Lập tức gốc đại thụ này phát ra tiếng gào thét thảm thiết. Sau đó một sinh vật trông mười phần quái dị hiện ra. Sinh vật này cũng ở trạng thái trong suốt như Mai Ý Loan vậy. Con này trông giống như một bức tường thịt, có bảy mắt, hai miệng, sáu tay sáu chân.

Mai Ý Loan ồ lên một tiếng:
" Ồ, không nghĩ tới hắn có thể phát hiện con quỷ dựng tường này trong trận pháp của ta. Có lẽ sẽ rất mạnh đây. Xem ra sau vụ này ta sẽ phải mất đến vài ngày để tu sửa lại trận pháp rồi!!"

Trần Ngọc Lâm hỏi:
" Có vấn đề gì không?!"

Trần Ngọc Lâm hỏi câu này, chợt thấy là lạ. Không lẽ hắn bắt đầu lo lắng cho Mai Ý Loan!? Thôi nào, hắn bắt đầu xem Mai Ý Loan là bạn à?! Đó là một con ma đó.

Mai Ý Loan nhún vai:
" Không!! Thời gian chủ yếu là chạy vòng vòng kiếm một con quỷ dựng tường khác thôi. May mắn thì chỉ mất một ngày."

Lúc này, Mạc Đạo sĩ bắt đầu đánh nhau cùng con Quỷ dựng tường này. Chỉ thấy hắn kiếm gỗ đào vung lên loạn xạ, không theo một tiết tấu gì. Con Quỷ dựng tường hiển nhiên cũng gà, liên tục bại lui.

Lúc này, đạo sĩ đại động, tay lần lượt rút ra mười hai lá bùa, ném quanh bản thân mình, lập tức cơ thể hắn cơ động mãnh liệt lên, thế tấn công cũng càng lúc càng gấp rút. Mai Ý Loan nhíu mày nhìn mười hai lá bùa:

" Phá Tà phù, Ích Quang phù, Lôi Đình phù, Phong phù,....... chủ yếu là các loại phù bảo chiến đấu. Hơn nữa ở đây có chí ít tám loại tăng cường công kích lên vong hồn cùng quỷ. Ba loại là bùa bổ trợ bản thân, một loại là kết giới phong thủy, nhưng ở đây làm gì có phong thủy bảo... ồ...



Cùng lúc này, bốn phương quanh trường. Năm người, bốn người trông rõ ràng là người tập võ, hoặc người trong giang hồ, một người thì là một thầy giáo già,đang lần lượt đặt xuống, một ngọn nến, một chậu cây, một bể cá vàng, cùng một hòn non bộ cỡ nhỏ, và một cục vàng hết thảy đều được đặt vào những nơi đánh dấu X ở xung quanh trường học.

Trong 12 lá bùa, có một lá bùa mãi đến giờ mới sáng, sau đó một cái lưới xổ lên trên, bao phủ hoàn toàn một phương vị. Mai Ý Loan một chưởng đánh bay Trần Ngọc Lâm ra khỏi không gian của mình. Kế đó nàng cười:

"Ồ, mắc mưu rồi. Kế hoạch được đó, xem ra đợt này chơi chết rồi!"

Chỉ thấy dưới chân nàng, bốn đầu bóng đen phun phì phì sương mù đen chui ra, bốn thứ giống như bốn đầu cánh tay vươn ra chộp lấy nàng. Kế đó từ bốn vật thể này lộ ra bốn cái mặt nạ hình người, nhìn qua hết sức tà ác. Không phải bởi vì chúng trông dữ dằn, mà là chúng tỏa ra khí tức để cho người người căm ghét. Càng khó chịu hơn là những cái mặt nạ này hình như đều làm từ da thuộc, hơn nữa là da người.

Mạc Đạo sĩ vung kiếm chém con Quỷ Dựng Tường, thế kiếm đột nhiên hết sức sắc bén, sau đó kiếm rung rung lên, con quỷ dựng tường biến thành một luồng khí đen, thanh kiếm gỗ đào mang theo luồng khí đen này như thần kì chuyển hướng hướng về phía Mai Ý Loan, lấy khí thế cực kỳ cường đại chém về phía nàng.

Mai Ý Loan há miệng, một luồng khí đen thui không kém mấy cánh tay quỷ kia phun ra từ miệng nàng. Luồng khí đen này nhanh chóng hóa thành một binh sĩ thời Phong kiến, tay cầm hai thanh kiếm, một dài một ngắn đem thanh kiếm gỗ đào này ngăn chặn, nhưng chỉ thế thôi, lập tức binh sĩ này bị tan thành hắc vụ. Mai Ý Loan nhìn thấy thế, cười nhạt:

" Tay Quỷ Trói Vong Trận, Ma Khí Kiếm gỗ đào, Ngũ Hành Trói MaTrận. Xem ra ngươi là Tà Sơn Đạo Sĩ."

Mạc Đạo sĩ cười gằn, hai mắt hiện ra nét hồng đỏ, ấn niệm pháp quyết, lập tức bốn cánh tay gồng lực, bóp nát Mai Ý Loan.

Nhưng "Mai Ý Loan" sau khi bị bóp nát, nổ tung lên, từ trong làn khói trắng chỉ hiện ra là một cái con người giấy. Mà, Mai Ý Loan thật sự lại đột ngột hiện ra từ một làn khói trắng khác không biết từ đâu phun ra, phiêu phù phía trên mấy cánh tay quỷ kia một khoảng hơn mười mét. Hai tay nàng đang cầm theo một quả cầu kim loại, có điều quả cầu này trông như thể nó được đúc từ thủy ngân vậy. Nói cách khác, thứ này làm từ kim loại ở thể lỏng.

Thanh kiếm gỗ đào trong tay Mạc Đạo sĩ chợt xoay lên trên, chĩa thẳng về phía Mai Ý Loan mà phóng, một luồng thanh tẩy chi lực từ trong thanh kiếm gỗ đào này tràn ra, hắc khí do Mai Ý Loan phun ra lúc trước chạm vào thanh kiếm này liền bị diệt sạch.

Mạc Đạo sĩ hét lên:
" Yêu ma, mau mau hàng phục bản tọa. Còn có thể cho ngươi một con đường sống."

Mai Ý Loan vung tay ra, cánh tay lập tức biến thành một đôi cánh quạ đen khổng lồ, hất văng thanh kiếm gỗ đào đi. Ngay sau đó nó lại quay trở lại tay của Mạc Đạo sĩ. Mai Ý Loan cười dài:

" Hì hì, muốn ta làm quỷ binh cho ngươi thì cứ nói. Việc gì mà phải hàng phục với chả không hàng phục đâu nhỉ?!"

Tràng diện phi thường giương cung bạt kiếm.